Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 20: Giá trị của mì qua cầu



Tiểu Bạch đang rất khó chịu, khó chịu, khó chịu...

~.~

Trong suốt hành trình từ Lân Thị trở về, Tiểu Bạch vẫn một mực im lặng.

Lâm Phát cũng không phải là người thích nói nhiều, cho nên trên cả quãng đường về, trong

xe gần như lặng yên không một chút tiếng động.

"Cảm ơn anh." Tiểu Bạch mở cửa xe chuẩn bị bước xuống.

"Tằng tiên sinh."

Tiểu Bạch ngẩn người dừng lại.

Cách xưng hô lịch sự như vậy thật sự nghe rất lạ tai. Từ sau khi gia nhập giới giải trí, tất cả

mọi người dù biết dù không đều gọi cậu là Tiểu Bạch, như thể Bạch là họ của cậu vậy.

"Đại Thần cậu ấy..." Lâm Phát dừng một chút, tựa như đang sắp xếp từ ngữ để có thể diễn

đạt đúng ý tứ, "Cậu ấy bị thương là vì tinh thần thiếu tập trung."

Tiểu Bạch hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu: "Vậy à."

"Đại Thần sở dĩ được phong là Đại Thần, là bởi vì cậu ấy rất hiếm khi mắc lỗi."Tiểu Bạch lại gật đầu.

"Thế nhưng từ ngày đến bệnh viện cùng cậu, cậu ấy..." Lâm Phát nghiêng đầu suy nghĩ thật

lâu cũng chưa tìm ra được từ ngữ thích hợp, cuối cùng không còn cách nào khác đành mơ

hồ nói: "Cậu hiểu không?"

"Không hiểu." Tiểu Bạch má trái viết chữ "ngu", má phải viết chữ "ngơ".

Lâm Phát im lặng nhìn cậu một hồi: "Cũng không có gì đâu, cậu nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừ, được." Tiểu Bạch đứng lên đóng cửa xe lại.

Xe nhanh chóng vọt đi.

Vào nhà, Giả Chí Thanh đang ngồi ôm gối trên sô pha cười khúc khích.

Tiểu Bạch nhìn khắp phòng: "Nhạc Thanh đâu?"

"Cô ấy còn phải hoàn thành cho xong bản thảo, nên đã về trước rồi." Hắn lấy lại dáng vẻ

bình thường, "Công ty hôm nay bận nhiều việc không? Có gặp Phong Á Luân không? Anh ta

thế nào?"

Tiểu Bạch cúi đầu, "Mình không có đến công ty."

"Vậy cậu đi đâu, sao về trễ vậy?" Giả Chí Thanh cũng chỉ tùy tiện hỏi, nhưng thấy Tiểu Bạch

cúi đầu không nói, óc tò mò nổi lên: "Sao lại giống như mới đi yêu đương vụng trộm trở về

thế này?"

"Chí Thanh."

"Gì?"

"Thế nào mới là bạn bè?"

Giả Chí Thanh suýt chút nữa bị sặc bởi nước miếng của chính mình: "Hả?""Chúng ta như thế này cũng được coi là bạn bè phải không?"

"Vớ vẩn, chúng ta đã sống chung với nhau nhiều năm như vậy, thân thiết như tay với chân,

không có gì phải nghi ngờ."

"Vậy cậu có nói dối mình không?"

"..." Giả Chí Thanh gãi gãi đầu: "Chuyện này, trong phần lớn trường hợp sẽ không."

Tiểu Bạch ánh mắt nghiêm trọng: "... Vậy nghĩa là cũng có lúc à?"

"Còn tùy tình huống như thế nào, biết đâu đó là một lời nói dối có thiện ý thì sao?" Giả Chí

Thanh nghi ngờ nhìn hắn: "Tiểu Bạch, hôm nay sao cậu kích động thế? Chẳng lẽ đang đi

trên đường bị người ta tóm cổ bắt đi học giáo lý?"

"Đều không phải. Nhan Túc Ngang bị thương, nên mình đi thăm bệnh."

Giả Chí Thanh: "Lấy lòng Đại Thần, làm tốt lắm."

