"Không phải là của tôi. . . . . . tôi không có. . . . . . tôi không có hại người. . . . . ." Trong cơn ác mộng, Tang Á Ly kêu lên rồi bật dậy, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Đốc Tuyên Hách ngủ ở bên cạnh bị tiếng kêu của cô làm tỉnh giấc, anh mở mắt ra ngồi dậy rồi dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán cô."Em mơ thấy ác mộng sao? Đừng gây áp lực cho mình."
Kéo đầu cô dựa vào vai anh, hai ngày qua cả tinh thần và thể xác cô đều phải chịu dày vò.
"Tuyên Hách, đã hai ngày rồi, anh nói đi Lượng Trúc có thể. . . . . . ngã xuống vách núi không? Hay là cô ấy ngất rồi bị chó sói tha đi rồi. . . . . ."
Đốc Tuyên Hách cùng cảnh sát tìm kiếm trên núi đã hai ngày, gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ mệt mỏi, mí mắt anh nặng trĩu không thể mở ra được nữa.
"Không phải lo lắng, cảnh sát vẫn tiếp tục tìm, anh cũng nhờ nhân viên trong công ty đi tìm, sẽ sớm có tin tức thôi."
Mặc dù an ủi cô như vậy nhưng trong lòng anh hiểu rõ, tìm hai ngày mà không thấy người thì tình hình thực sự không được lạc quan lắm.
"Tuyên Hách. . . . . ."
"Ừ?" Mí mắt anh không chống đỡ nổi nữa khép lại, anh khẽ đáp lại.
"Em. . . . . ." Ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt anh đã nhắm lại, cô biết anh cần được nghỉ ngơi."Không có gì, chúng ta ngủ thôi."
"Ừ, đừng nghĩ quá nhiều." Kéo cô nằm xuống, ba phút sau anh đã đến trình diện Chu công rồi.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều, biết anh đã ngủ say cô thử nhấc tay anh đang đặt trên ngực mình ra, thấy môi anh mấp máy thì vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, lát sau cô lại mở mắt ra thấy anh không tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng xuống giường ——
Rón ra rón rén lấy quần áo mặc, nhìn anh ngủ say trong lòng cô vừa áy náy vừa đau lòng.
Đều do cô, nếu như không phải do cô tin mình có thể tự bảo vệ Lượng Trúc, một mình dẫn Lượng Trúc lên núi thì sẽ không hại Lượng Trúc lạc đường.
Anh càng không trách cô thì trong lòng cô càng áy náy hơn. Anh không để cô cùng đi tìm vì sợ đường núi gập ghềnh uốn lượn sẽ làm cô bị thương, nhưng người gây chuyện là cô, cô không thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi ở nhà không giúp gì cả.
Giờ anh mệt cần nghỉ ngơi, cô nên đi lên núi tìm.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, cô để lại một tờ giấy trong phòng khách, sắp xếp xong cô ra ngoài gọi taxi lên núi tìm người.
***************
Nửa đêm, chuông điện thoại kêu, Đốc Tuyên Hách đang ngủ say bị tỉnh dậy cảm thấy đầu đau, kéo chăn lên kín đầu để không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Nhưng mà anh liền nghĩ không lẽ là cảnh sát gọi thông báo tìm được người rồi, ngồi bật dậy định nghe điện thoại nhưng phát hiện Á Ly không nằm bên cạnh anh nữa.
Tạm gác nghi ngờ qua một bên, anh nghe điện thoại.
Đầu bên kia là giọng một người đàn ông vừa lạ vừa cảm thấy quen quen."Tôi biết anh là ai!" Anh đoán người này là "anh trai" mà Lượng Trúc nhắc đến.
"Là anh đưa Lượng Trúc đi sao? Anh nên biết cô ấy. . . . . ."
Người đàn ông kia nói mấy câu rồi tắt máy luôn.
"Uy."
Cầm điện thoại, Đốc Tuyên Hách trầm tư một chút rồi nghĩ không thấy Á Ly đâu đem cất điện thoại đi, anh đứng dậy tìm cô.
"Á Ly, em ở trong này à?" Anh gõ cửa phòng tắm, đợi nửa ngày không ai đáp lại, mở cửa vừa nhìn vào bên trong nhưng không thấy có ai.
