Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 70: Lời Mời Từ Phó Tùng Lâm





Đường Hoài An sững sờ, cô không ngờ Mạc Tư Quân lại hỏi cô một câu như vậy: “Không phải, anh nghe tôi nói...!Tôi lúc đó thật sự rất sợ làm gián đoạn sự hợp tác của anh, cho nên mới không nói với anh trong điện thoại.”
Mạc Tư Quân cười giễu cợt một tiếng, hiển nhiên là không tin lời của Đường Hoài An, trong mắt anh chợt lóe lên, như là chợt nghĩ tới cái gì, sức mạnh trong tay tăng lên một chút: “Ồ? Thật sự là như vậy sao? Nếu đã như vậy, vậy cô thuận tiện giải thích cho tôi lần đó cô được Phó Tùng Lâm cứu là sao?”
Đường Hoài An không ngờ Mạc Tư Quân lại về nói đến những chuyện từ rất lâu như vậy.
"Tôi là chồng hợp pháp của cô, cô sẵn sàng tỏ ra yếu đuối trước mặt những người đàn ông khác, nhưng lại không muốn nói với tôi rằng mình đang gặp nguy hiểm?"
Đường Hoài An định mở miệng giải thích, nhưng bị lời nói tiếp theo của Mạc Tư Quân cắt ngang.
"Hay là, chính cô muốn gặp phải chuyện như vậy, bị những người đàn ông đó hành hạ?"
Vào lúc này, cả trái tim của Đường Hoài An như bị ai đó đấm mạnh, đau không thiết sống, quả nhiên, bên trong sự ấm áp và tình cảm những ngày qua, cô đã quên mất Mạc Tư Quân là người như thế nào, cố chấp, cái tôi cao, luôn không chịu nghe cô giải thích, không muốn quan tâm đến cảm xúc của cô.
Loại lời tàn nhẫn mà anh gần như là buột miệng thốt ra này, nhưng lại quên mất liệu cô có thể chịu nổi không, quả nhiên, tất cả đều không có thay đổi.

Đôi mắt cô nhất thời tràn đầy nước mắt, nhưng lại cố chấp không để nó chảy xuống: "Mạc Tư Quân, anh không được...!anh không được hiểu lầm tôi như vậy..."
Vốn dĩ tưởng rằng mình đã hoàn toàn miễn nhiễm với hết lần này đến lần khác bị anh làm tổn thương, nhưng lúc này Đường Hoài An mới biết trái tim mình mong manh đến nhường nào.
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng, nhìn vào mắt cô nói: "Tôi hiểu lầm cô cái gì? Hiểu lầm cô coi tôi là người không đáng tín nhiệm, gặp chuyện thì thà đi tìm người đàn ông khác giúp đỡ sao? Đường Hoài An, tôi dựa vào đâu phải cho phép cô như vậy?”
Đường Hoài An dừng lại một lúc rồi hỏi: “Anh vì quan tâm tôi nên mới tức giận như vậy sao?”
Cô cảm thấy bàn tay đang siết cằm cô của Mạc Tư Quân chợt run lên một cái: “Cô sai rồi, đơn giản là tôi nghĩ cô quá phóng đãng.”
Đường Hoài An tự giễu cười: “Qủa nhiên, là vấn đề của tôi, là tôi không nhìn rõ thế cục, khoảng thời gian này, tôi nhận thấy thái độ của anh thay đổi, thậm chí còn tưởng rằng Đường Gia Hân đã từ từ phai nhạt trong lòng anh, có lẽ cuối cùng anh đã nhìn thấy cái tốt của tôi dành cho anh, nguyện ý tiến gần tôi một chút một chút, bây giờ xem ra, là tôi sai rồi….”
Một tia sáng phức tạp và dữ tợn lóe lên trong mắt người đàn ông: "Cô quá coi trọng bản thân rồi, cô làm sao có tư cách so sánh với Đường Gia Hân?"
Đường Hoài An thở dốc, có lẽ vì cảm xúc quá kích động, cô cảm thấy ngực mình truyền đến một cơn đau đớn, cô không biết rốt cuộc là vì cảm xúc hay do bệnh tình, cô khó chịu đến mức suýt nữa không đứng vững được.
Phải ha, sự ấm áp mà Mạc Tư Quân ban cho cô trong khoảng thời gian này gần như khiến cô quên mất mình là một bệnh nhân.
Đường Hoài An đau đến sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống liên tục, Mạc Tư Quân nhận thấy có gì đó kỳ quái, nhưng giọng điệu thoát ra vẫn lãnh đạm: “Tôi cảnh cáo cô, cô bớt giả vờ bộ dạng đáng thương như vậy trước mặt tôi đi.”
Đường Hoài An không có sức để nói, cô cũng không định nói, dù sao cô cũng muốn che giấu bệnh tình với Mạc Tư Quân, hai chân cô không tự chủ được mà ngồi xổm xuống, gần như đứng không nổi.
Cuối cùng, Mạc Tư Quân buông cô ra, thân thể Đường Hoài An mềm mại dựa trên mặt đất, cô cúi đầu, ấn mạnh vào ngực mình.
Mạc Tư Quân không thèm đếm xỉa đến cô nữa, sau khi ném một ánh mắt lạnh lùng liền đi lên lầu.
Đường Hoài An cả đêm ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, ngày hôm sau trực tiếp đến công ty làm việc.
Cả ngày ở công ty, Mạc Tư Quân nhìn thấy cô thì cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cứ vậy đi, Đường Hoài An không còn sức lực để giải thích với anh bất cứ điều gì nữa rồi.
Chỉ là dù sao trong công ty cũng có nhiều người nhiều chuyện, nhìn thái độ lạnh nhạt của Mạc Tư Quân đối với Đường Hoài An lúc họp, bọn họ đều tự hỏi giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
"Mạc tổng và Tổng giám Đường chắc là cãi nhau rồi nhỉ? Các cô có thấy không? Hôm nay anh ấy có sắc mặt không tốt với Tổng giám Đường!"

