Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Chương 180: Chiến đấu hăng hái đến bình minh



"Cảnh Vãn Tình, là tại vì em nên tôi mới không còn hứng thú chạm vào người phụ nữ nào khác nữa... Cho nên đêm nay em liệu mà chuẩn bị tâm lý để có sức chiến đấu đến cùng đi....."

Lời của Lục Yến Tùng khiến trái tim Vãn Tình nhảy thình thịch. Anh nói vậy là có ý gì?

Cô còn chưa suy nghĩ sâu hơn nữa thì Lục Yến Tùng đã khẽ rên lên khó chịu, anh không thể kiềm chế nổi nữa.

Vãn Tình cũng rên khe khẽ trong miệng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn mỗi cảm giác khoan khoái khi được lấp đầy kia. Cảm giác đó rất ấm áp, thỏa mãn ngập tràn cả trái tim.

Cô nhắm mắt lại, không nghĩ ngợi lung tung nữa để đón nhận ham muốn lúc này của anh đối với mình.

….

Cả đêm không biết làm bao nhiêu lần, Lục Yến Tùng như một đứa trẻ thỏa mãn bao nhiêu cũng không đủ, càng lúc càng như loài sói đói ác liệt nơi hoang dã, dùng đủ loại tư thế để dày vò cô, đòi hỏi cô.

Vãn Tình không có nhiều kinh nghiệm như anh, qua vài lần đã chịu không nổi nữa, còn anh thì vẫn sinh lực dồi dào không chịu buông tha.

Không biết bị dày vò đến mấy giờ sáng, cuối cùng Lục Yến Tùng cũng buông tha cho cô, một tay đặt ở sau đầu cô, một tay vòng qua eo cô, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cảm xúc mãnh liệt đi qua, toàn thân Vãn Tình mệt mỏi rã rời nhưng cô không thấy buồn ngủ chút nào. Trời bên ngoài dường như cũng sắp sáng rồi.

Ánh trăng lạnh lẽo của đêm đen đã lui đi, những tia nắng ban mai lăn tăn chiếu vào, thấp thoáng soi rọi lên ngũ quan của Lục Yến Tùng.

Cô ngơ ngác nhìn dung nhan ngủ say kia.

Trước khi trời sáng hẳn, cô vội vàng bò xuống giường.

Sau khi lấy đồ ngủ bị vứt bừa bãi trên mặt đất mặc vào, cô lặng lẽ bước ra khỏi cửa. Không biết đêm hôm qua mẹ có tỉnh dậy không. Nếu mẹ phát hiện cô không có ở bên cạnh, không biết nên giải thích thế nào đây.

Vãn Tình nhẹ nhàng đóng cửa, không dùng thang máy mà đi lên tầng trên bằng cầu thang xoắn ốc.

…. ….

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò đầu vào bên trong. Thấy mẹ vẫn đang ngủ say, không có gì khác lạ. Vãn Tình mỉm cười rón ra rón rén trèo lên giường, nằm ngủ bên cạnh mẹ mình.

Độ ấm trong chăn cùng mùi hương của mẹ đều khiến cô cảm thấy quyến luyến. Hít sâu một hơi, dán mặt lên lưng mẹ rồi nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.

Một đêm bình yên......

*****

Ngày hôm sau.

Lúc dùng bữa sáng, Lục Thánh Duy và bà Lục đều ngỡ ngàng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Yến Tùng cũng vừa mới rời giường. Còn Vãn Tình thì chột dạ cúi đầu, ngồi bên cạnh im lặng làm bộ ăn sáng.

"A Tùng con về bao giờ vậy? Sao ai không ai hay biết con về hết?" Bà Lục nhanh chóng dặn dò nhà bếp mang ra thêm bộ chén đũa.

Lục Yến Tùng bình thản ngồi xuống, không nhìn Vãn Tình ngồi đối diện lấy một cái. Vãn Tình cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

"Lúc về thì cả nhà đã ngủ cả rồi." Lục Yến Tùng không nhanh không chậm trả lời.

Lục Thánh Duy nhìn anh một cái, "Không phải nói đang đi nghỉ phép sao, còn hai ngày nữa mới hết phép mà? Sao về nhanh như vậy?"

"Không có gì. Đi lâu cũng thấy chán nên về thôi ạ." Lục Yến Tùng uống một muỗng canh nấm sữa bò, thuận miệng trả lời.

"Con bé Mạc đâu? Lần này không thấy con dẫn theo về?" Lục Thánh Duy tùy ý hỏi.