"Sau đó mình phát hiện ra, lần trước mình nhắn tin mời anh ấy đi ăn mì qua cầu mà không

tới... là do anh ấy cố ý."

"Khoan đã. Cậu lần trước nhắn tin rủ anh ta đi ăn mì qua cầu?" Giả Chí Thanh lấy tư thế

như đang thẩm vấn phạm nhân: "Chuyện xảy ra vào ngày nào tháng nào năm nào phút nào

giây nào? Vì sao mình chẳng hay biết chút gì?"

"Bởi vì cuối cùng không có đi ăn mà."

Giả Chí Thanh khoanh tay trước ngực: "Tại sao không đi ăn?"

"Anh ấy không có tới, còn làm bộ không nhận được tin nhắn."

"Anh ấy tại sao không tới?""... Không biết." Điều này làm cho Tiểu Bạch rất bối rối. Ngay cả khi đang bận, cũng có thể

nhắn một cái tin, hay gọi một cú điện thoại chứ. Ngay cả khi lúc đó không rảnh, sau đó cũng

có thể gọi lại mà. Ngay cả khi sau đó quên mất... cũng không nên trước mặt cậu giả vờ vô

tội mà trút hết trách nhiệm cho công ty điện thoại như vậy.

Giả Chí Thanh suy đoán: "Có thể Đại Thần nghĩ rằng ăn mì qua cầu rất là mất mặt, làm tổn

hại đến hình tượng của anh ấy, nhưng lại không nỡ từ chối thẳng thừng cậu, nên mới giả bộ

không biết?"

Tiểu Bạch ngơ ngác nói: "Có thể sao?"

"Đương nhiên có thể." Giả Chí Thanh càng nói càng tin tưởng vào khả năng này: "Cậu nghĩ

đi, Đại Thần phải có phong độ của Đại Thần chứ. Cậu có thể tưởng tượng anh ấy mặc áo

sát nách quần đùi mang dép lê lẹp xẹp, miệng ngậm cây tăm, lè phè lạng qua lạng lại trên

đường dành cho người đi bộ không?"

Tiểu Bạch cố gắng tưởng tượng một chút, cuối cùng kết luận: "Không được."

"Cậu có tưởng tượng được Đại Thần cùng công nhân ngồi xổm ở công trường mồ hôi mồ kê

nhễ nhại cắm đầu ăn cơm hộp không?"

"... Cũng không được."

"Vậy cậu có tưởng tượng được Đại Thần giống như bà nội trợ xách giỏ đi chợ mua rau rồi

chỉ vì vài xu mà cò kè bớt một thêm hai không?"

"Hoàn toàn không thể." Tiểu Bạch nói, "Nhưng cái đó với mì qua cầu thì có liên quan gì?"

"Liên quan ở chỗ... mì qua cầu chắn chắn không phải là món Đại Thần thích. Nếu như cậu

mời Đại Thần ăn, cơm kiểu Trung Hoa ít ra phải có yến sào bào ngư vi cá đúng không?

Cơm kiểu Tây ít ra phải có ốc sên Pháp đúng không?""Nhưng lần trước anh ấy mời mình ăn cơm cũng đâu có yến sào bào ngư vi cá hay ốc sên

Pháp đâu?"

Giả Chí Thanh nhìn cậu, từ tốn hỏi: "... Anh ấy mời cậu ăn?"

Tiểu Bạch gật đầu.

"Nhưng vì sao không mời mình?" Giả Chí Thanh vô cùng buồn phiền.

Tiểu Bạch an ủi nói: "... Có thể là không nhớ tới."

"Tiểu Bạch."

"Ừ?"

"Cậu đừng an ủi mình thì tốt hơn."

"..."

Thảo luận cả nửa ngày về chuyện này, cả hai vẫn không giải thích được nguyên nhân lỡ hẹn

của Đại Thần, cho nên Tiểu Bạch vẫn giữ nguyên quyết định không tha thứ.

Ngày hôm sau tới công ty, Tiểu Bạch cố tình mang theo cái quần bãi biển.