Điều này càng làm anh lo, nếu như Á Ly không ở trong tolet thì vừa rồi tiếng chuông điện thoại kêu lâu như vậy không lý nào cô lại không ra nghe, nhíu mày, trong đầu anh liền hiện lên một ý nghĩ —— không lẽ cô lên núi tìm người sao?
Vội vàng lấy quần áo, vừa đi vừa mặc, tới phòng khách thấy có một tờ giấy trên bàn, cầm lên đọc, đúng như anh đoán, cô bé ngốc này đúng là đã chạy lên núi rồi.
Ngốc hơn nữa chính là cô đi mà không mang theo điện thoại!
"Tang Á Ly, cô bé ngốc này!"
Lo lắng an nguy của cô, lòng anh như lửa đốt bèn lấy chìa khóa đi ra ngoài. Nửa đêm canh ba cô còn lên núi tìm người sao!
*******************
Khi Đốc Tuyên Hách lên núi thì thấy đèn của chiếc taxi vẫn sáng, anh đi lên xem thấy tài xế nằm ngủ trong đó, ngáy như sấm, tên tài xế này chắc bị Á Ly hại, nửa đêm bị gọi dậy đây.
Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Á Ly đâu, anh lo lắng gõ cửa xe.
"Anh bạn!"
Nghe thấy có tiếng gõ cửa xe, tài xế đang ngủ say giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác vì tưởng Tang Á Ly quay lại nhưng người ngoài cửa lại là một người đàn ông, anh ta cảnh giác với tay lấy gậy.
Ở nơi núi đồi hẻo lánh này, nếu như không phải quỷ thì cũng là người trộm cướp, anh ta nhìn người đàn ông kia không giống quỷ nên phải để phòng.
"Có phải anh vừa chở một cô gái lên núi không? Cô ấy đâu rồi?"
"Anh muốn gì?" Với được gậy, tài xế taxi không nói hai lời đem gậy chĩa vào Tuyên Hách."Trên xe tôi chỉ có năm trăm đồng thôi, vì năm trăm đồng mà bị bắt vì tội cướp giật, anh nghĩ có đáng không?"
Nghe vậy, Đốc Tuyên Hách không nhịn được xem thường."Tôi không đến cướp, tôi chỉ muốn hỏi anh, cô gái anh chở đi đâu rồi?"
"Anh là ai?"
"Tôi là bạn trai của cô gái đó!"
Nghe anh nói như vậy, tài xế taxi thò đầu ra nhìn kỹ mặt anh."Đúng đúng đúng! Tôi có xem tin tức trên báo và tivi nói về anh, đúng là anh không sai."
Tài xế xuống xe, thân thiện bắt tay anh như hai người quen biết."Tôi chính là tài xế đã chở các cô ấy lên núi. . . , phóng viên có phỏng vấn tôi, anh có thấy không? Giờ có rất nhiều người gọi tới hãng taxi rồi chỉ đích danh tôi nữa. . . . . ."
"Vậy thì chúc mừng anh!" Đốc Tuyên Hách sốt ruột hỏi: "Bạn gái tôi đã đi hướng nào? Sao anh lại có thể ngủ trên xe?"
"A anh bạn trẻ, nói như cậu không đúng rồi. Bạn gái cậu nhờ tôi, gọi cho tôi nhờ chở lên núi, tôi nể lắm vì sau khi chở các cô ấy đi thì tôi có nhiều khác mới đồng ý chở cô ấy lên đây." Tài xế nhìn xung quanh."Khoảng ba giờ tôi còn phải chở một khách đi Cao Hùng, đã hai mươi hai tiếng tôi không được ngủ, nếu không ngủ thì sao có thể tỉnh táo mà chở khách đến Cao Hùng đây?"
"Được rồi, 0K! Chỉ cần nói cho tôi biết, bạn gái tôi đi hướng nào?" Đốc Tuyên Hách lo lắng nhìn bốn phía phát hiện cách đó không xa có ánh sáng, anh quay người đi lấy đèn pin trên xe, không quan tâm tới tài xế, anh bước về phía ánh sáng đó.
"Bên này mới đúng á. . . . . . Này, a, bên kia có ánh sáng, đúng, bên kia đúng. . . . . ." Thật ra thì anh ta cũng không nhớ chính xác vì ngay sau khi Á Ly xuống xe thì anh ta liền lăn ra ngủ."A tôi phải đi."