Người bên cạnh lập tức hùa theo: "Đương nhiên là tôi nhìn thấy rồi.

Tổng giám Đường hồi nãy báo cáo sự việc trong cuộc họp, Mạc tổng chả thèm quan tâm, ngược lại cho chủ quản Hứa rất nhiều cơ hội phát biểu."
"Này, tôi có một ý tưởng táo bạo.

Quan hệ vợ chồng giữa hai người bọn họ tệ như vậy, mấy ngày trước mặt của Tổng giám Đường bị thương như vậy, mấy cô nói...!có khi nào là Mạc tổng đánh không?”
“Hả, không phải chứ, tội nghiệp quá vậy? Nhưng ở công ty thấy cô ta tốt xấu gì cũng có một bộ dạng hào nhoáng mà, không lẽ địa vị ở nhà thấp như vậy?”
"Ôi, xã hội này bây giờ còn phức tạp hơn nhiều.

Đôi khi những gì cô tận mắt chứng kiến chưa chắc đã đúng.

Phụ nữ ngày nay ai cũng muốn gả vào hào môn, là ấp áp hay lạnh lẽo thì chỉ có mình họ biết thôi, bị bạo hành gia đình, cũng không phải chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay thôi sao?”
Mấy người phụ nữ khác vội vàng hùa theo gật đầu.
Tâm trạng Đường Hoài An cả ngày không đặc biệt tốt, buổi chiều chuẩn bị tan sở, cô đột nhiên nhận được điện thoại từ Phó Tùng Lâm.
Có lẽ là từ lần trước bệnh tình của mình bị anh ta vạch trần, Đường Hoài An rõ ràng cảm thấy khoảng cách giữa cô và Phó Tùng Lâm ngày càng gần, nếu như trước đây chỉ là quan hệ bạn học đại học thuần túy, thì kể từ lần trước mình trải qua sự việc đó, Đường Hoài An càng cảm thấy hai người đang cùng nhau nắm giữ một bí mật, ngày này qua ngày khác tạo ra một sự hiểu ngầm.
Một sự hiểu ngầm còn thân cận hơn cả bạn cũ.

"Alo, Hoài An, cậu vẫn đang bận sao?”
Đường Hoài An nghe thấy giọng nói trầm ổn và vững vàng của Phò Tùng Lâm, cơn ám ảnh trong lòng dường như cũng bớt đi, cô mỉm cười đáp: “Hiện tại tôi không bận, có chuyện gì không? Lại muốn mời tôi đi uống trà một lần nữa à?”
Phó Tùng Lâm ở đầu dây bên kia mỉm cười, giọng điệu có vẻ thoải mái: "Đúng là muốn rủ cậu, nhưng lần này không phải đi uống trà.”
"Hửm? Vậy là chuyện gì?”
“Cậu có còn nhớ nhà thiết kế váy cưới yêu thích của cậu ở trường đại học không? Bridget Chapman, triển lãm thiết kế của cô ấy sẽ được tổ chức ở đây vào thứ Tư tới, cậu có muốn đi xem không?”
Đường Hoài An sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, Bridget Chapman, một nhà thiết kế áo cưới rất nổi tiếng người Anh, Đường Hoài An đã thích cô ta từ khi còn học đại học.
Cô vốn có chú ý đến buổi triển lãm thiết kế này của cô ta, nhưng thời gian của cô gần đây đã bị chiếm bởi những thứ khác, vì vậy cô đã quên kiểm tra ngày cụ thể tổ chức rồi, nếu không phải là Phó Tùng Lâm gọi tới thì có lẽ mình đã bỏ lỡ cũng không chừng.

Đường Hoài An hưng phấn đáp lại Phó Tùng Lâm: "Đương nhiên là đi rồi!"
"Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.

Tôi đã mua vé rồi, thứ tư tuần sau cùng đi xem nha.”
“Không thành vấn đề!” Đường Hoài An có chút hưng phấn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.