Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 13



Lang Vương giảo hoạt cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Nếu cưng dám phủ nhận, ta lập tức ăn cưng trước mặt hắn!”

“Ô…” Kim Cát ngây dại trừng lớn mắt.

“Nhìn thấy không, hắn thừa nhận, ngươi sẽ không xen vào việc của người khác nữa chứ.” Đắc ý sờ sờ đầu Kim Cát, hướng Kim Hồ thị uy xác định quyền sở hữu.

“Lang Vương…” Kim Hồ còn muốn nói cái gì, lại bị Lang Vương ngăn trở.

“Đủ, bổn vương cũng mệt mỏi, người đâu, mang Kim Hồ đi xuống nghỉ ngơi.” Tình dục sớm bừng bừng phấn chấn, Lang Vương nhíu mày hạ lệnh trục khách.

Kim Hồ nhìn thoáng qua Lang Vương, lại nhìn bốn phía đầy Lang tộc thị vệ, tay nắm chặt quyền nhưng hạ xuống, tạm thời phải gác lại chuyện giải cứu Kim Cát, cắn răng đi ra ngoài.

“Ngươi không phải đáp ứng cho ta gặp hắn một mình sao?” Kim Cát run run cầm lấy trường bào Lang Vương, lớn tiếng chất vấn sợ mất đi cơ hội duy nhất này.

“Bổn vương đáp ứng cho cưng một mình gặp hắn với điều kiện là cưng ngoan ngoãn nghe lời không phải sao? Từ nãy đến giờ, biểu hiện của cưng làm cho bổn vương một chút cũng không vừa lòng!”

Cởi bỏ đai lưng hắc ngọc, xả xuống Hỏa Hồng ngoại bào, lộ ra tuyết trắng da thịt, Lang Vương si mê không thôi.

“Nhưng là… Nhưng là…” Kim Cát cứng họng.

Phát hiện mình không có thốn lũ (lông mu), Kim Cát xấu hổ che lung tung, lại cái gì cũng che không được, ngược lại tăng thêm một phần tình thú.

“Che cái gì? Mặc kệ thế nào, toàn thân cưng có chỗ nào bổn vương chưa xem.” Buồn cười đem hai tay của hắn kéo đến bên cổ, lang căn nóng cháy lại lần nữa chà xát đỉnh vú.

“Ô… Ô… Ta muốn gặp Kim Hồ…” Điên cuồng phe phẩy đầu, dưới thân cự vật nóng như lửa làm cho hắn vừa thích vừa sợ.

“Câm miệng, trong đầu cưng chỉ có thể nghĩ bổn vương, có nghe hay không?!”

Đã sớm đối Kim Hồ canh cánh khôn nguôi, y không cho phép trong lòng tiểu hồ ly còn có nam nhân nào khác tồn tại, cho dù là ca ca cũng không được!

“Ô… Ca…” Hắn không muốn ở nơi này, đáng sợ a.

“Khóc cái cái gì? Không thích bổn vương như vậy sao?” Bài khai cặp mông phấn nộn, đem lang căn hung hăng đâm vào, bích tràng quen thuộc nhanh co rút lại làm cho Lang Vương thiếu chút nữa phun ra.

“A…” Hét lên một tiếng, mười ngón gắt gao trảo vai Lang Vương.

“Trảo nhẹ, phía sau lưng bổn vương tất cả đều là kiệt tác của cưng.” Lang Vương vừa tức giận vừa buồn cười.

Tiểu hồ ly này thật mỹ vị, nhưng là mỗi khi kích tình, luôn thích lưu chút trảo ấn đỏ tươi sau lưng y…

“Còn… Còn không phải do ngươi, nếu không ta đâu trảo ngươi!” Tiểu huyệt ẩm ướt đã quen với cự vật tự động co rút lại, liều mạng mút cự vật.

Khi nằm dưới thân Lang Vương, hắn cảm thấy mình không còn là mình nữa …

Chỉ cần làm loại sự tình này, thắt lưng cũng không mỏi, chân cũng không đau, đầu óc cũng mơ màng, càng lúc muốn càng nhiều!

“Ta phát hiện phương diện này của cưng là thiên phú, cưng có muốn cảm tạ bổn vương dạy ngươi nhiều như vậy không?” Lang Vương cầm lấy tóc đen dài của mình khiêu khích hai đầu v* hồng.

“Quỷ… Quỷ mới cảm tạ ngươi…” Thở hào hển, đầu óc Kim Cát đều không thể đối phó với lang căn không ngừng trướng đại trong cơ thể.

“Không cần chối, tiểu yêu hồ cưng luôn làm bổn vương bùng nổ a.” Ghé vào lỗ tai hắn phun lên nhiệt khí, trong mắt Lang Vương tràn đầy dục vọng.