Trên núi vắng vẻ, âm thanh truyền đến, tài xế nghĩ anh có nghe được cũng coi như chào rồi, xoay người vào xe, bây giờ kiếm tiền quan trọng hơn.
*****************
"Á Ly, Tang Á Ly. . . . . . Em đang ở đâu?"
Chạy một mạch tới nơi thì không thấy ánh sáng đâu nữa, Đốc Tuyên Hách vừa chạy vừa gọi.
Quay người lại thấy chút ánh sáng dưới gốc cây to, anh chạy chậm lại qua đó, chiếu đèn pin về phía đó thì thấy một người nằm co ro ở đó, nhìn phía sau chắc là Á Ly không sai!
"Á Ly?" Cô ấy đang làm gì thế?
Hình như Đốc Tuyên Hách loáng thoáng nghe thấy cô đang lẩm bầm điều gì đó, hình như:
"Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát, a di đà Phật. . . . . . Ngọc Hoàng đại đế phù hộ. . . . . . Vương Mẫu nương nương nhập vào thân. . . . . . Như Lai phật tổ phủ xuống. . . . . . Tế Công, thổ địa công cùng đi bảo vệ. . . . . ."
Thấy cô vẫn bình an, lo lắng trong anh đã được tháo xuống nhưng nhìn cô bây giờ anh không thể nịn cười được.
"Nửa đêm canh ba em không ngủ mà lên núi cầu thần sao? Nhiều vị thần như vậy em định mời về hết sao?" Anh tiến lại gần cây khô, giọng nói khổ sở."Nếu như en định mời hết các vị thần về nhà thì anh phải lập một tòa miếu thần mới được!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô đang cúi mặt xuống đất bỗng quay đầu lại nhìn thấy đúng là anh, vừa rồi làm cô sợ suýt vỡ mật, cô trách: "Tuyên Hách, anh. . . . . . thiếu chút nữa dọa chết em rồi!"
Ngồi trên mặt đất, Tang Á LY thở dài, tiện tay ném một cọng cỏ về phía người ngồi xổm cạnh cô.
"Âm thanh kinh khủng vừa rồi là của anh sao?" Cô đoán vậy."Em còn tưởng là em đã dẫm vào mộ ai đó, oan hồn tức giận đến tìm em. . . . . . Thật dọa chết em."
Ban đêm, đầy mộ trên núi, nghe thấy âm thanh đó làm người ta run như cầy sấy, rợn cả tóc gáy.
"Ai kêu em nửa đêm canh ba một mình chạy lên núi!" Anh lo lắng tức giận trách."Em có biết làm như vậy nguy hiểm lắm không!"
"Em. . . . . . Em thấy anh rất mệt, trong lòng áy náy." Cúi đầu xuống, lời nói lúng túng biện minh."Em chỉ muốn tới tìm người giúp anh thôi."
"Không cần tìm!" Anh đỡ cô dậy, phủi cỏ dại dính vào quần cô.
"Tại sao không cần tìm?" Tang Á Lý khẽ nhíu mày."Chẳng lẽ bỏ cuộc? Anh có biết trên núi có rất nhiều khủng bố không? Nói không chừng Lượng Trúc đang ở đâu đó chờ chúng ta tới cứu."
Tang Á Ly đi trên núi, còn bị hù dọa nên cô hiểu được cảm giác của người bị lạc đường.
"Đúng, cô ấy đang ở đâu đó chờ người tới cứu."
"Vậy chúng ta chia nhau ra tìm nhanh lên. . . . . ." Cô vội sửa lại hai chữ."Ách, chúng ta cùng đi tìm."
"Vậy trước tiên chúng ta phải mua vé máy bay."
"A! ?" Tang Á Ly nhìn anh nghi ngờ. Chẳng lẽ anh muốn dùng phi cơ để tìm sao?
"Đồ ngốc! Cô ấy bị anh trai mình mang đi rồi, họ đã lên máy bay qua Mĩ!"