Bên này, động tác cầm chai sốt cà chua của Vãn Tình hơi khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc nên cũng không ai phát hiện ra điểm khác thường.

"Ba, sao tự nhiên quan tâm đến cuộc sống riêng tư của con vậy? Không phải trước kia ba không hề hỏi han tới cái gì sao?" Dường như Lục Yến Tùng không thích nhắc đến đề tài này.

Lục Thánh Duy liếc xéo con trai, thờ ơ phét bơ lên bánh mì nói: "Phận làm cha mẹ, đến cả chuyện tình cảm của Vãn Tình mà ba còn rất bận tâm, chẳng lẽ con trai mình mà ba không quan tâm đến được sao?"

Nghe thấy Lục Thánh Duy nhắc tới mình, Vãn Tình lập tức ngẩng đầu lên.

Lục Thánh Duy nhìn về phía cô mở miệng: "Vãn Tình, tối nay có buổi dạ tiệc, chú và mẹ con đều phải tham gia, con ở nhà cũng không làm gì hay là đi cùng mẹ con đi, cũng đỡ khiến bà ấy thấy nhàm chán."

"Con sao?"

"Đúng vậy, con đi cùng mẹ đi. Chú Lục của con lúc nào cũng phải xã giao với rất nhiều người, toàn vứt mẹ sang một bên thôi. Có con ở bên thì mẹ sẽ không thấy vô vị nữa."

"Dạ, vậy con sẽ đi với mẹ." Vãn Tình gật đầu cười đồng ý.

Bà Lục cười tươi rói, "Đến lúc đó, để mẹ và chú Lục xem coi trong buổi tiệc có ai thích hợp với con không. Con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn trai để ổn định cho tương lai đi. Em gái con giờ đã sắp kết hôn rồi, con cứ kéo dài thời gian thế này đến mẹ cũng sốt ruột dùm con rồi đấy."

Động tác của Lục Yến Tùng hơi chững lại. Tầm mắt Vãn Tình cũng vô thức nhìn về phía anh. Nhưng lúc này Lục Yến Tùng đang cúi đầu, nên người khác không thể nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào của anh.

Vãn Tình cho rằng anh sẽ lên tiếng nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn chỉ giữ yên lặng. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy mất mát.

Vãn Tình mỉm cười gật đầu: "Dạ. Con sẽ cẩn thận tìm xem."

Nãy giờ vẫn im lặng một mực không nói, lúc này Lục Yến Tùng bỗng dằn mạnh bộ đồ ăn trong tay xuống bàn. Nhìn chằm chằm vào Vãn Tình bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó đứng dậy, "Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục đi."

Cô gái này, còn dám nói sẽ đồng ý đến xem? Từ đầu đến cuối anh im lặng không nói, chính là muốn để xem Vãn Tình có từ chối sự sắp xếp xem mắt của người lớn hay không, nhưng kết quả chờ đợi lại khiến anh tức giận đến cực điểm.

Cô thật sự muốn tìm người khác sao?

***

Cuối cùng Vãn Tình vẫn đồng ý tham gia buổi tiệc. Ngoài bộ lễ phục Lục Yến Tùng chọn lần trước ra thì chẳng còn bộ nào phù hợp cả. Cho nên bà Lục kéo cô đi dạo phố để mua sắm lễ phục.

"Vãn Tình, con thấy bộ này thế nào?" Bà Lục cầm lên một bộ lễ phục màu đỏ hỏi cô.

Cô ngồi một mình bên cạnh đang lật xem tạp chí thời trang, thế nhưng toàn bộ trong đầu đều ẩn hiện hình bóng của người nào đó.

Nếu anh đã không quan tâm tới chuyện của cô thì sao sáng nay lại tức giận đến vậy?

"Vãn Tình?" Không nghe thấy con gái đáp lại, bà Lục tiến đến gần gọi.

Lúc này Vãn Tình mới hốt hoảng ngẩng đầu lên, "Mẹ."

"Mẹ gọi hai tiếng con mới phản ứng. Có tâm sự gì sao?" Bà Lục hỏi.

Vãn Tình miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lắc đầu nói, "Dạ không có. Vừa rồi mẹ hỏi con gì ạ?"

Nếu Vãn Tình đã không muốn nói thì bà cũng không miễn cưỡng. Dù gì nó cũng là con gái bà, sao bà lại không biết tâm sự của nó chứ. Huống chi sáng nay còn gặp lại A Tùng, có lẽ sự việc không khác với suy đoán của bà.

"Thử chiếc váy này xem sao."

"Dạ." Vãn Tình gật đầu đứng dậy, cầm váy đi vào trong phòng thử đồ.

