Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 26



Ngủ đến trưa, Kim Cát đánh cái ngáp thật dài, duỗi lưng một cái, phát hiện mình quần áo chỉnh tề.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng vỗ vỗ Hắc Trạch hai mắt nhắm nghiền nằm bên người.

“Trạch, mau đứng lên, chúng ta đi xem Tiểu Tinh.”

“Gấp cái gì, còn sớm mà.” Hắc Trạch nhíu mày, lười biếng trở mình, đem hắn đặt ở dưới thân.

“Không còn sớm nữa, buổi trưa rồi đó, ngày hôm qua ngươi đáp ứng ta muốn cứu Tiểu Tinh, không thể nói không giữ lời.” Đấm ngực Hắc Trạch một cái, hắn tức giận đảo cặp mắt trắng dã.

“Trong đầu cưng chỉ nghĩ tới cứu nàng, cưng xem xem bên kia là cái gì?” Hắc Trạch thở dài, chỉ về phía bên kia doanh trướng.

“Hả... Tiểu Tinh!”

Một lồng giam kiên cố ở gần cửa, Tiểu Tinh bị trói gô ở bên trong. Nàng nghe được Kim Cát gọi, liền mở mắt quay đầu nhìn hắn.

“Tiểu Cát... ” Đôi môi nứt nẻ gian nan nở một nụ cười.

“Tiểu Tinh, ngươi không sao chứ?” Hắn muốn chạy tới, lại bị Hắc Trạch gắt gao ôm trong lòng.

“Đừng qua đó, đã quên chuyện nàng ám sát cưng sao?” Hắc Trạch lên tiếng nhắc nhở hắn.

“Ta biết... Nhưng thấy nàng như vậy, lòng ta thật khó chịu...” Hắn luôn luôn mềm lòng nên không muốn nhìn thấy Tiểu Tinh chịu khổ.

“Bổn vương biết cưng khó chịu, nhưng nếu cưng bị thương bổn vương lại càng khó chịu.” Vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp, Hắc Trạch thâm tình nhìn hắn.

“Ách... Vậy ngươi cứu nàng, ta không qua đó là được.” Mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, hắn nâng đôi mắt cầu khẩn.

“Cưng yên tâm, có bổn vương ở đây, không có việc gì đâu! Thật ra bổn vương muốn xem ‘Đoạt hồn đại pháp’ lợi hại đến cỡ nào, nhất định đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn, chôn cùng các huynh đệ!” Hắc Trạch xoa xoa lưng trấn an hắn, quay đầu nhìn Tiểu Tinh đang run rẩy.

“Trạch... Cẩn thận một chút...” Cầm lấy góc áo của Hắc Trạch, tâm tình Kim Cát mâu thuẫn cực kì.

Hắn không muốn nhìn thấy Hắc Trạch bị thương, nhưng cũng muốn Tiểu Tinh được cứu, tiến thoái lưỡng nan, hắn dứt khoát nhắm chặt hai mắt, tuyệt đối không nhìn.

“Tiểu Cát Cát, cuối cùng cưng cũng quan tâm bổn vương rồi!” Hắc Trạch cực kì vui mừng nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của hắn.

“Được rồi, nàng nhìn thấy... ” Thẹn thùng rút hai tay về, hắn không dám nhìn Tiểu Tinh.

“Tiểu Cát Cát, để nàng xem bổn vương lợi hại đến cỡ nào!” Hắc Trạch nói lẩm bẩm.

Hắc khí chung quanh y không ngừng toát ra, hóa thành vô số phong châm phóng tới Tiểu Tinh.

Tất cả châm đều đâm vào cơ thể Tiểu Tinh.

Thần lực phong châm phát tác, Tiểu Tinh dần dần thay đổi hình dạng, không chỉ lộ ra móng vuốt sắc bén, ngay cả trên mặt cũng hiện những hình thù màu đen cổ quái, miệng không ngừng phát ra âm thanh gào thét chói tai.

“Nàng làm sao vậy?” Kim Cát trố mắt nhìn, sợ đến ngây người.