"Mĩ. . . . . ." Tang Á Ly nhíu chặt lấy lông mày, bừng tỉnh hiểu ra."Ý anh là người đàn ông kia đã mang Lượng Trúc đi? Anh ta là heo sao, đưa người đi sao không nói tiếng nào, hại em. . . . . . Hại em bị hiểu lầm, báo chí đã viết hai ngày nay rồi, chẳng lẽ anh ta không biết chúng ta đang lo lắng tìm người sao? Tên đáng chết, đàn ông xấu xa, nhất định em phải tìm anh ta tính sổ."
"Nếu như em muốn sang Mĩ để tìm tên đó tính sổ, anh sẽ ủng hộ và đi cùng em."
"Cái này. . . . . . Về nhà rồi tính."
"Không cần, anh sẽ giúp mua vé cho em."
"Nhất định phải vậy sao?" Lãng phí tiền vé máy bay lại phí sức đi mắng người, tính thế nào cũng không đáng.
"Nhất định anh sẽ đi." Bộ mặt bất đắc dĩ."Trên đường tới đây, chị Vương có gọi cho anh bảo, bệnh viện bên Mĩ gửi tới một e-mail mời anh qua giúp một bệnh nhân bị máu trắng, bệnh nhân đó được hội chẩn ở Đài Loan. Không phải mỗi em muốn mắng anh ta mà anh cũng muốn đánh cho anh ta một trận, ở Đài Loan có nhiều phương tiện điều trị còn bắt anh phải qua Mĩ, mệt chết đi được."
Anh học ở Mĩ nhưng giờ lại là bác sĩ trẻ tuổi ưu tú ở Đài Loan.
"Thật không biết rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì! Tên đáng chết, đàn ông xấu xa, đàn ông ngốc!"
Đưa ngón trỏ chọc vào vai cô, vì tôn nghiêm của phái mạnh anh phải nhắc cô đang nghiến răng nghiến lợi bên cạnh: "Đừng quên, anh cũng là đàn ông nha nhưng anh không thuộc một trong ba loại mà em đang mắng đâu."
"Vậy sao?" Cô nhíu mày cười nhạt.
"Á Ly, đừng cử động, hình như có rắn!"
Hai người cứng đờ không động, loáng thoáng nghe âm thanh di chuyển giống như rắn đang lại gần, anh cầm đèn pin lên chiếu về phía phát ra âm thanh, thất một con rắn trong bụi cỏ đang trườn ra.
Vừa nhìn thấy đúng là rắn, toàn thân Tang Á Ly nổi da gà, hét lớn:"Có rắn a!"
Sau khi hét chói tai, cô liền leo lên cây giống tư thế của khỉ mà trèo lên cành cây cao.
Cùng lúc, Đốc Tuyên Hách cầm một cành cây khô, đúng lúc con rắn nhô đầu lên thì đánh giống như người ta chơi golf, con rắn văng một đoạn xa.
Nhìn thấy biểu hiện anh dũng đó, Tang Á Ly hét lên, không còn sợ nữa mà là kính phục.
"Tuyên Hách, anh thật giỏi!"
Vứt cành khô trong tay đi Đốc Tuyên Hách đắc ý cười một tiếng."Anh thuộc về dạng đàn ông dũng cảm nha."
Dứt lời, anh nhặt đèn pin bị rơi lên, chiếu về phía cô thì thấy hai tay cô bám vào nhành cây còn hai chân thì kẹp chặt lấy thân cây ——
Anh há hốc mồm nhìn tư thế của cô, sau đó nở nụ cười chế nhạo:"Anh chưa bao giờ biết em có thể trèo cây!"
Nhìn cô bây giờ thật giống con gấu trúc, nhưng hình như con gấu này hơi gầy.
Bị anh "khen ngợi", cô lúng túng cười."Ha ha, em. . . . . . lúc còn nhỏ thường leo cây." Thấy anh còn cười trộm, cô không vui nói lớn: "Này, sao anh còn không qua đây đỡ em xuống."
Vừa rồi sợ hãi, giờ cô vẫn còn nổi da gà, cô bước chân xuống thì nghĩ đến con rắn kia làm đôi chân run lên không dám xuống.
Nhìn cô liên tục cúi đầu nhìn trên đất, anh biết cô vẫn còn sợ nên lại gần bế cô xuống rồi quay lưng về phía cô.
"Lên đây anh cõng em."
"Có được không?"
"Không thành vấn đề, anh là đàn ông dũng mãnh, có thừa sức để cõng em."
