Ở trên giường nằm một ngày một đêm, Kim Cát mới có thể xuống giường đi được, chưa đi được hai bước đã mệt thở hồng hộc, nằm sấp trên bàn, không ngừng mắng to Lang Vương.
“Sắc lang chết tiệt, hại ta thành như vậy, ta nhất định phải lột da của ngươi, ăn thịt, lấy xương của ngươi đi cho cẩu!” Dùng tay phải đấm đấm thắt lưng.
“Tiểu Cát Cát, tinh thần không tồi nha.” Một thân hắc y, Lang Vương vén màn doanh trướng, thần thái sáng láng nhìn hắn.
Lang Vương tuấn mỹ như thần, cổ áo để mở toát ra vẻ khảng khái, tóc đen bung ra, tùy ý rối tung trên bờ vai, bóng loáng như một thác nước, cái mũi cao thẳng, một đôi tuấn mâu vàng bạc để lộ ra thần thái khiếp người, dạng ý cười.
Trong mắt Kim Cát lập tức hiện ra một tia quang mang kinh diễm, si ngốc nhìn y, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
Ngày hôm qua hỗn loạn không chịu nổi, căn bản không thấy rõ bộ dáng của Lang Vương, hôm nay nhìn kỹ, thật là vô cùng tuấn mỹ, so ra không hề kém cỏi với đệ nhất mỹ nam tử của Hồ tộc – đại ca hắn.
“Tiểu Cát Cát, nhìn ngây người, thế nào, nhìn có vừa lòng không?” Cố ý kéo rộng cổ áo ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc màu đồng cổ, Lang Vương ném cho hắn một cái mị nhãn.
“Ta khinh, đừng có bảo ta là Tiểu Cát Cát, khó nghe muốn chết!” Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Kim Cát nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.
Nhịn xuống, nhất định không thể để cho Lang Vương nhìn ra suy nghĩ thật của mình!
“Làm sao vậy? Ai chọc giận làm cưng không vui?” Cười lớn một tiếng, đi nhanh về phía trước, ôm hắn vào lòng, vô cùng thân thiết vuốt một đầu tóc hồng của hắn.
“Còn không phải là ngươi, đến bây giờ thắt lưng vẫn đau!” Tức giận liếc y một cái, hếch mũi lên.
“Còn không thoải mái sao?” Trong đôi mắt vàng liên tục hiện lên ý cười, bàn tay đưa ra ôm lấy eo hắn.
Thật sự là một tiểu hồ ly mảnh mai a, suy nghĩ vì hạnh phúc về sau, xem ra trước hết phải huấn luyện nhiều!
“Ngươi… Ngươi chừng nào thả ta đi?” Trốn tránh không được, khuôn mặt đỏ ửng của hắn nghiêm lại, gắt gao trừng y.
Phục sức Lang tộc chết tiệt, mặc trường bào bên ngoài, phía dưới ngay cả nội khố cũng không có, dễ dàng đã bị Lang Vương đắc thủ.
Y… Y đang làm cái gì…
Không cần sờ loạn khắp nơi được không, rất ngứa a…
“Bổn vương đáp ứng thả cưng đi lúc nào?” Nâng cằm hắn lên, nhìn hắn từ trên cao.
“Ngươi… Ngươi có biết ta muốn ám sát ngươi, ngươi không thả ta đi, chẳng lẽ còn muốn ta giết ngươi a?!”
Run rẩy, cảm giác ngón tay trong cơ thể bắt đầu quấy rối, ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ, hai tròng mắt khép hờ thành một khe hở.
“Nguyên nhân nào khiến cưng trở thành thích khách, trước khi biết rõ ràng nguyên nhân cưng muốn ám sát bổn vương, cưng cho rằng ta sẽ thả cưng sao?” Cúi đầu trộm hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn một cái, Lang Vương tà tà cười.
Thật sự là phản ứng đáng yêu, tiểu hồ ly rất đơn thuần, không chịu nổi khiêu khích, lập tức đầu hàng.
