Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 86: Được Cứu Giữa Chừng





Đường Hoài An có chút kinh ngạc ngẩng đầu.

Cô nhìn thấy Mạc Tư Quân đang lạnh lùng nhìn mình, trong mắt không có một chút ấm áp nào, giây tiếp theo, Mạc Tư Quân gật đầu, cả người lui về phía sau một bước, giống như nhường chỗ cho Đường Hoài An.

Trong lòng Đường Hoài An hoàn toàn thất vọng, anh lại thực sự đồng ý hai người đàn ông này bảo mình kính rượu bọn họ.


Hóa ra đêm đó Mạc Tư Quân nói rằng mình sẽ nhận được sự đối xử khác của anh là có ý này, đối xử với mình một cách cực đoan như vậy, nhục nhã như vậy.

Hai người đàn ông nhìn thấy thái độ của Mạc Tư Quân rõ ràng là thuận theo bọn họ, vì vậy lập tức thêm phần uy phong, họ nói với Đường Hoài An: "Lẽ nào mợ Mạc không hiểu ý của Mạc tổng sao? Mau lại đây kính rượu chúng tôi đi!"
Đường Hoài An tức giận nhìn bọn họ, không động đậy gì, vào lúc này giọng nói của Mạc Tư Quân vang lên bên tai: "Lại đây, rót rượu.

"
Cô thậm chí còn tưởng rằng mình nghe nhầm và nhìn thẳng vào Mạc Tư Quân, nhưng người sau không có ý thỏa hiệp chút nào.

Chai rượu và ly bị nhét mạnh vào tay mình, Vương tổng thêm mắm thêm muối: "Mạc tổng, mợ Mạc này có vẻ không nghe lời anh cho lắm thì phải.

"
Hứa Cát Anh ở bên cạnh cũng bắt đầu lên tiếng: "Mợ Mạc, dù cô có không vui thế nào đi chăng nữa, bây giờ đang bàn chuyện làm ăn, vẫn phải nghĩ đến đại cục chứ nhỉ?"

Đường Hoài An cầm chặt chai rượu, chặt đến mức như muốn bóp nát nó vậy, cô chậm dãi đi hai bước về phía Mạc Tư Quân, lúc này, cô rất muốn đập chai rượu trong tay lên người hai gã đàn ông đáng ghê tởm kia.

Cánh tay mảnh khảnh của cô khẽ run lên, trong lòng có một ngọn lửa giận cực lớn, Đường Hoài An cảm thấy khó chịu, cả đầu cô như muốn nổ tung, cô sẽ báo thù, nhất định!
"Bốp!"
Cô định thần lại, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, chịu đựng nỗi chua xót trong lòng nói: "Mạc Tư Quân, đúng là tôi không đủ năng lực xử lý chuyện thanh toán phần còn lại của đơn hàng tối nay, vì vậy đã không thể giúp anh làm tốt chuyện này, mời anh lập tức bàn bạc lại đi, tôi có chút không thoải mái, đi trước đây.

"
Nói xong cô đi thẳng ra cửa mà không đợi anh trả lời, hoàn toàn không nhìn thấy lửa giận ngập trời trên mặt Mạc Tư Quân.

Mạc Tư Quân còn chưa lên tiếng, hai người đã xông lên nắm lấy cánh tay Đường Hoài An, giọng nói mang theo uy hiếp nói: "Mợ chủ Mạc, cô cứ đi thế này sao được? Làm gì có chuyện đang hợp tác thì đổi người? Cậu nói có phải không Mạc tổng?"
Đường Hoài An cố gắng giãy giụa: "Các ông buông tôi ra!"
Mạc Tư Quân bước tới, khuôn mặt vừa vặn khuất trong bóng tối, Đường Hoài An không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe anh nói: “Việc này các người tự mình xử lý đi.


” Trong giọng nói của anh không có một tia ấm áp nào.

Nói xong liền đưa Hứa Cát Anh bên cạnh rời đi, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Đường Hoài An lấy một cái, trước khi đi, Hứa Cát Anh đắc ý nhìn Đường Hoài An.

Đường Hoài An nhất thời hỗn loạn, cô không ngờ Mạc Tư Quân lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng vừa rồi anh đã nhìn thấy hai người đàn ông ghê tởm này có ý đồ với cô, nhưng mà bây giờ anh lại vứt cô cho bọn họ.

Trong lúc bàng hoàng, Đường Hoài An bị ép uống một ly rượu, cô hoàn toàn không ngờ bọ họ sẽ đột nhiên tấn công mình, cho nên không có chút phòng bị nào.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.