Anh vừa nói xong, cô lập tức leo lên lưng anh, chủ động cầm lấy đèn pin chiếu về phía trước "Có thể đi được rồi!"
Ngồi trên tấm lưng rắn chắc của anh, cảm giác an toàn làm cô quên đi nỗi sợ về con rắn.
Hai tay ôm chặt cổ anh, hai chân kẹp lấy hông, mặt cô dựa vào vai trái, đôi mắt đen nhìn từng đường con trên mặt anh, giọng nói nũng nịu cùng uy hiếp:"Đốc Tuyên Hách, anh có nguyện ý làm cây cho em không?"
Nghe được điều này anh khẽ cười:"Trước tiên phải đợi em tiến hóa thành gấu trúc đã!"
"Đốc Tuyên Hách." Nghe thấy anh cười nhạo, hai tay ôm cổ anh siết chặt hơn.
"Tang. . . . . . Tang Á Ly, nếu. . . . . . nếu như anh chết sẽ không có ai cõng em đến chỗ để xe đâu."
"Anh còn chút giá trị lợi dụng nên em tạm tha cho anh!" Buông tay ra, cô cầm đèn pin nghiêm túc soi đường."Nhanh lên, em thấy xe ở kia rồi."
"Nếu sắp đến rồi thì dừng lại nghỉ một lát." Nói, đôi chân anh giả bộ không còn sức nữa, đem cô thả xuống."Em cũng thật nặng nha!"
"Cái gì a! Hừ, mới vừa rồi không biết là ai nói mình rất dũng mãnh nha." Vừa xuống đất, thỉnh thoảng cô lại cúi đầu, nhìn trên đất có cái gì bò dưới đấy không.
Anh vươn vai cho lưng hết mỏi, khi cô để nghị anh đi nhanh một chút, anh giơ hai tay lên miệng hướng về một phía hô to:
"Tang Á Ly, anh nguyện làm cây cho em."
Hô xong, anh nhìn cô một cái.
"Anh. . . . . . anh nổi điên a!" Trừng mắt nhìn anh, mắng anh một câu nhưng trên môi cô hiện lên nụ cười, cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
"Đến lượt em."
"Cái . . . . . . Cái gì à?" Chẳng lẽ cũng muốn cô bắt chước theo sao!
"Mau nói em nguyện làm gấu trúc của anh đi!" Anh đi vòng ra phía sau cô, đem tay cô để lên miệng, bộ dạng giống như đứa trẻ chơi đùa."Mau lên, bằng không anh chờ thành cây khô rồi, em có là gấu gì thì cũng không hợp đâu."
Cô lấy tay vòng quanh miệng, xấu hổ nói nhỏ:"Đốc Tuyên Hách, em đồng ý làm gấu trúc của anh."
"Không nghe thấy. Không có chút thành ý nào! Đến lúc chúng ta kết hôn, mục sư có nghễnh ngãng thì ông ấy sẽ không nghe được em nói “em đồng ý” đâu. Làm lại lần nữa."
Không cưỡng được ý anh, cô hít một hơi rồi hướng về phía nú hô to:
"Đốc Tuyên Hách, em đồng ý làm gấu trúc của anh."
Nói xong, da gà lại nổi lên.
"Tang Á Ly, anh nguyện làm cây Iuga của em." Hình như anh thích thú với trò này nên hét lên một lần nữa, lần này hô to hơn.
Cô cũng không chịu yếu thế, cố gắng hô to ——"Đốc Tuyên Hách, em đồng ý làm gấu trúc của anh."
"Tang Á Ly, anh nguyện làm cây Iuga của em."
"Đốc Tuyên Hách, em đồng ý làm gấu trúc của anh."
Ban đêm trên núi, đôi tình nhân không ngủ đọ xem ai hô to hơn, nhiều hơn, nổi nhiều da gà hơn. . . . . .
**********
Theo Đốc Tuyên Hách qua Mĩ, họ chỉ phải chờ mấy ngày đã tìm được người có HLA tủy hợp với Lượng Trúc, cuộc giải phẫu thành công, chỉ là Lượng Trúc vẫn phải ở lại đó để theo dõi thêm.
