Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 7: Chương 7




Em bốn rửa bát, Tô Nguyệt Hòa thì rửa nồi chuẩn bị nấu nước tắm, cô có hơi thiếu kiên nhẫn: “Con gái lớn nhà Triệu Nhị Phúc không phải cũng kén rể sao? Còn có Triệu Ái Đệ cùng tên với thím, cô ấy cũng kén rể, cuộc sống rất thoải mái ung dung, con không nhìn ra có gì không tốt.

Thím ba, chuyện này cứ như vậy đi.

”Hách Ái Đệ tức tới mức âm thầm nghiến răng, cũng không tiện nói gì, chuyện để Bách Tùng kế nhiệm chỉ có thể nhờ ông cụ ra lệnh với Tô Lão Nhị.

***Tô Nguyệt Hòa tắm xong, nương theo bóng tối lên lầu, thôn của họ vẫn chưa nối điện, buổi tối đều phải đốt đèn dầu chiếu sáng.

Nhà cô có hai gian phòng, mẹ cô với em út ở lầu một, Tô Nguyệt Hòa và em ba em tư ở lầu hai.

Cô không thắp đèn, sau khi vào phòng thì ngồi trước cửa sổ, ngoài cửa sổ, mặt trăng sáng tỏ treo trên cao, ngày kia chính là tết Trung Thu rồi, mặt trăng đã gần như tròn vành vạnh.


Mấy hôm nay Tô Nguyệt Hòa đọc kỹ lại truyện niên đại mình đang sống ở trong đầu, bây giờ là năm 1978, qua hai ba năm nữa, trong thôn sẽ chào đón chính sách đất đai mới, tới lúc đó, mỗi hộ dựa theo đầu người chia ruộng nhiệm vụ, tất cả mọi người đều sẽ sống cuộc sống ăn no mặc ấm.

Mà núi Đại Nhạn, núi Tiểu Nhạn sau này sẽ trở thành khu du lịch phong cảnh nổi tiếng, một phần nhà ở trong thôn sẽ cải tạo thành dân túc, tới mùa cao điểm, một phòng khó kiếm, mấy chục năm sau, giá phòng ở đây còn đắt hơn huyện thành.

Hôn sự, cô lựa chọn thuận theo tự nhiên, không gấp gáp, từ từ chọn, nhưng cuộc sống tốt đẹp sau này, cô vẫn phải cố gắng nỗ lực giành lấy.

Sau này đất nhà ở trong thôn sẽ rất hút hàng, hơn nữa hạn chế xây nhà, cô phải nghĩ cách, nhân lúc bây giờ chưa có ai quản, sớm đào ra đất móng nhà đủ diện tích bên núi, chuẩn bị mở một khu dân túc thoải mái rộng rãi sau này.

Nguyện vọng của cô không lớn, làm một bà chủ dân túc tự do tự tại, không lo ăn mặc, đủ rồi.

Cháu trai nhà bác bên cạnh đang khóc quấy, đám trẻ nhà thím ba đang đánh nhau, quá nhiều người sống, mỗi ngày đều ầm ầm ĩ ĩ như vậy, cô đã sớm quen rồi.

Cô lặng lẽ phơi dưới ánh trăng, Tô Nguyệt Hòa lười nghiền ngẫm “tinh chất dưỡng da”, phơi ánh trăng cũng có thể khiến làn da khôi phục bóng loáng.

Bên ngoài sáng đèn, là mẹ cô đang bưng đèn dầu lên lầu.

Sau khi Trang Thuận Lan đi vào, chỉnh đèn dầu tới nhỏ nhất, đặt lên bàn: “Vừa nãy chú Đại Phúc của con tới nói với mẹ, trong mấy hộ dân ứng trước, heo nhà chúng ta to nhất, trung thu năm nay mổ heo nhà chúng ta cho đội sản xuất trừ nợ.

Ngày mai con tới nhà Triệu Nhị Phúc xem họ cân.

”Mỗi năm đội sản xuất Lĩnh Hạ mổ hai lần heo, một lần là trung thu, một lần là năm mới, đều là gia đình ứng tiền giao heo cho đội trừ nợ.

Người chia lương thực nhà Tô Nguyệt Hòa nhiều, nhưng thời gian dài chỉ có một mình Trang Thuận Lan kiếm điểm công, trước đây nhà họ mỗi năm nợ đội sản xuất hơn trăm tệ, hai năm nay Tô Nguyệt Hòa bắt đầu kiếm điểm công, em hai lại gả đi, cha cô cũng tăng lương, cuối cùng cũng dần dần trừ đi khoản nợ trước.


“Cũng là gặp quỷ rồi, hai con heo này của nhà chúng ta, tháng trước còn gầy nhom, tháng này sao lại đột nhiên lớn nhiều như vậy.

”Đương nhiên là bởi vì Tô Nguyệt Hòa dùng chú thuật giãn nở biến chúng lớn lên, cô cũng không dám quá đà, chia ra rất nhiều lần, tổng cộng cho heo lớn lên mấy chục cân.

Tô Nguyệt Hòa chuyển chủ đề, hỏi: “Giao xong con heo này, sau này nhà chúng ta không nợ tiền đội sản xuất nữa nhỉ?”“Có lẽ là vậy.

“Mẹ, chúng ta góp tiền xây nhà đi?”Trang Thuận Lan nghe vậy bật cười, vẫn là con gái lớn nhà mình hiểu mình.

Có căn nhà của mình là tâm nguyện lớn nhất ngoài sinh con trai trong cuộc đời của Trang Thuận Lan.

Không thể sinh con trai, xây nhà trở thành mục tiêu lớn nhất hiện giờ của bà.

Cho nên mấy năm gần đây bà ém tiền của đội sản xuất từ từ trả, cũng phải lén lút góp chút tiền.

Trang Thuận Lan đè thấp giọng, nói nhỏ: “Chỗ mẹ đã xem xong rồi, ở ngay bên dưới Tiểu Bài Lĩnh, cũng đừng đợi có tiền, có thời gian chúng ta tự đi đào đất.


”Tiểu Bài Lĩnh ở cuối thôn, gần núi Đại Nhạn, phong cảnh đẹp, sau này là vị trí tốt nhất làm dân túc, hơn nữa Tiểu Bài Lĩnh là ngọn núi của người nhà họ Tô bọn họ, đào móng xây nhà ở đó, chỉ cần ông nội đồng ý là được.

“Ông nội sẽ đồng ý chứ?”“Không đồng ý cũng phải đồng ý.

” Trang Thuận Lan là kiểu người một khi hạ quyết tâm, mười con bò cũng không kéo lại được.

Tô Nguyệt Hòa lập tức biểu thị: “Qua tết Trung Thu, con sẽ dẫn em ba em tư đi đào móng.

”“Không vội, sau tết Trung Thu, con đi xem mắt trước, mẹ đã sắp xếp xong rồi.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.