Nhìn bộ dạng hình của cô, Hứa Cát Anh tức giận không có chỗ phát tiết: “Cô dùng thủ đoạn gì mà lại có thể đoạt mất thân phận người hướng dẫn cuộc thi từ trên tay tôi?”
Đường Hoài An mờ mịt, chẳng lẽ quyền phụ trách đã trở lại vào trong tay của mình? Nhưng mà tại sao mình lại không biết?
Đường Hoài An nhìn vào mắt của Hứa Cát Anh, bình tĩnh trả lời: “Tôi không có dùng thủ đoạn cướp từ tay của người khác như thế này, thật ra thì tôi cảm thấy cô am hiểu mấy chuyện này hơn đó.”
Hứa Cát Anh cười trào phúng nói: “Ồ, Mạc Tư Quân đúng là người tai mềm, cũng không biết cô đã âm thầm hầu hạ anh ấy để anh ấy dễ dàng không quan tâm đến quyết định mà mình đã đưa ra.
Sao nào, bây giờ chắc chắn là trong lòng của cô rất vui vẻ đúng không?”
Lời mà Hứa Cát Anh nói ra vốn dĩ rất dơ bẩn, thật ra Đường Hoài An cũng không thích nghe, nhưng mà nhớ đến tối ngày hôm qua hai người dây dưa một phen, cô đột nhiên rất muốn dùng những chuyện ấy mà chọc tức Hứa Cát Anh.
Đường Hoài An sắp xếp lại từ ngữ ở trong lòng, cười rất dịu dàng: “Đúng là cô nói không sai, Mạc Tư Quân thích bí mật với tôi, nếu gia chủ quản Hứa có chuyện gì không vui thì cứ đi tìm anh ấy đi, nói không chừng còn có thể cứu vớt lại được cái gì đó, dù sao thì bất cứ quyết định gì cũng là do anh ấy đưa ra.”
Thật ra thì Đường Hoài An không giỏi trong việc chiến đấu tâm lý với loại người xảo trá như là Hứa Cát Anh, hơn nữa còn phải nói ra những lời nói mang theo ý ám chỉ như thế này, cô cảm thấy có hơi xấu hổ, thậm chí trong tâm lý còn nghĩ mình là một người phụ nữ xấu...
Nhưng mà sau khi nói lời này ra rồi, cô mới biết được hóa ra làm "phụ nữ xấu" lại thoải mái như thế.
Hứa Cát Anh nhướng mày: “Được quá nhỉ, không ngờ tới là bây giờ đẳng cấp của cô đã cao như vậy, vậy thì tôi cũng muốn xem xem cô có thể tạo ra thành quả gì trong cuộc thi thiết kế lần này.
Đường Hoài An, hãy đợi đó.”
Đường Hoài An thờ ơ cười một tiếng, khẽ chỉ tay ra phía cửa: “Đi thong thả, không tiễn.”
Sau khi Hứa Cát Anh đi rồi, suy nghĩ của Đường Hoài An bị rối loạn, cô quyết định đi tìm Mạc Tư Quân để hỏi cho rõ ràng, dù sao thì cuộc thi thiết kế váy cưới lần này đối với mình mà nói rất quan trọng, sau lần này, cô cũng không hi vọng xảy ra sai lầm gì ở trong đó.
Nếu lúc đó năng lực thiết kế của cô được bộc lộ, vậy thì giá trị của cô chắc chắn sẽ tăng vọt, đến lúc đó cũng sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc lấy lại công ty của mẹ mình.
Đúng vậy, công ty của mẹ, cô không thể quên.
Mạc Tư Quân đã có mặt ở phòng làm việc của mình, sau khi Đường Hoài An bước vào thì ngồi xuống đối diện anh: “Lúc nãy Hứa Cát Anh có tìm tôi, nói là anh đã giao lại quyền phụ trách tham gia cuộc thi cho tôi, là thật hả?”
Trong lòng của cô có chút khẩn trương, chỉ sợ là Mạc Tư Quân lại phủ định.
Anh đang phê duyệt tài liệu, chỉ gật đầu một cái.
“Cho nên lần trước thuần túy là bởi vì tôi làm anh tức giận, cho nên mới làm như vậy?” Đường Hoài An hỏi.
Mạc Tư Quân ngẩng đầu lên nhìn cô, giống như là đang nhìn một quái vật: “Còn không phải?”
Đường Hoài An: "..."
Cả nửa ngày, Đường Hoài An mới phun ra mấy chữ: “Mạc Tư Quân, anh thật là ngây thơ.”
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Mạc thị, làm sao có thể cho phép người khác nói là mình ngây thơ, lúc này anh ném cây bút ở trên tay của mình ra rồi nói: “Cô lặp lại lần nữa xem?”
Đương nhiên là Đường Hoài An không ngu ngốc như thế.
“Nhưng mà cũng thật đáng thương cho Hứa Cát Anh, ban đầu cô ta cho rằng chuyện mình phụ trách cuộc thi vô cùng chắc chắn, nhưng mà không ngờ tới tâm trạng của Mạc tổng vừa tốt lên thì lại rút trở về.”
Bởi vì ngày hôm nay vừa mới nhận được một cô trợ lý nhỏ nghe lời, chuyện cuộc thi cũng đã được giải quyết, bây giờ tâm trạng của Đường Hoài An vô cùng tốt, bất tri bất giác, giọng nói có hơi vui sướng.
Mạc Tư Quân biết là cô thật sự rất vui, cuối cùng mới ngẩng đầu lên từ trong một đống tài liệu: “Nhìn cô có vẻ rất phách lối.”
Đường Hoài An vội vàng khoát tay: “Không không không, tôi không có ý này đâu, tôi chỉ muốn xác nhận tính chất thật giả của câu chuyện, vậy mới có thể sắp xếp chuyển kế tiếp.”