Trở về Đài Loan, Đốc Tuyên Hách dẫn Tang Á Ly giới thiệu với hai người bạn tốt Uy Nhật và Hành Liệt, trong khoảng thời gian ngắn mà ba người bạn gái của họ đã trở nên thân thiết.
Ba cô gái ở nhà của Đốc Tuyên Hách và Á Ly, tự mình nướng bánh ngọt, chuẩn bị cho nửa kia của mình.
"Đóa Dạ, cô xem tôi đánh trứng như vậy đã được chưa?" Bạn gái Hành Liệt, Sài Hạnh Vi một tay cầm nồi một tay đánh trứng, khuôn mặt xinh đẹp đã bắt đầu hiện ra chán nản.
Có máy đánh trứng trong nhà nhưng ba người đàn ông đang vui vẻ ngồi ở phòng khách kia nói họ phải tự đánh mới có thành ý, người phụ họa lớn nhất chính là Hành Liệt nhà cô.
Thành ý đúng không! ?
Sẽ, chờ một lát cô sẽ tự mình thêm vào một thùng muối trong bánh ngọt cho anh ăn cháy cổ đi.
"Hạnh Vi, cái đó của cô phải mười phút nữa mới được." Chúc Đóa Dạ người giúp việc xuất sắc nhất, đối với việc làm bánh vô cùng thuần thục.
Hai cô gái đó bận rộn thì Tang Á Ly cũng khá bận. . ., chỉ là cô ngồi để tìm đồ cất trong tủ, nhưng tìm mãi không thấy.
"A! Cuối cùng cũng tìm được." Cầm máy đánh trứng từ trong tủ lôi ra, Tang Á Ly đứng dậy hét to.
"Cô Tang Á Ly, nửa giờ rồi cô mới tìm và lôi nó ra được sao?" Sài Hạnh Vi vì mệt mà ngồi thẫn thờ trên ghế.
"Tôi cũng đâu biết trong này có nó đâu." Tang Á Ly an ủi."Nhưng cô tự tay đánh thì khi Hành Liệt ăn bánh ngọt sẽ cảm nhận được tấm lòng của cô."
"Mong là vậy!"
Ba cô gái bận bịu trong bếp thì ba người đàn ông của họ nhàn nhã ngồi uống café ngoài phòng khách, tán gẫu về sự nghiệp.
"Hách, cậu không làm tổng giám đốc nữa thật sao? Đáng tiếc sau này cậu sẽ không cảm nhận được khoái cảm khi nắm trong tay thị trường chứng khoán." Doanh Uy Nhật uống một ngụm café, tiền mặt của anh ta Uy Nhật nhiều đến mức anh ta tính vào ngày kết hôn giữa anh và Đóa Dạ sẽ dùng tiền mặt thay cho cánh hoa hồng, phủ kín thảm đỏ.
"Tôi thì nghĩ bệnh viện của cậu chuyển thành tập đoàn Đốc Thị, thành lập thêm chi nhánh ở châu Phi, như vậy cậu vẫn là tổng giám đốc." Hành Liệt cảm thấy ý tưởng của mình không tệ.
"Tôi không giống như tên ngốc như hai cậu, cả ngày lẫn đêm đều chỉ ngửi thấy mùi tiền." Bưng cốc cà phê lên, ngửi thấy hương vị café, Đốc Tuyên Hách cao giọng phản bác."Đúng rồi, lần trước là ai làm hỏng chiếc xe ba trăm ngàn, một triệu phí vận chuyển còn chưa có đưa cho tôi."
"Không thể là tôi, thân thể tôi vẫn khỏe mạnh, chưa từng bị thương!" Hành Liệt đứng dậy, quay đầu tìm bạn gái yêu của anh."Hạnh Vi, có thể pha thêm cho anh một ly café không?"
"Tên này không chỉ mũi ngửi thấy mùi tiền mà trong miệng cũng có, chết không thừa nhận!" Than một tiếng, Doanh Uy Nhật vì cô gái nào đó mà cảm thấy tiếc thay. "Tôi thật sự lo cho Á Ly, không biết cô ấy ngủ bên cạnh người này có thể bị mùi tiền trên người tên đó làm cho ngạt chết không. . . . . ."
Đúng lúc ba người đàn ông đang trêu nhau thì trong bếp ba cô gái đang uống trà chiều với nhau.