“Ngươi thật sự không biết sao? Ngươi không phải muốn tấn công Hồ tộc của chúng ta, muốn chiếm lãnh địa của Hồ tộc?” Dù mơ hồ, hắn cũng phát hiện sự tình có chút không hợp.
Cảm giác được cự vật nóng cháy đang đâm vào cái mông của mình, hắn lập tức tỉnh lại, nắm chặt cánh tay của Lang Vương, không chịu thả lỏng thân thể.
“Bổn vương là Lang Vương, chiếm lĩnh Hồ tộc các người làm gì?” Sắc mặt Lang Vương thoáng biến đổi, hỏi lại hắn, vẫn không dừng lại hành động đùa bỡn.
Mùi thơm lạ lùng bay vào mũi, tiểu huyệt ấm áp ướt át mê người ngay trước mặt, nếu không đi vào, thế nào cũng không thể nào nói nổi!
“Ta nào biết… Ta là nghe người trong tộc nói, hơn nữa đại binh của các ngươi tiếp cận, chẳng lẽ còn giả bộ?” Mặt Kim Cát càng ngày càng hồng, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng lớn.
Lang căn thật lớn đã muốn chậm rãi tiến vào hậu huyệt ướt át, chính là chỉ tiến vào một nửa làm cho hắn không chịu nổi, cơ hồ muốn khóc thành tiếng.
Đừng tiến vào nữa, hắn sắp không được, nóng quá, nóng quá a!
“Cưng nghĩ sai rồi, việc này là bổn vương đến chỗ các ngươi hỏi cưới, cũng không phải đến đánh giặc.” Nhéo lên chóp mũi của hắn một cái.
“A… Hỏi cưới?” Trong lòng không hiểu đau xót, Kim Cát mếu máo, không lên tiếng.
“Đúng vậy, tộc trưởng các ngươi cố ý muốn kết thân với bổn vương, đây là thư tộc trưởng các người gửi cho bổn vương.” Thấy vẻ mặt không tin của hắn, Lang Vương lấy từ trong ngực ra một phong thư để vào tay hắn.
Quên mất trong cơ thể còn có cự vật tồn tại, đôi mắt đỏ mở to, nâng tay giật lấy bức thư trong tay Lang Vương, nhanh chóng đọc đi đọc lại hai lần.
“Nói như vậy… Ngươi thật sự đến cầu thân?” Hắn tin.
Lang Vương sẽ thành thân với ai? Nữ tử đẹp nhất Hồ tộc bọn họ chính là nhị tỷ ôn nhu của hắn…
“Đương nhiên là thật, ngươi cho là bổn vương mang nhiều người ngựa như vậy đến để du sơn ngoạn thủy sao?” Nhìn ra lạc tịch (lạc lõng và tịch mịch) trong mắt hắn, Lang Vương giảo hoạt cười.
“Vậy ngươi muốn thành thân với ai?” Đôi mắt đỏ như lửa mất đi thần thái.
“Bổn vương không quen nữ tử trong Hồ tộc các người, nghĩ trong tộc cưng hẳn là quen nhiều Hồ nữ xinh đẹp, muốn giới thiệu cho bổn vương một vị không?”
“Ta…” Mắt hồ bắt đầu ướt át, nước mắt từng giọt từng giọt theo hai má chảy xuống.
Không hiểu, trong lòng hắn rất đau rất xót, hắn cũng không biết vì cái gì…
“Tiểu Cát Cát, khóc cái gì, chẳng lẽ luyến tiếc bổn vương thành thân?” Liếm liếm hai má của hắn, Lang Vương đắc ý không thôi.
Vật nhỏ này khẳng định là trốn không được, vừa nghe thấy y muốn thành thân, đều khóc thành như vậy.
“Quỷ… Điên mới luyến tiếc!” Thẹn quá thành giận, muốn đẩy Lang Vương ra, lại bị Lang Vương khóa trong lòng, không thể động đậy.