Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Thu Phong Tụng

Chương 9



21

Tiểu Trương là một nhân viên của bộ phận giám sát thang máy, công việc hàng ngày của anh ta là theo dõi camera và xử lý các sự cố bất ngờ liên quan đến thang máy. Tuy nhiên, trong suốt nhiều năm qua, thang máy ở công ty không hề gặp sự cố, vậy nên, vào khoảng ba giờ chiều, Tiểu Trương đã vào phòng nghỉ bên cạnh để trò chuyện và uống trà chiều cùng các đồng nghiệp đang nghỉ giữa ca. Tiểu Trương không ngờ rằng thang máy lại gặp sự cố đúng vào lúc đó.

Thang máy bị hỏng và dừng lại ở tầng 23, là tầng của bộ phận marketing. Hôm nay, toàn bộ nhân viên của phòng marketing đều đã ra ngoài để khảo sát, thế nên không có ai phát hiện ra sự cố của thang máy ở tầng này. Những người ở các tầng khác có thể đã nhận thấy điều bất thường, nhưng họ nghĩ rằng thang máy đang được bảo trì nên không ai báo cáo về vấn đề này.

Khi đội cứu hộ phá cửa thang máy, Tổng Giám Đốc lập tức nhìn thấy Bé Câm đang co ro ở trong góc. Cửa đã được mở ra nhưng Bé Câm vẫn không nhúc nhích.

Tổng Giám Đốc bước vào rồi đỡ Bé Câm ra ngoài. Hắn thấy Bé Câm đang run rẩy, cơ thể cậu thì lạnh toát.

"Đã ra ngoài rồi, không sao đâu." Tổng Giám Đốc vỗ nhẹ vào lưng Bé Câm, nhưng Bé Câm vẫn run rẩy rất dữ dội.

Tổng Giám Đốc lo rằng Bé Câm có thể sẽ bị ám ảnh, nhưng lúc này họ vẫn đang ở tầng 23, hắn che mắt Bé Câm lại rồi dẫn cậu vào thang máy.

Bước vào thang máy, Tổng Giám Đốc thấy Bé Câm run rẩy dữ dội hơn, thế là hắn đã bế Bé Câm lên. Bé Câm co rúm lại rồi vùi vào lòng hắn.

Tổng Giám Đốc đưa Bé Câm đến nơi mà hắn thường ở lại trong công ty. Bé Câm được đặt lên giường, nhưng dường như cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau sự cố thang máy. Tổng Giám Đốc nhận thấy ánh mắt của Bé Câm hoàn toàn vô cảm.

Tổng Giám Đốc vẫn ôm lấy Bé Câm, hắn vuốt ve lưng cậu nói: "Đã ra ngoài rồi, không sao đâu, thật sự không sao đâu."

Một lúc lâu sau, Bé Câm mới dần hồi phục, cậu không còn run rẩy nhiều nữa, nhưng Tổng Giám Đốc vẫn cảm thấy tay của Bé Câm rất lạnh.

"Cậu đã ổn hơn chưa?"

Bé Câm gật đầu, giọng nói của Tổng Giám Đốc tiếp tục vang lên bên tai cậu: "Xin lỗi, đó là lỗi của nhân viên công ty do lơ là công việc, lần sau sẽ không xảy ra như vậy nữa."

22

Sau khi bình tĩnh lại, Bé Câm thấy Tổng Giám Đốc đang ôm lấy mình, cậu không khỏi ngượng ngùng, tay của Tổng Giám Đốc vẫn còn chạm vào mặt và trán của cậu.

"Người cậu vẫn còn lạnh quá, đi tắm nước nóng đi, được không? Ở đây có phòng tắm."

Tổng Giám Đốc thả Bé Câm ra, hắn đứng dậy rồi mở tủ quần áo để tìm quần áo cho Bé Câm: "Đây là quần áo sạch."

Vì đôi khi cần phải đi họp hoặc gặp gỡ người khác nên phòng của Tổng Giám Đốc chuẩn bị rất nhiều quần áo dự phòng, phần lớn là những bộ hắn chưa từng mặc.

Bé Câm nhận lấy quần áo từ tay Tổng Giám Đốc, sau đó cậu vào phòng tắm dưới sự giám sát của hắn.

Trong lúc Bé Câm đang tắm, Tổng Giám Đốc nghĩ có thể Bé Câm vẫn chưa ăn tối nên hắn đã đặt một vài món ăn cho Bé Câm.

Đặt món xong, Tổng Giám Đốc gọi điện cho trưởng bộ phận của bộ phận giám sát thang máy.

"Tại sao xảy ra sự cố lớn như vậy mà anh lại không biết? Anh có biết công việc của bộ phận các anh là gì không? Đó là giám sát sự an toàn của thang máy!"

"Thế mà lại đến phòng bên cạnh trò chuyện? Nhân viên đó chính thức bị sa thải, ngày mai anh bảo cậu ta đến phòng tài chính nhận lương đi."

Xử lý xong xuôi mọi việc, Tổng Giám Đốc tức giận ngồi xuống ghế. Bé Câm vào thang máy lúc ba giờ rưỡi, nghĩa là cậu đã bị kẹt trong thang máy suốt hai tiếng đồng hồ. Tổng Giám Đốc nhíu mày, nếu hôm nay bọn họ không phát hiện ra sự cố thang máy, chẳng phải Bé Câm sẽ bị kẹt cả ngày sao?

Và phản ứng của Bé Câm lúc nãy cũng được không bình thường. Nghĩ đến ánh mắt vô cảm của Bé Câm vừa rồi, cả người thì run rẩy không ngừng, Tổng Giám Đốc cảm thấy rất lo lắng. Liệu người bình thường khi bị kẹt trong thang máy có phản ứng nghiêm trọng như vậy không? Hay là Bé Câm có chứng sợ không gian kín?