"Hoa hồng trắng thật đẹp, khi học đại học ở Canada trọ trong một gia đình, mẹ Milan cũng trồng rất nhiều hoa hồng. . . . . ." Uống ly nước táo hoa hồng sở trường của Á Ly, làm cho Sài Hạnh Vi nhớ tới cảnh lúc mình học ở nước ngoài.
"Những loài hoa này đều do Đốc Tuyên Hách đích thân chăm sóc." Tang Á Ly cảm thấy hãnh diện nói.
"Thật! ?"
"Anh ấy nói như vậy. . ., nhưng mà giờ đều nhờ người làm vườn tới chăm sóc. " Cô chỉ hãnh diện trong hai giây.
"Này không tệ, ít nhất chứng tỏ anh ấy rất có thành ý với cô." Chúc Đóa Dạ cười an ủi cô."Bánh ngọt đã nướng xong, chúng ta qua trang trí thôi!"
Uống xong ly nước táo hoa hồng, ba cô lại bận bịu trang trí lên bánh.
**********
Khi ba chiếc bánh được đặt ở phòng khách, trước khi thưởng thức cần phải thử thách khả năng phán đoán của ba người đàn ông này.
"Tôi đoán trước!" Đốc Tuyên Hách đầy tự tin xung phong ra trận trước, ngón trỏ chỉ vào hình gấu trúc đang ôm cây Iuga "Cái bánh ngọt có hình gấu trúc này nhất định là Á Ly làm."
Anh vừa nói xong thì Tang Á Ly đứng đối diện xấu hổ liếc nhìn, trong ánh mắt chứa đầy yêu thương.
"Hách, anh đoán đúng rồi!" Tang Á Ly vui vẻ nói.
Á Ly và anh đang liếc mắt đưa tình thì hai người bạn tốt của anh lại không nể mặt, vừa nghe thấy anh bảo hình trên bánh ngọt là gấu trúc thì họ ôm bụng nhau cười.
"Sao mà nhìn không ra đây là gấu trúc nhỉ!" Doanh Uy Nhật nhìn cẩn thận một lần nữa."Tôi cảm thấy giống một con chuột không đuôi hơn."
"Nói nó giống tiểu đinh đương thì tôi còn tin!" Hành Liệt cười quay đầu nhìn Đốc Tuyên Hách."Hách, ngày mai cậu nên đến khoa mắt bảo họ kiểm tra, không biết sao cậu có thể nhìn ra đây là gấu trúc, chẳng lẽ cái gốc cây cuốn quanh thanh chocolate là gấu trúc ôm cây Iuga sao?"
Dứt lời, Hành Liệt cùng Doanh Uy Nhật đập tay nhau.
"Có những thứ chỉ có thể ngầm hiểu không thể nói ra." Liếc nhìn người yêu một cái, Đốc Tuyên Hách mặc kệ họ chê bai.
"Hành Liệt, anh cười đủ chưa? Đủ rồi thì anh đoán đi!" Sài Hạnh Vi lên tiếng ngăn hành động trêu chọc của anh lại, cô có dự cảm là người bị chê rất có thể là cô.
"Đến lượt tôi rồi, đúng không?" Hành Liệt nhìn hai chiếc bánh ngọt còn lại, rất do dự.
Trừ cái tiểu đinh đương. . . . . . Ách, bánh ngọt gấu trúc ra, còn lại hai chiếc, một chiếc là hình chú rể cùng cô dâu, một cái khác là. . . . . . không hiểu người làm ra cái bánh này muốn biểu đạt ý gì.
Theo lẽ thường mà đoán, dựa vào tay nghề của Hạnh Vi nhà anh thì đừng nói đến tạo hình chú rể và cô dâu mà ngay cả bó hoa cô cũng sẽ không làm nổi ——
Nhưng thật lòng anh không muốn thừa nhận, không, hai đường trên bánh là gì anh không đoán được.
"Oa, suy nghĩ lâu vậy!" Lúc này, đổi lại là Đốc Tuyên Hách diễu võ dương oai.
"Tôi đoán trước cho" Doanh Uy Nhật đứng trước mặt Hành Liệt, anh tuấn uy vũ, chỉ vào hình cô dâu chú rể kêu hãnh nói: "Cái này chắc chắn là do đôi bàn tay khéo léo Đóa Dạ nhà tôi làm."
