“Có thể… Có thể là hiểu lầm, ngươi không cần quá thương tâm…” Bị vẻ tối tăm của y cuốn hút, Kim Cát cũng lộ ra thần sắc lo lắng.
Bất tri bất giác, Kim Cát đã bị Hắc Trạch cuốn hút, hắn tư tưởng đơn thuần đã bắt đầu vì Hắc Trạch mà đau lòng.
“Có lẽ là hiểu lầm, không nói chuyện này, không phải cưng kêu thắt lưng xương sống đau sao? Bổn vương ấn ấn cho cưng là được.” Cởi ngoại sam, Lang Vương lộ ra thân hình tinh tráng, chậm rãi đi vào trong nước.
“…” Nhìn thấy Hắc Trạch đang tiến gần mình từng bước, Kim Cát muốn chạy lại chạy không được, ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Chỗ này đau sao?” Bàn tay xoa nắn phần eo mẫn cảm của hắn, hắn nhịn không được run lên một chút.
“Ừm…”
Không nghĩ tới Lang Vương có kĩ năng mát xa tuyệt hảo như thế, hắn vốn khẩn trương không thôi, chỉ chốc lát sau đã nheo mắt hồ, tựa vào lồng ngực của Hắc Trạch, thoải mái nói lầm bầm.
“Nơi này… Còn có nơi này…” Vô ý thức chỉ huy, hoàn toàn xem nhẹ Lang Vương phía sau.
“Ngươi…” Có chút dở khóc dở cười, Lang Vương vẫn ấn lên nơi hắn chỉ.
Nguyên bản, là suy nghĩ vì tính phúc sau này của mình, mới hạ mình mát xa cho hắn, không nghĩ tới đường đường là vua của Lang tộc cư nhiên lại bị coi thành gã sai vặt để sai bảo, thật sự là khóc không ra nước mắt a!
“Ô…” Thân thể mệt mỏi được giải phóng, Kim Cát thả lỏng cả thể xác và tinh thần cúi đầu, buồn ngủ.
“Tiểu Cát Cát, ta muốn cưng!” Giai nhân trong ngực, dục vọng lại bị nhóm lên, Hắc Trạch cúi đầu ghé vào lỗ tai của hắn nói.
“Hừ…” Căn bản không nghe thấy Lang Vương đang nói cái gì, hắn vô ý thức cúi đầu thấp xuống.
“Không lên tiếng, coi như cưng đáp ứng rồi, ngày mai cũng không nên trách bổn vương không thương hoa tiếc ngọc.” Liếm liếm mỗi, một đôi tay tiến vào trong nước.
Tiểu huyệt sớm được y làm dịu, dễ dàng tiếp nhận ngón tay y, theo xâm lấn của dị vật, giương cái miệng nhỏ nhắn, mở ra đóng lại, giống như mời gọi y tiến vào.
“Ưm…” Cảm giác được dị vật xâm lấn, hắn nhíu mày, thoáng xoay thắt lưng, lại làm cho dị vật tiến vào càng sâu.
“Thực ngoan, nào, mở chân ra.” Ở bên tai hắn nhẹ nhàng dụ dỗ hắn mở thân thể của mình ra, nhất cử nhất động của Hắc Trạch ôn nhu đến cực điểm.
Ôn tuyền không ngừng tản ra nhiệt khí, thân thể Kim Cát dần dần biến thành màu phấn hồng, một cặp đùi thon dài dưới sự dẫn đường của Hắc Trạch, đặt lên lưng của y.
“Thật sự là ngon miệng cực kỳ!” Cúi đầu cắn lên nhũ tiêm anh hồng của hắn, không ngừng mút vào, Hắc Trạch si mê không thôi.
Có nước suối làm dịu, huyệt khẩu phấn hồng sớm mở ra hoàn toàn vì y, nhìn tiểu huyệt thèm đến nhỏ dãi, Lang Vương gầm nhẹ một tiếng, đem lang căn màu đỏ tím đâm vào.
Kim Cát gian nan mở hai mắt, bốn phía trắng xóa, cái gì cũng không thấy rõ.
“A… Chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao?” Thì thào tự hỏi.
