Người bố tệ bạc không thương thảo được hợp đồng với Tổng Giám Đốc nên gã tức giận đổ lỗi cho Bé Câm: "Đúng là vô dụng, có mỗi việc đơn giản như vậy mà làm cũng không xong."
Anh cả đứng bên cạnh đồng tình: "Đúng vậy, nó không giúp gì được cho gia đình mình cả, rốt cuộc là nó có tác dụng gì trong gia đình này vậy?"
Khi người bố tệ bạc thấy không còn đường nào để thỏa thuận với Tổng Giám Đốc nữa, gã đành phải gọi điện cho giám đốc của Tập đoàn X: "Giám đốc Vương, tôi muốn thảo luận về một dự án, không biết ông có hứng thú không? Chính là dự án ở Đông Thành..."
Đối phương đáp lại: "Ồ, dự án này tôi dư sức làm một mình, tại sao tôi phải hợp tác với ông?"
Người bố tệ bạc thấy cánh cửa duy nhất dần đóng lại, thì đối phương lại thay đổi thái độ.
"Nhưng, cũng không phải là không thể hợp tác với ông, tôi có một điều kiện."
Người bố tệ bạc lập tức nói: "Giám đốc Vương, ông cứ nói đi."
"Thằng nhóc câm nhà ông, lần trước tôi hỏi ông thì ông bảo chuẩn bị gửi nó cho nhà họ Phi, tôi rất có ấn tượng với thằng nhóc đó. Dù bây giờ nó là người của nhà họ Phi, nhưng tôi vẫn không muốn bỏ cuộc, có thể trải nghiệm một lần cũng mãn nguyện rồi..."
Gã ta muốn qua đêm với Bé Câm. Người bố tệ bạc cảm thấy rất khó để quyết định. Nếu không nhận được dự án từ nhà họ Phi, đến hợp đồng với tập đoàn X cũng không có được thì gã đành phải hạ mình tham gia những hợp đồng kém giá trị hơn.
Nhưng người bố tệ bạc nghĩ, chỉ cần dùng một đêm của Bé Câm để đổi lấy một dự án lớn, rõ ràng là rất đáng giá.
Dù sao thì đứa con trai câm của gã cũng không nói chuyện được, hơn nữa chắc chắn Bé Câm cũng sẽ không dám nói chuyện này với Tổng Giám Đốc.
Vì vậy, người bố tệ bạc lập tức hứa hẹn: "Không vấn đề gì, tôi sẽ sắp xếp cho ông, sẽ không để ông thất vọng."
16
Tổng Giám Đốc nhận thuốc trị thương từ tay quản gia, hắn mở nắp ra.
Chờ đã, Tổng Giám Đốc đang chuẩn bị bôi thuốc cho Bé Câm sao?
Lúc Bé Câm đang nghi ngờ thì Tổng Giám Đốc đã đổ thuốc vào tay rồi bắt đầu thoa lên mắt cá chân của cậu.
Đột nhiên chân của Bé Câm lành lạnh, nhờ vào động tác nhẹ nhàng của Tổng Giám Đốc mà cảm giác đau nhức trước đó đã dần giảm bớt.
Tổng Giám Đốc nhớ đến những lời mà anh hai nói trước đó, hắn không nhịn được hỏi: "Bố cậu bảo cậu đến quyến rũ tôi, để tôi mở cửa sau cho bọn họ?"
Tổng Giám Đốc cũng thấy mấy ngày qua Bé Câm không có hành vi gì quá đáng nên đùa: "Vậy cậu quyến rũ không thành công lắm nhỉ."
Mặt Bé Câm lập tức đỏ lên, cậu ngẩn người không biết phải đáp lại thế nào.
Thấy Bé Câm như vậy, Tổng Giám Đốc không nhịn được cười: "Đùa đấy."
Sau đó, Tổng Giám Đốc lại hỏi: "Bọn họ đối xử với cậu như thế à?"
Bé Câm do dự một chút rồi gật đầu. Bọn họ thật sự không đối xử tốt với cậu, từ khi cậu còn nhỏ, anh cả và anh hai đã bắt nạt cậu, người bố tệ bạc của cậu thì làm ngơ, bây giờ còn hơn thế nữa, nếu không phải vì kết hôn với Tổng Giám Đốc thì cậu đã bị người bố tệ bạc của mình gửi cho giám đốc của tập đoàn X từ lâu rồi.
Xét theo một khía cạnh nào đó thì việc kết hôn với Tổng Giám Đốc cũng coi như đã cứu cậu, dù chỉ là hai năm mà thôi.
Tổng Giám Đốc vừa xoa bóp mắt cá chân của Bé Câm vừa nói: "Bởi vì chúng ta đã kết hôn rồi nên tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ an toàn cho cậu. Nếu gặp nguy hiểm, ngoài việc gọi 110, cậu có thể gọi điện cho tôi, hiểu chưa?"
Bé Câm gật đầu, những việc hôm nay cũng không được xem là nguy hiểm mấy. Tuy nhiên, lời nói của Tổng Giám Đốc giống như một làn nước ấm áp chảy vào lòng Bé Câm.
Bé Câm lấy điện thoại ra rồi gõ chữ cho Tổng Giám Đốc: [Nếu bọn họ đến tìm em, em có thể không gặp họ được không? Em không muốn bị kéo vào công việc của bọn họ, em chỉ muốn làm theo ý mình mà thôi. Em không thích họ.]