Doanh Uy Nhật tự tin, thấy Chúc Đóa Dạ mỉm cười gật đầu
Còn lại một cái, Hành Liệt không muốn nhận cũng khó.
"Nói như vậy, cái bánh còn lại chính là của Hạnh Vi làm tặng Hành Liệt rồi! Tạo hình rất đặc biệt đó! Không biết Hành Liệt đoán được ra đây là cái gì không?" Đốc Tuyên Hách cau mày nhìn một hồi lâu nhưng nói thật, anh không hiểu ý nghĩa của nó.
"Mọi người ở đây không hiểu, tôi nhìn ba chiếc thì chỉ có Hạnh Vi nhà tôi là sáng tạo nhất."
Sài Hạnh Vi vốn không tin tưởng lắm nhưng nghe Hành Liệt khen cô, lập tức gật đầu. Mượn một câu của Đốc Tuyên Hách —— có những thứ, chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói ra.
Cô nghĩ chắc Hành Liệt đoán được ý đồ của cô.
"Vậy sao? Vậy xin hỏi đó là cái gì?" Doanh Uy Nhật xem thường hỏi.
Giương cao hai hàng lông mày rậm, Hành Liệt bình tĩnh nhìn người yêu trên môi nở nụ cười.
"Đó là. . . . . . hôm nay là Valentine trắng, đương nhiên là muốn nói đến sự nóng bỏng. . . . . ." Nhíu mày cười, nụ cười của Hành Liệt làm trực giác của Sài Hạnh Vi nghĩ. . . . . . đoán sai rồi !
"Nóng bỏng? Ý cậu là . . . . ."
Hành Liệt lòng đầy tự tin nói tiếp câu của Doanh Uy Nhật:"Đây là cô gái nóng bỏng. . . . . ." Hai tay để trước ngực, khoa tay múa chân tạo ra hình ngực phụ nữ.
"Vậy sao? Xem ra có chút không giống. . . . . ." Đốc Tuyên Hách vẫn thấy nghi ngờ.
"Tôi đoán thì nhất định đúng." Hành Liệt hai tay ôm ngực, quay lại hỏi Sài Hạnh Vi đang đỏ mặt xấu hổ."Anh nói đúng không, Hạnh Vi?"
Sài Hạnh Vi xấu hổ, nghiến răng nói: "Đó là bao tay quyền anh!"
Đáp án được công bố, tiếng cười từ hai đôi tình nhân kia phát ra, trong phòng chia làm hai phe, một phe ôm bụng lăn lộn cười, còn phe kia như kẻ thù gặp nhau, đỏ mặt tía tai.
**********
Đánh là tình, mắng là yêu, vui đùa một hồi sau, Hành Liệt cùng Sài Hạnh Vi ân ái cầm theo bánh ngọt của họ ra về.
Sau khi tiễn hai đôi về, Tang Á Ly ngồi xuống sofa nhìn vào hình gấu trúc trên bàn còn chưa ăn.
"Này rõ ràng là gấu trúc nha, Hách, anh nói xem có đúng không?"
"Đúng, không sai, anh nhìn một cái là biết đây là gấu trúc ôm cây Iuga."
"Bọn họ không hiểu, đúng không?"
"Đúng, bọn họ không hiểu. Nhưng chỉ cần hai chúng ta hiểu là được rồi." Đốc Tuyên Hách vươn tay, khẽ vuốt nhẹ lên làn da mịn màng của cô, chân thành nói: "Á Ly, cả đời này anh sẽ là cây Iuga bảo vệ em, chăm sóc cho em."
"Hách, cả đời này em sẽ dựa vào anh, mà gấu trúc của anh."
"Á Ly, gấu trúc đáng yêu, anh yêu em."
"Hách, cây Iuga yêu quý, em yêu anh."
Nhìn nhau trìu mến, vào ngày Valentine trắng, trên ghế sofa nổi đầy da gà, họ ôm nhau, hôn nhau say đắm . . . . .
Chú thích: muốn biết tình hình giữa Doanh Uy Nhật và Chúc Đóa Dạ, xin xem “Tổng giám đốc và người giúp việc xinh đẹp”
Còn muốn biết chuyện của Hành Liệt và Sài Hạnh Vi, xem “Tổng giám đốc và thư ký".