Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 69: Tại Sao Không Nói Tôi Biết





Đường Hoài An sững sờ, mới giải thích nói: "Tối hôm qua Hứa Cát Anh nói trong điện thoại, cô ta nói anh uống say rồi, muốn đưa anh đi khách sạn nghỉ ngơi.

"
Mạc Tư Quân nhấc tay xoa xoa mi tâm mình, cạn lời mà nói: "Đường Hoài An, sao cô ngốc như vậy, cô ta nói gì thì cô đều tin sao? Cô vừa mới đến công ty thì đã được tôi bổ nhiệm làm tổng giám thiết kế, cô ta là con gái của Hứa Quang Khải, nhưng vẫn bị cô đè ép, trong lòng cô ta đương nhiên không vui rồi, có cơ hội chọc giận cô thì sao bỏ qua được?”
Đường Hoài An không so đo việc anh nói mình ngu ngốc: “Nói như vậy, những gì mà cô ta nói tối hôm qua là giả?”
Mạc Tư Quân trợn trắng mắt với cô một cái, không nói chuyện nữa, coi như là ngầm thừa nhận.

Tâm trạng của Đường Hoài An đột nhiên tốt lên rất nhiều, lúc này cô thậm chí còn muốn giống như những cặp đôi bình thường kia, sau khi giải thích rõ ràng hiểu lầm giữa hai người, cô bước tới ôm anh một cái.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám, cô không muốn chọc vào sấm sét.

Bởi vì mấy chuyện này dù thế nào đi nữa, thì thực ra chỉ là một cuộc chiến nhỏ giữa hai người, giữa bọn họ rốt cuộc đang bị thứ gì chắn ngang, trong lòng Mạc Tư Quân và Đường Hoài An đều rõ.


Chỉ là hiện tại nếu mọi chuyện tạm ổn thỏa thì sẽ không có ai chủ động nhắc tới, nhưng thật ra nó vẫn luôn giống như một quả bom hẹn giờ, Đường Hoài An không biết khi nào sẽ phát nổ, cho nên để khôi phục quan hệ giữa cô và Mạc Tư Quân, cô không bao giờ dám làm lần nữa.

Nếu đã như vậy, mọi chuyện cứ để tự nhiên như vậy đi, Đường Hoài An trong lòng nghĩ thầm.

Khi trở lại văn phòng, tâm trạng Đường Hoài An rất thoải mái, cảm thấy những thiết kế phức tạp mà mình cầm trong tay đã trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.

Tin đồn hệt như nước, gần như lan tràn, quả nhiên, Đường Hoài An đang chuẩn bị đi vệ sinh lại nghe thấy có người nói về mình.

“Này, cô có thấy vết thương trên mặt của tổng giám Đường không?” Đó là giọng một người phụ nữ.

“Tôi nhìn thấy rồi, tôi nghe nói Mia tìm người đánh đó.


"Hả, đó là sự thật sao? Nhưng cũng là điều bình thường, là cô ta hại Mia bị Mạc tổng sa thải, cô ta bị đánh báo thù cũng là đáng đời.

"
Đường Hoài An nghĩ cũng có chút buồn cười, phong khí xã hội và tâm tư của mọi người từ khi nào lại trở nên như thế này? Mọi người đều tuỳ ý loan tin mà chả thèm phân đúng sai ư?
"Nói cũng đúng, hơn nữa tôi đã nghe nói từ lâu rồi, Mạc tổng chúng ta thật sự không thích người vợ này, nếu không thì tại sao tổng giám Đường bị báo thù mà còn không đi trút giận thay cô ta chứ?”
Lúc này, có người trả lời: "Thực ra, mặc dù Mia trả thù cô ta, nhưng chuyện này suy cho cùng cũng có chút liên quan đến chủ quản Hứa mà không phải sao? Không phải do cô ta không có khả năng dẫn dắt mọi người ư, nhưng các cô thấy Mạc tổng căn bản không có bất kỳ hình phạt nào cho cô ta cả, thậm chí còn không có cả một lời cảnh cáo, tôi thấy, là anh ta căn bản chả đặt tổng giám Đường vào lòng.

"
Đường Hoài An nghe vậy, thần sắc có chút buồn bực, cũng đúng, Mạc Tư Quân không những không tìm Hứa Cát Anh nói về việc cô ta quản giáo cấp dưới không đúng, mà còn đưa cô ta đi tham dự một hợp tác quan trọng như vậy, có lẽ….

Mạc Tư Quân thật sự không quan tâm cô bị tổn thương.


Mấy người tôi nói cô đáp, Đường Hoài An ở bên trong nhà vệ sinh có cảm giác như đang nghe một bộ phim truyền hình lớn.

Cuối cùng, giọng nói cũng dần nhỏ đi, Đường Hoài An từ trong toilet đi ra, cô không phải là sợ xung đột với những người phụ nữ nhiều chuyện này, nhưng theo tính cách của cô thì cô sẽ không quan tâm, rốt cuộc sự thật là như thế nào, sẽ có một ngày được ra ánh sáng thôi.