*****

Tối đến, Vãn Tình đi cùng vợ chồng ông bà Lục đến tham dự dạ tiệc, Lục Thánh Duy giới thiệu với mọi người Vãn Tình là con gái của ông.

Bởi vậy, chỉ trong chốc lát, thân phận của Vãn Tình đã khiến nhiều người phải ghé mắt nhìn. Hơn nữa từ khuôn mặt đến dáng người đương nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của các công tử giàu có.

Vãn Tình nghe lời mẹ, nên cũng cố gắng chào hỏi xã giao mấy câu, nhưng cũng không mặn mà cho lắm.

Trên thực tế, những người đàn ông này cho dù có xuất sắc hơn đi chăng nữa, thì trong mắt cô cũng chỉ thấy bình thường mà thôi.

Khi trong tim đã có hình bóng của một người ngự trị, thì không còn tâm trí đâu để mà để ý thêm người nào khác nữa…

Nhìn mẹ và chú Lục dìu nhau bước vào sàn nhảy, ngọn đèn rực rỡ chiếu rọi lên bóng dáng hai người, cô nhìn đến bần thần, sau đó khẽ mỉm cười.

Một người đàn ông trẻ tuổi với phong thái chững chạc cầm ly rượu đi về phía cô. Người đàn ông này không có vẻ quần là áo lụa như mấy anh chàng công tử con nhà giàu khác, ngược lại có phần giống một quý ông người Anh hơn.

"Xin chào tiểu thư xinh đẹp, không biết có vinh hạnh được mời cô nhảy một điệu không?" Người đàn ông này không đường đột, hơn nữa còn rất lịch sự.

Ít nhất, ấn tượng đầu tiên của Vãn Tình đối với người đàn ông này khá là tốt. Nhưng dù vậy, cô vẫn không có hứng thú nhận lời mời khiêu vũ của người đàn ông này. Bởi vì cô lo mẹ và chú Lục sẽ hiểu lầm điều gì đó mà cố gắng thúc đẩy quan hệ của hai người bọn họ.

Đang định uyển chuyển từ chối thì hai cánh cửa mạ vàng chậm rãi được từ bên ngoài đẩy ra. Vãn Tình cũng tò mò như mọi người nhìn về phía cửa.

Không nhìn còn đỡ, nhìn xong cô chết trân bất động tại chỗ, sững sờ nhìn người từ ngoài cửa đi vào.

Lục Yến Tùng......

Toàn thân mặc âu phục màu nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng được thắt chiếc nơ màu tím sẫm.

Cách ăn mặc tùy ý phóng khoáng, nhưng khi xuất hiện giữa không gian nơi đây, trong nháy mắt đã chiếm trọn hết tất cả ánh sáng rực rỡ của toàn trường. Tựa như cả đại sảnh rộng lớn chỉ có sự tồn tại của mình anh vậy.

Thế nhưng anh không đến một mình mà bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp đang thân mật dắt tay nhau, chính là người mà Vãn Tình đã gặp hai lần —— Mạc Kỳ Kỳ.

Hình ảnh hai người thân mật xứng lứa vừa đôi đó cứ như cây roi da nặng nề hung hăng quất vào tim Cảnh Vãn Tình, đau đến mức khiến cô thấy nghẹt thở.

Tối hôm qua, Lục Yến Tùng còn cùng cô thân mật khắng khít như vậy, nhưng giờ anh lại tay trong tay cùng người con gái khác vui vẻ đi bên nhau. Hơn nữa, còn xuất hiện trước mặt cô. Anh thật sự không hề để ý chút nào sao, một chút áy náy cũng không có ư? Nếu có, chắc đã không ung dung tự tại như thế rồi.... Khóe môi Vãn Tình nhếch lên, mang theo nụ cười tự giễu.

Đúng vậy! Sao anh ấy phải quan tâm đến cảm giác của cô kia chứ? Cho tới bây giờ, cô chẳng là gì với anh cả. Họa chăng, anh chỉ coi cô là bạn giường mà thôi. Gọi thì đến, đuổi thì đi, thế mà cô vẫn ngây thơ mà mắc mưu, mặc cho anh vứt viên đá vào sâu tận nơi đáy lòng, tạo nên từng cơn sóng....

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Người đàn ông bên cạnh dịu dàng lo lắng hỏi thăm. Một chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt cô, "Nếu không ngại thì cô cứ dùng cái này lau đi."

Vãn Tình lúng túng vươn tay chạm lên mặt mình, lúc này mới phát hiện trên mặt lành lạnh. Mình, mình cứ vậy mà khóc ư?