“Ta nào có làm được như  vậy? Ngươi có nhiều thị sủng như vậy, tùy tiện kiếm một người đều hơn ta.” Nhờ năng lực học tập siêu cường, hắn đã tìm được cảm giác lúc hoan ái, cũng nói ra ý nghĩ của chính mình.

Trong đầu đột nhiên hiện ra lần ám sát ấy, thân ảnh nữ tử nằm dưới Lang Vương, không khỏi đau xót trong lòng, hét vào mặt y.

Tên tử sắc lang này, ngày nào đó tinh tẫn nhân vong mới tốt!

Không phải, là tinh tẫn lang vong!

“Bổn vương đã sớm đem thị sủng đuổi đi, hiện tại bổn vương chỉ có một mình cưng thôi, bởi vậy cưng phải tận lực thỏa mãn bổn vương nga.”

“Thực… Thật vậy chăng?” Trong lòng vui vẻ, trong cơ thể một trận kịch liệt co rút lại.

“Cưng cho rằng bổn vương lừa cưng sao?” Đối với nghi ngờ của hắn thoáng có chút bực mình, Lang Vương cau mày, trong cơ thể hắn rút ra.

Ba ──

Lang căn to lớn màu đỏ tím còn đẫm tinh nóng, lại tản mùi thơm lạ lùng đặc trưng của Hồ tộc.

“Ngươi… Ngươi đừng đi a!” Trơ mắt nhìn lang căn ly khai, Kim Cát nóng nảy.

“Bổn vương không đi, chính là bổn vương không muốn làm.” Không thèm để ý nửa người dưới lõa lồ, Lang Vương kiêu ngạo đứng dậy.

“Ngươi nơi này còn cứng như vậy, làm sao không muốn làm?” Chỉ vào lang căn cao ngẩng, Kim Cát đỏ mắt, chân nhuyễn cơ hồ đứng không được.

Này rõ ràng là khi dễ hắn mà? Rõ ràng là y khơi mào, hiện tại lại không làm!

“Cưng không phải không tình nguyện sao? Bổn vương vì cưng đem thị sủng đều đuổi đi, cưng còn không vừa lòng, vậy bổn vương cũng buông tha cưng đi.”

“A… Buông tha cho ta… Không cần ta …” Hai mắt đỏ rực nhất thời mất đi thần thái.

Đúng là hắn rất muốn rời đi nơi này, nhưng hiện tại thật sự nghe được Lang Vương không cần hắn, vì sao cái mũi ê ẩm, muốn khóc quá.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn thích Lang Vương sao?

“Tiểu Cát Cát, bị dọa rồi sao, bổn vương cảnh cáo cưng, bổn vương yêu cưng yêu chết đi được, vĩnh viễn cũng không sẽ thả cưng đi đâu!” Đau lòng nhìn hắn thất thần, Lang Vương nhanh tiến đến đem hắn ôm vào trong lòng.

“Ngươi… Ngươi không phải không cần ta nữa chứ?” Trừng lớn hai mắt, Kim Cát run run.

“Xem kìa, chỉ dọa cưng chút xíu mà khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng thành như vậy, đau lòng chết bổn vương.” Nâng mặt hắn lên, hết hôn lại ôm.

“…”

“Tâm bổn vương sớm đã là tù binh của cưng, ngay cả ‘tiểu đệ đệ’ của bổn vương cũng bị cưng bắt đi rồi, cưng cho rằng bổn vương sẽ thả cưng sao?”

“Tiểu đệ đệ của ngươi? Ta không bắt gã a!” Kim Cát quay trái quay phải tìm kiếm.

“Đó không phải ‘tiểu đệ đệ’ của ta, hắn hưởng hoan lạc trong tiểu huyệt của cưng đấy, thật là mê người a.” Cười gian, tách hai chân thon dài, vỗ vỗ cái mông, đem lang căn đâm vào.

“Ngươi… Ngươi này tử sắc lang!” Khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cũng cuối cùng hiểu được ý tứ của y.

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng thân thể vẫn là tự động thuận theo, đôi chân thon dài thuận thế quấn lấy thắt lưng Lang Vương.

“Bổn vương cũng chỉ đối với cưng nổi sắc, Tiểu Cát Cát, thích bổn vương không?” Kích thích quá lớn, Lang Vương vì tiểu hồ ly dùng hết khí lực.

“Hừ…” Giật giật mũi thở, xoay qua, thẹn thùng không trả lời y.

“Không nói lời tức là thừa nhận, bổn vương biết Tiểu Cát Cát cũng thích bổn vương a.”

“Ngươi… Ngươi đâm nhẹ…”

Trong doanh trướng tràn đầy xuân sắc, làm người ta miệng khô lưỡi nóng, vang vọng tiếng rên rỉ liên tiếp, bọn thị vệ ngoài thủ trướng tất cả đều mặt đỏ tim đập, trong đầu hiện lên hết hình ảnh này đến hình ảnh khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.