Chỉ là nghĩ đến Mia, Đường Hoài An không muốn cô ta bị đưa ra tòa như Mạc Tư Quân đã nói ngày hôm đó, cô ta đã không còn gia đình hay công việc nữa, cô không muốn cô ta bị đả kích gì nữa.

Hai người đều là phụ nữ, Đường Hoài An vẫn có chút không nhẫn tâm, nếu hôm đó cô biết tình cảnh của Mia trước đó thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra những lời đó, tâm trạng Đường Hoài An có chút phức tạp.

Chỉ là nói thế nào thì trước đây Mia cũng là người của Hứa Cát Anh, cô ta chắc ít ít nhiều nhiều gì cũng sẽ quan tâm cô ta một chút nhỉ.

Đột nhiên, cô dùng sức lắc đầu mạnh, cố gắng làm cho đầu óc sạch sẽ hơn, bởi vì cuộc thi thiết kế áo cưới này còn ba tháng nữa là tổ chức rồi, Đường Hoài An không cho phép mình nghĩ tới những chuyện này lúc này.

Tối hôm đó, Đường Hoài An tan ca về nhà, trong nhà yên tĩnh, cô tưởng Mạc Tư Quân vẫn chưa về, nên sau khi sửa soạn một hồi thì chuẩn bị xuống bếp làm bữa tối.

Vừa làm cơm xong dọn lên bàn, thì chợt nghe thấy có người xuống lầu, Đường Hoài An ngẩng đầu nhìn một cái, vậy mà lại là Mạc Tư Quân.

“Hôm nay sao anh lại về sớm như vậy? Không phải còn có cuộc họp video sao? Ăn tối chưa?” Đường Hoài An hỏi.

Đường Hoài An không biết cảm giác của mình có phải đã sai không, sắc mặt Mạc Tư Quân có vẻ vô cùng khó coi.

Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân như không định trả lời: “Tôi về khi nào cũng phải báo cáo với cô sao?”
Đường Hoài An sững sờ một hồi, đầu tiên là cẩn thận suy nghĩ lại mấy ngày nay vốn không có làm gì làm anh tức giận cả, sau đó liền nói: “Anh lại bị sao vậy?”
Mạc Tư Quân mặc một bộ đồ ở nhà, cả người thoạt nhìn lười biếng thoải mái, nhưng lửa giận trong mắt vẫn nặng trĩu không thể xóa bỏ: "Tôi hỏi cô, cuộc gọi đầu tiên cô gọi tôi vào đêm cô xảy ra chuyện, tại sao lúc đó cô không nói đến chuyện cô đang gặp nguy hiểm? "
Bàn tay đang cầm dụng cụ ăn của Đường Hoài An chợt khựng lại trong không khí, hóa ra! vì chuyện này mà tối nay anh mới tức giận như vậy?

Nó hoàn toàn không giống phong cách của Mạc Tư Quân, trước đây anh sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Đường Hoài An nhớ lại cuộc nói chuyện ngày hôm đó với chị Trần, hỏi: “Là chị Trần nói với anh?”
Ánh mắt Mạc Tư Quân càng ngày càng lạnh: “Tôi đang hỏi cô, trả lời tôi trước.


Mạc Tư Quân trong cơn thịnh nộ, Đường Hoài An thật sự rất sợ, giống như chỉ một câu tuỳ tiện của anh, có thể khiến mình không chống đỡ nổi rồi vậy.

Đường Hoài An nhẹ nhàng đặt bát đũa trong tay xuống bàn, nói: “Ngày hôm đó là vì lúc tan ca anh nói buổi tối anh phải tham gia một bữa tiệc hợp tác quan trọng, tôi vốn định nhờ anh giúp đỡ, nhưng lúc đó tôi nghĩ anh đang bàn chuyện, cho nên không muốn quấy rầy anh.


Mạc Tư Quân hung hăng nhìn chằm chằm Đường Hoài An: "Cuộc điện thoại đầu tiên, cô đã bị theo dõi rồi đúng không?"
Đường Hoài An run rẩy gật đầu, trong lòng thầm đoán mức độ tức giận của Mạc Tư Quân.

Đột nhiên, Mạc Tư Quân bước nhanh về phía Đường Hoài An, Đường Hoài An cảm nhận được sự tức giận của Mạc Tư Quân, vô thức lùi lại một bước, cằm của cô bị bàn tay to của Mạc Tư Quân siết lấy, đau đớn kêu một tiếng.

Đường Hoài An dùng sức lay tay Mạc Tư Quân, cổ họng phát ra giọng nói nhỏ: "Anh buông tôi ra! "
Mạc Tư Quân hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của cô, đôi mắt đã chứa đựng lửa giận ngập trời:
”Đường Hoài An, cô cho rằng Mạc Tư Quân tôi không có bản lĩnh sao? Tôi ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể bảo vệ sao, cho nên lúc đó mới không chịu nói với tôi cô đang gặp nguy hiểm?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.