Tổng Giám Đốc đáp lại: "Nếu cậu không muốn gặp thì đừng gặp. Hơn nữa, tôi cũng không thích bọn họ." Tổng Giám Đốc lạnh lùng hừ một tiếng.
Dù ông bố tệ bạc của Bé Câm vừa mới tỏ ra hòa nhã nhưng Tổng Giám Đốc vẫn có thể nhận thấy sự toan tính và tham vọng từ sâu trong ánh mắt của gã, điều này đã khiến Tổng Giám Đốc cảm thấy rất khó chịu. Trong bữa tối ở nhà họ Giang, Tổng Giám Đốc luôn cảm thấy Bé Câm như một con thỏ bị bầy sói vây quanh.
Lúc thấy Bé Câm bị anh hai đẩy ngã xuống đất, Tổng Giám Đốc càng thêm chắc chắn rằng Bé Câm không được nhà họ Giang coi trọng. Tổng Giám Đốc chợt nghĩ, nếu Bé Câm thật sự được yêu quý, làm sao cậu có thể bị đưa ra làm người kết hôn với hắn được? Trừ khi nhà họ Giang thật sự có thể vì lợi ích mà sẵn sàng làm bất cứ điều gì...
Nghĩ đến đây, Tổng Giám Đốc có cái nhìn rất khác về Bé Câm.
"Cậu tạm thời nghỉ ở nhà dưỡng thương đi, tuần này không cần đến công ty."
Bé Câm nghe xong thì hơi hoảng hốt, nghỉ một tuần thì bị trừ bao nhiêu tiền lương?
Cậu vội lắc đầu, không được, không được.
Tổng Giám Đốc không hiểu được sự lo lắng của Bé Câm, hắn nghĩ rằng Bé Câm lo lắng về công việc: "Công việc của cậu không nặng lắm, tôi sẽ để người khác hoàn thành, sau đó sẽ tăng lương cho họ."
Bé Câm khóc không ra nước mắt, việc người khác có được tăng lương hay không không quan trọng bằng việc cậu mới là người muốn được tăng lương nhất!
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
17
Tuy nhiên, nhờ vào việc "bị thương" mà Bé Câm cảm thấy thái độ của Tổng Giám Đốc đã tốt hơn trước, Tổng Giám Đốc còn thường xuyên hỏi thăm cậu vài câu.
Vì chân bị thương nên Bé Câm đi lại không được ổn cho lắm, Tổng Giám Đốc đã gọi dì Lý đến nấu ba bữa ăn một ngày cho Bé Câm, hơn nữa Tổng Giám Đốc cũng về nhà sớm hơn.
Tối đó, Tổng Giám Đốc về nhà thì thấy Bé Câm đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, Bé Câm thấy hắn liền định đứng dậy, nhưng cậu bị Tổng Giám Đốc ngăn lại.
"Cậu cứ xem đi, tôi đi tắm rồi ra nói chuyện với cậu."
Bé Câm chỉ còn cách ngồi xuống ghế sofa chờ Tổng Giám Đốc tắm xong. Dù tivi đang phát quảng cáo nhưng Bé Câm vẫn xem rất chăm chú.
Sau khi Tổng Giám Đốc tắm xong, hắn cầm khăn lau tóc rồi ngồi xuống cạnh Bé Câm: "Hai tuần nữa ông già tôi định tổ chức một bữa tiệc ở nhà. Cậu phải đi cùng tôi để ra mắt mọi người xung quanh, tôi sẽ chuẩn bị trang phục cho cậu."
Bé Câm gật đầu, Tổng Giám Đốc sắp xếp thế nào cậu sẽ làm theo thế ấy.
"Tại bữa tiệc ấy chúng ta sẽ phải ở lại một đêm. Cậu phải ở cùng phòng với tôi, nếu không thì người ta sẽ bàn tán chỉ trỏ, cậu không có vấn đề gì với việc này chứ?"
Bé Câm lại gật đầu.
Cứ tưởng Tổng Giám Đốc nói xong chuyện này sẽ trở về phòng nhưng không ngờ hắn lại cầm điều khiển tivi lên rồi bắt đầu chọn chương trình.
"Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ ngủ, chúng ta xem một bộ phim thư giãn nhé? "Interstellar" thế nào? Tôi khá muốn xem bộ phim này."
Kể từ khi biết về mối quan hệ của Bé Câm và nhà họ Giang, Tổng Giám Đốc đã dần buông lỏng cảnh giác, hắn không còn cảm thấy khó chịu với Bé Câm như trước nữa.
Bây giờ cũng không phải giờ ngủ của Bé Câm, hơn nữa cậu cũng không tìm thấy lý do gì để từ chối đề nghị của Tổng Giám Đốc.
Vì vậy, Bé Câm ngồi trên ghế sofa với Tổng Giám Đốc, cả hai cùng nhau xem bộ phim mà hắn chọn, Tổng Giám Đốc lấy gối tựa ở bên cạnh đưa cho Bé Câm.
Trước đây, việc ngồi xem phim với Tổng Giám Đốc là điều mà Bé Câm không dám nghĩ tới, nhưng giờ đây, Tổng Giám Đốc có vẻ rất dễ gần, Bé Câm cũng dần thả lỏng hơn trước mặt hắn.
Cậu không nhịn được mà lén nhìn Tổng Giám Đốc, người đang chăm chú xem phim, cậu thầm nghĩ: Thật ra, đôi khi Tổng Giám Đốc cũng rất dịu dàng.