“Đúng, người phụ trách nhóm nhỏ của công ty tham gia cuộc thi lần này là cô, nếu như xảy ra sai sót gì, đến lúc đó tôi sẽ tìm cô hỏi tội.”
Mặc dù giọng điệu của Mạc Tư Quân nghe giống như là tùy ý, nhưng mà Đường Hoài An không phải là người không nhìn rõ tình thế trong công việc, cho đến bây giờ cô chính là có một nói một có hai nói hai.
“Tôi hiểu rồi, lần này tuyệt đối sẽ không để anh thất vọng đâu.”
Nhớ tới Tần Tuyết Nhi, Đường Hoài An hỏi: “Trợ lý nhỏ đó của tôi là do anh đã phỏng vấn hả, nghe nói anh còn khen tôi ở trước mặt của cô ấy?”
Bàn tay đang lật tài liệu của Mạc Tư Quân dừng lại, sắc mặt lạnh lẽo: “Người trẻ tuổi bây giờ đều nhanh mồm nhanh miệng như vậy à?”
Nhìn anh không trả lời câu hỏi của mình, Đường Hoài An xem như là anh không có ý muốn thừa nhận ở trước mặt của mình, nhưng mà nghĩ lại người có thân phận như là Mạc Tư Quân có gì phải xấu hổ chứ?
“Cô bé ấy trông có vẻ rất nhiệt tình, Mạc tổng, mắt nhìn của anh không tệ.”
Mạc Tư Quân ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ mà nhìn Đường Hoài An rồi nói: “Đúng vậy, sở dĩ ngày hôm đó cô ta thông qua cuộc phỏng vấn, ngoại trừ phương diện năng lực thì còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là tôi cảm thấy cô ta có rất nhiều điểm giống với cô.”
Lòng hiếu kỳ của Đường Hoài An bị khơi dậy, cô hỏi: “Chỗ nào vậy?”
“Có nhiều tâm tư nhỏ.”
Đường Hoài An: "..."
“Được rồi, được rồi, dù nói như thế nào thì vẫn nên cảm ơn anh đã tìm cho tôi một trợ lý nhỏ tốt như thế, tôi đi trước đây.”
Đang chuẩn bị quay người lại đi ra ngoài, điện thoại của Mạc Tư Quân lại vang lên, anh nhấn nghe.
Đường Hoài An nhìn thấy trong nháy mắt, sắc mặt của anh trở nên rất nghiêm túc: “Được, tôi lập tức đến đó.”
Mạc Tư Quân không tiếp tục nhìn Đường Hoài An dù chỉ là một chút, anh trực tiếp đi ngang qua cô rồi bước ra bên ngoài.
Tóc mái ở trên trán bởi vì cơn gió của anh mang đến mà hơi phất lên, bản thân như đứng không vững.
Thẳng cho đến khi Mạc Tư Quân đi xa, Đường Hoài An đứng yên tại chỗ thật lâu cũng không động đậy, trong lòng của cô lạnh buốt.
Lúc nãy, cô rõ ràng nghe thấy người nói chuyện với anh có nhắc tới một cái tên.
Cô Đường Gia Hân.
Đường Gia Hân...
Rõ ràng là một giây trước hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng mà vừa nghe thấy hai chữ Đường Gia Hân, anh giống như là tự động che giấu tất cả những chuyện xung quanh mình, thậm chí còn xem như là không có cô.
Cô và Mạc Tư Quân bình yên vô sự được mấy tháng, bây giờ cái tên này đột nhiên lại xuất hiện, giống như là một sợi dây định mệnh nào đó "bật" một phát xuất hiện trong tâm trí, có phải cái này mang ý nghĩa mối quan hệ của mình với Mạc Tư Quân sẽ xảy ra chút thay đổi?
Đường Hoài An nắm chặt nắm đấm, trái tim đau đớn đến tột đỉnh, rõ ràng là ban ngày, nhưng mà cô lại cảm thấy thế giới trước mắt đen kịt một mảnh, cô không dám tiếp tục suy nghĩ nữa...
Quyền phụ trách thì như thế nào? Giúp cô lấy lại được uy phong ở trước mặt của Hứa Cát Anh thì như thế nào?
Tất cả đều không bằng cái người đang nằm trên giường bệnh, là người trong lòng anh...
Đường Hoài An hoảng loạn, trở về phòng làm việc của mình, vừa mới ngồi xuống, lồng ngực lại truyền đến một cơn đau, so với cơn đau lần trước ở bãi đỗ xe còn nghiêm trọng hơn.
Đường Hoài An ghé vào bàn làm việc nghỉ ngơi trong chốc lát, thật sự không chịu được nữa, cô cầm điện thoại lên bấm gọi cho bác sĩ Lục.
“A lô, bác sĩ Lục, bây giờ anh...!có bận không?”
Giọng nói của Đường Hoài An nghe không có lực, trong đó còn mang theo một tia thống khổ, bác sĩ Lục biết rõ là đã xảy ra chuyện rồi.
“Tôi không bận, có phải là cô lại thấy không thoải mái rồi không, có muốn tới bệnh viện không?”
Đường Hoài An nói: “Ừm, tôi muốn đến tim anh một chuyến.”
“Cảm tạ trời đất, rốt cuộc cô cũng đã muốn đến nhập viện chuẩn bị làm phẫu thuật.”
Đường Hoài An trầm mặc một chút, nói: “Tôi đến bệnh viện rồi chúng ta lại thương lượng sau.”
Cô không hề do dự một giây nào, cố gắng chống đỡ cảm giác khó chịu ở trong người, bởi vì quá khó chịu, cô không dám tự mình lái xe, thế là đón xe đi đến bệnh viện..