“Bổn vương làm phép khống chế ý thức nàng, nàng phản kháng rất mạnh tựa hồ trong cơ thể không chỉ có một hồn phách.” Hắc Trạch nhổ một sợi tóc, sợi tóc liền hóa thành hắc kiếm, đâm thẳng vào đỉnh đầu Tiểu Tinh.

Hắc kiếm xuyên não, Tiểu Tinh hoàn toàn phát điên, kêu rống càng thảm thiết.

“Tiểu Tinh, đừng kêu!” Kim Cát thống khổ vạn phần che lại hai lỗ tai.

Hắn phần nào đoán được chuyện mị hương là do Tiểu Tinh làm, chỉ là không phải Tiểu Tinh ‘thật’ làm, mà là Tiểu Tinh ‘giả’.

“Kim Cát, cưng nghìn vạn lần không được lại đây, cứ giao cho bổn vương là được rồi!” Mắt thấy tiểu hồ ly vẻ mặt đau thương nhìn y, cơ thể cũng ngo ngoe muốn đi qua, Hắc Trạch không khỏi lo lắng cùng khẩn trương.

“Uh... ta biết, ngươi nhất định phải cứu Tiểu Tinh.” Nhu thuận gật đầu, Kim Cát không có nhất thời xúc động.

Hắc khí đầy trời, hình thành một màn sương đen dày đặc bao phủ Tiểu Tinh đang không ngừng gào thét, một tầng lại một tầng hắc khí bao vây lấy nàng.

“Ah──” Tiểu Tinh hét lớn một tiếng, ngã xuống đất.

Thân thể nàng đột nhiên phát ra bạch quang, một bóng trắng len khỏi hắc khí hướng phía cửa chạy, lờ mờ nhìn thấy đó là bóng hồ ly. Hắc Trạch hét lớn, từ trong miệng phun ra hắc khí đuổi theo bóng trắng.

Bóng trắng vừa chạy đến cửa đã bị hắc khí cản lại, bỗng quay đầu hướng Kim Cát vọt tới, Hắc Trạch biến sắc, phi thân chắn trước người Kim cát.

Không ngờ bóng trắng hết sức giảo hoạt, chạy vòng qua bọn họ, trực tiếp nhảy lên phá vỡ đỉnh doanh trướng, chui qua lỗ hổng chạy mất. Hắc Trạch lo lắng cho Kim Cát nên không đuổi theo.

Một lúc sau, cũng không thấy bóng trắng kia quay lại, Hắc Trạch mới lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi.

“Tốt rồi, cuối cùng cũng giải quyết được.”

“Tiểu Tinh không có việc gì chứ?” Nghe y nói, Kim Cát kích động chạy đến Tiểu Tinh, nàng vẫn còn bị vây trong hắc khí.

“Cưng cũng thấy rồi đấy, bóng trắng hồi nãy chính là yêu hồn điều khiển ý thức nàng, chỉ tiếc là bổn vương không bắt được hắn!” Thu hồi trường kiếm, Hắc Trạch nhíu mày ngẩng đầu nhìn đỉnh doang trướng.

Dù sao, lấy thần thông của Lang Vương lại để một yêu hồn hồ ly chạy thoát, thật sự là rất mất mặt.

Nhưng mà Kim Cát không có thấy vậy a, hắn thấy Hắc Trạch rất rất giỏi, dễ dàng cứu Tiểu Tinh, y thật sự rất vĩ đại a!

“Nàng thật đáng thương, đừng trói nàng nữa được không?” Kim Cát ôm cánh tay Hắc Trạch làm nũng.

“Tạm thời không được, trước mắt phải giam nàng một thời gian, yêu hồ kia dù chạy đi cũng không dám chắc sẽ không quay lại.” Hắc Trạch quyết đoán lắc đầu.

“Nhưng mà...”

“Cưng yên tâm, lần sau bổn vương nhất định không để hắn chạy thoát!” Hắc Trạch căm hận nhìn bầu trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.