Như thế nào lại có loại mộng xuân này a?!
Chẳng lẽ ham muốn của hắn không thỏa mãn?
Sẽ không a, hắn mới bị Lang Vương đặt trên giường làm mấy lần, hẳn là sẽ không…
“Đúng, cưng đang nằm mơ!” Hắc Trạch buồn cười lên tiếng.
“Thật đáng ghét, đại sắc lang chết tiệt, ngay cả nằm mơ cũng không buông tha ta!” Khuôn mặt nhăn nhó, Kim Cát làm nũng một tiếng, mếu máo.
“Cưng chán ghét bổn vương như vậy sao?” Đôi mày đẹp đẽ cau lại, mặt Hắc Trạch đen một nửa.
Nếu hắn dám nói ghét, nếu không cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, y sẽ không kêu Lang Vương!
“Đương nhiên ghét, sắc lang đáng ghét, chỉ cần bị ngươi đè, ta liền không khống chế được thân thể của mình!” Đôi môi đỏ mọng chu lên, vẻ mặt hắn đầy ủy khuất.
Hắn không thích loại cảm giác này, mỗi lần đều cảm thấy mình giống một loại bánh mì lớn, bị đặt ở trên bếp lò chiên giòn, bị chiên qua chiên lại, rất thống khổ!
“Cưng ghét bổn vương? Vậy thích làm loại chuyện này với bổn vương không?” Nghe ra cái gì, Hắc Trạch lộ ra nanh sói sắc bén, ở bên cổ hắn mơn trớn.
Nương theo nước suối ấm áp, y bắt đầu tinh tế đưa đẩy, không có rời khỏi, cũng không phải không đưa cả cái vào, mỗi lần đâm vào, liền tê tê, lại lui ra sau một chút.
Loại phương thức lướt qua thế này, lập tức làm mặt Kim Cát đỏ lên, thở dốc không ngừng, khóc không ra nước mắt.
“Rốt cuộc là ghét hay là thích?” Quyết định phải nghe lời nói thật từ trong miệng hắn, Hắc Trạch cố nén dục vọng, không để cho hắn thỏa mãn.
“Không… Không ghét…”
Chân dài khom xuống, rõ ràng ngồi xuống trên lưng Hắc Trạch, hậu huyệt liều mạng mút vào lang căn nóng bỏng, trong hai mắt đỏ như lửa của Kim Cát lộ ra dục vọng thiêu đốt.
“Vậy sau này bổn vương muốn, cưng sẽ cho, có đúng không?” Tuyệt tình kéo dài khoảng cách, Hắc Trạch nhìn hắn từ trên cao.
“Ô…”
Thình lình xảy ra hư không làm cho hắn thống khổ vô cùng, thiếu chút nữa không đứng được, ngã vào trong nước.
“Thật sự là ngốc, đứng đều đứng không vững, còn không mau lại đây.” Hắc Trạch vốn muốn nhân cơ hội huấn phục hắn, lại không nỡ nhẫn tâm, tiến lên kéo hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng bóng loáng của hắn.
“Ta đang nằm mơ đúng không?” Nghiêng đầu, trừng mắt nhìn, Kim Cát nghĩ mình đang ở trong mộng.
Đúng, nhất định là đang nằm mơ, khi nào thì Lang Vương đối xử ôn nhu với hắn như thế?!
“Đúng vậy, cưng chính là đang nằm mơ!” Dọn sạch những hòn đá làm vướng chân mình, Hắc Trạch nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.
“A nga… Dù sao cũng đang mơ, ta nghĩ làm cái gì thì làm cái đó!”
Hoan hô một tiếng, chủ động bổ nhào vào lòng Hắc Trạch, vươn bàn tay nhỏ bé, nắm lấy lang căn đã trướng thành màu đỏ tím, đẩy vào hậu huyệt phía sau.
“Ngươi thật sự quá tuyệt vời!”
Gầm nhẹ một tiếng, hai tròng mắt vàng bạc lóe ra quang mang chói mắt, Hắc Trạch đẩy lang căn của mình vào cơ thể hắn lần thứ hai, bắt đầu mạnh mẽ đâm chọc.