"Thật ngại quá, cảm ơn anh." Vãn Tình thấy mình thật mất mặt, vội nhận lấy khăn tay quay lưng lại lau đi nước mắt.

Lệ đã lau khô, cũng không nhìn đến Lục Yến Tùng dù chỉ một lần nữa. Sự nhiệt tình của anh, sự ngọt ngào của anh, tất cả đều là chuyện của anh, không có bất cứ quan hệ gì với cô cả.

"Thật xin lỗi, đã làm bẩn khăn tay của anh rồi. Nếu anh không phiền thì để lát nữa tôi mang về giặt sạch rồi gửi lại cho anh sau có được không?" Cô áy náy đề nghị.

Đối phương rất hào phóng, cười gật đầu, "Đương nhiên là được. Chỉ một chiếc khăn tay thôi, tôi cũng không vội gì đâu."

Vãn Tình thấy nhẹ nhõm một chút, rất cố gắng, cố gắng để bản thân nở nụ cười thật tươi, giữ cho mình vẻ tự nhiên nhất có thể.

"Vừa rồi không phải anh muốn khiêu vũ sao? Còn hứng thú không?"

Đối phương nhún vai, "Đương nhiên rồi. Tôi còn nghĩ sẽ bị cô từ chối đấy."

Vãn Tình không trả lời, chủ động vươn tay ra. Đối phương mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Hai người lịch sự dìu nhau đi vào sàn nhảy.

Nhìn bóng dáng của đôi trai gái kia, bà Lục và Lục Thánh Duy trao đổi ánh mắt vui vẻ.

Lẫn trong đám người, ánh mắt đen thẵm Lục Yến Tùng như bắn ra từng tảng băng lạnh lẽo có thể đông cứng tất cả mọi người xung quanh.

Khá khen cho Cảnh Vãn Tình! Cô vậy mà dám làm thật! Mới đó mà đã thân mật tay nắm tay với người khác rồi! Anh thật sự muốn chạy sang bóp chết cô!

"A Tùng, anh sao vậy? Sắc mặt anh rất khó coi." Mạc Kỳ Kỳ ở bên cạnh bị dáng vẻ khủng bố này của anh làm cho hết hồn, dè dặt cất tiếng hỏi.

Lục Yến Tùng nâng ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Mím chặt môi, không nói câu nào.

Mạc Kỳ Kỳ nhìn theo tầm mắt của anh, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng đó trong đám người.

Cảnh Vãn Tình?

"Sao lại là cô ta?" Hai mắt tối đen rủ xuống. Mạc Kỳ Kỳ nghiêng mặt nhìn sang, "A Tùng, anh lại vì cô ta mà khó chịu sao?"

Lục Yến Tùng đặt mạnh ly rượu lên khay của người phụ vụ bên cạnh, u ám nhìn sang người bên cạnh, "Lại?"

"Lần đầu tiên, sở dĩ anh dẫn em tới tham gia tiệc ở nhà anh cũng là vì cô ấy, không phải sao?" Mạc Kỳ Kỳ lớn gan lớn mật mở miệng.

"Rồi sao?" Lục Yến Tùng từ chối cho ý kiến.

"Sau đó, khi ở tiệm trang sức, sở dĩ anh bằng lòng đi vào cùng em cũng là vì đột nhiên nhìn thấy cô ta?"

Ánh mắt Lục Yến Tùng càng trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm khiến Mạc Kỳ Kỳ cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nếu đã nói đến đây thì cô cũng muốn nói hết một lần, "Chúng ta hẹn hò bao nhiêu lâu rồi, thế nhưng anh chưa bao giờ đụng vào em, cho dù em đã mặt dày quyến rũ anh anh hết lần này đến lần khác, mà anh vẫn không hề cắn câu. Từ trước đến nay em cảm thấy sức hấp dẫn của em không có vấn đề, người có vấn đề chính là anh."

Lục Yến Tùng nheo mắt lại, "Mạc Kỳ Kỳ, rốt cuộc cô muốn nói gì?"

Mạc Kỳ Kỳ cười giễu, đáy mắt có chút đau thương, "Điều em muốn nói chính là, chúng ta kết thúc thôi. Mặc dù hẹn hò với người đàn ông ưu tú như anh có thể thỏa mãn sự hư vinh của em, nhưng em không muốn bị anh lợi dụng thêm nữa. A Tùng, anh đã yêu người phụ nữ kia rồi! Cho dù anh có che giấu thế nào, muốn đẩy cô ta ra xa bao nhiêu, anh cũng không thể trốn tránh được sự thật này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.