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tắm phát ra một tiếng "cạch", Tổng Giám Đốc quay đầu lại nhìn. Bé Câm bước ra, cậu mặc áo sơ mi trắng của hắn, áo khá rộng so với thân hình của Bé Câm, cái áo che khuất phần dưới nhưng lại làm lộ ra đôi chân của cậu.

Bé Câm chớp chớp mắt nhìn hắn.

Tổng Giám Đốc cảm thấy đầu óc mình như bị hàng trăm cây kim đâm vào vậy, hắn ngơ ngác nhìn Bé Câm, mãi cho đến khi Bé Câm tiến lại gần, cậu dùng tay chỉ và kết hợp với khẩu hình để diễn đạt.

[Quần]

Lúc này Tổng Giám Đốc mới nhớ ra là mình đã quên đưa quần cho Bé Câm, hắn vội vàng tìm một cái quần ngủ rồi đưa cho Bé Câm. Khi Bé Câm quay lưng vào phòng tắm, Tổng Giám Đốc không thể không che mặt lại.

Chết tiệt, tại sao hắn lại cảm thấy Bé Câm có hơi dễ thương vậy?

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

23

Khi Bé Câm bước ra lần nữa, Tổng Giám Đốc bảo cậu lên giường rồi nói:

"Cậu nghỉ ngơi một chút đi, chắc cậu chưa ăn tối đâu nhỉ? Tôi đã gọi đồ ăn rồi, bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Bé Câm lắc đầu, cậu đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Thật ra cậu rất sợ bị nhốt một mình trong không gian kín mít và tối tăm.

Tổng Giám Đốc vẫn không yên tâm, hắn đặt tay lên trán Bé Câm để kiểm tra nhiệt độ của cậu: "Thật sự không thấy khó chịu sao? Có chóng mặt hay tức ngực không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"

Bé Câm lắc đầu, cậu sờ vào túi quần để lấy điện thoại nhưng chợt nhớ ra mình đã thay đồ, điện thoại vẫn còn để trên bàn làm việc.

Tổng Giám Đốc đưa điện thoại của mình cho Bé Câm: "Dùng điện thoại của tôi đi."

Bé Câm hơi ngạc nhiên, sau đó cậu nhận lấy điện thoại.

[Em không sao đâu, cảm ơn sự quan tâm của anh, thật sự không cần phải đi bệnh viện đâu.]

"Nếu thấy không ổn thì báo ngay cho tôi biết nhé, đừng tự chịu đựng. Ngày mai cậu có thể nghỉ có lương."

[Thật sự không cần đâu, bây giờ em đã ổn rồi.]

"Được rồi." Tổng Giám Đốc quan sát Bé Câm xem cậu có thật sự ổn hơn chưa.

Tổng Giám Đốc cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng như vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc Bé Câm bị kẹt lại trong thang máy suốt hơn hai tiếng đồng hồ, hắn lại không khỏi thấy lo lắng. Khi cánh cửa mở ra và thấy Bé Câm thu mình trong góc thang máy không nhúc nhích, trái tim hắn như ngừng đập một nhịp.

Hắn thật sự rất lo lắng cho Bé Câm, hắn lo không biết Bé Câm có gặp chuyện gì không.

Tổng Giám Đốc đứng dậy, Bé Câm vô thức kéo hắn lại rồi nhanh chóng buông tay ra.

Bé Câm hơi lúng túng xoa xoa viền áo. Sau khi trải qua hai tiếng đồng hồ tối tăm vừa rồi, cậu vẫn cảm thấy rất sợ khi ở một mình.

Tổng Giám Đốc nhận ra sự lo lắng của Bé Câm, hắn an ủi nói: "Tôi xuống lầu lấy đồ ăn, sẽ quay lại ngay."

Chờ một lúc mà không thấy Tổng Giám Đốc quay lại, Bé Câm không nhịn được mà đứng dậy đi vòng quanh phòng của Tổng Giám Đốc.

Phòng của Tổng Giám Đốc ở tầng cao nhất, nằm sau trong một cánh cửa bí mật ở phòng làm việc của hắn. Phòng rất lớn, giống như phòng tổng thống vậy, được trang bị đầy đủ cơ sở vật chất, có phòng thay đồ, phòng tắm, nhà bếp, bên phải giường là một cửa sổ kính lớn.

Bé Câm đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài. Lúc này đã khoảng sáu giờ chiều, trời đã sập tối.

Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố A, đây là lần đầu tiên Bé Câm nhìn thành phố A từ góc nhìn như vậy, cậu mê man ngắm cảnh, thậm chí cậu còn không nhận ra Tổng Giám Đốc đang đứng phía sau mình.

"Cảnh đẹp không?"

Giọng nói của Tổng Giám Đốc làm Bé Câm giật mình, cậu quay đầu lại thì thấy Tổng Giám Đốc đã đứng bên cạnh mình.

"Buổi tối đứng ở đây nhìn toàn cảnh thành phố A rất đẹp."

"Nhưng bây giờ ăn tối trước đã, một lát rồi ngắm sau."

Tổng Giám Đốc lấy điện thoại của Bé Câm từ trong túi ra đưa cho cậu: "Tôi vừa xuống lấy điện thoại cho cậu."

Hóa ra Tổng Giám Đốc đã đi lấy điện thoại cho cậu, rõ ràng hắn nói là xuống tầng lấy đồ ăn mà, có thể là hắn tiện đường, hoặc cũng có thể là hắn cố tình.

Bé Câm vui vẻ nhận lấy điện thoại, tuy miệng không phát ra tiếng nhưng cậu nhìn Tổng Giám Đốc với ánh mắt đầy cảm kích: Cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.