Cái quần này ngày hôm qua cậu đã phải rất vất vả bảo vệ khỏi tay Giả Chí Thanh.

Bởi vì Giả Chí Thanh khi nhận được món quà đồng hồ đeo tay rẻ tiền một trăm đồng đã cảm

thấy rất rất không hài lòng, đặc biệt khi biết cái quần kia giá gấp năm lần chiếc đồng hồ thì,

oán hận biến thành động lực đi cướp giật.

May mà cánh cửa phòng Tiểu Bạch đủ dày, có thể chống lại khí thế tấn công cuồn cuộn

không ngừng của Giả Chí Thanh.

Giả Chí Thanh đã nửa tháng không đi làm, việc đầu tiên là tới chỗ Cao Cần trả phép.Tiểu Bạch tìm Phong Á Luân, nhưng đi hết một vòng cũng chẳng thấy người đâu.

Vừa đúng lúc thư ký của Mã Thụy đi xuống dưới gửi tài liệu, thấy cậu tìm kiếm dáo dác khắp

nơi, nhịn không được kéo cậu lại hỏi: "Cậu không đi học sao? Nhanh lên thôi trễ giờ."

"Anh Á Luân không có ở đây à?"

Thư ký nhìn cái túi trên tay cậu: "Gửi cho Phong Á Luân à?"

"Phải. Tôi mới được lãnh lương." Tiểu Bạch cười sung sướng.

"Vậy cậu có thể gửi tới khách sạn đi." Thư ký nói: "Cũng là chỗ lần trước cậu ở đó."

"Anh Á Luân không đến công ty sao?"

Thư ký mắt khẽ lóe lên: "Nhìn thử sắc mặt của giám đốc đi." Cô cười nhẹ nhàng, duyên

dáng rời đi, bỏ lại Tiểu Bạch vẫn đang vắt óc suy nghĩ ý tứ của câu nói vừa rồi.

Khi Giả Chí Thanh đi tới thấy cậu vẫn còn đang đứng ngây người.

"Đang nghĩ cái gì thế?"

"Anh Á Luân không có tới."

"Vậy à." Mặc dù hắn ở bệnh viện nửa tháng, nhưng đối với nhất cử nhất động của giới giải

trí vẫn không ngừng quan tâm. Đối với các quy luật của giới giải trí thì hắn am hiểu hơn Tiểu

Bạch nhiều lắm.

Chuyện của Phong Á Luân khá là phức tạp. Từ trước tới nay, phần lớn các minh tinh đều vì

những lời gièm pha trong các vụ xì căng đan mà sự nghiệp đi xuống, có thể đứng dậy hay

không còn phải phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa.

Nói đến nhân hòa, đối với Mã Thụy hắn đã hoàn toàn không hy vọng gì, chủ yếu là xem thử

Cao Cần làm cách nào đối phó."Chúng ta đi thăm anh Á Luân có được không?" Tiểu Bạch ôm túi, nhìn hắn đầy hy vọng.

"Gặp anh Á Luân thì có thể." Giả Chí Thanh nắm lấy vai hắn vòng lại phía sau, "Nhưng mà

việc cậu phải làm bây giờ là đi học đi."

Lớp học vừa tan, Tiểu Bạch đã thấy Giả Chí Thanh tung hứng chìa khóa xe đứng đợi ở cửa.

Tiểu Bạch ngạc nhiên nói: "Bác sĩ dặn cậu tốt nhất không nên lái xe."

"Lời bác sĩ chỉ nên nghe phân nửa thôi." Giả Chí Thanh nói: "Lúc ở bệnh viện mình cũng chỉ

nghe có một nửa, đi thôi."

Tiểu Bạch suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói: "Lúc cậu bán bảo hiểm, mình từng mua bảo hiểm tai

nạn, đến nay còn thời hạn không nhỉ?"

"..."

Sắc mặt của Phong Á Luân tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Tiểu Bạch. Lúc bọn họ

nhìn thấy hắn, hắn đang bơi ở hồ bơi.

Giả Chí Thanh nhìn thân hình tuy hơi gầy nhưng rất rắn chắc của Phong Á Luân mà thở dài:

"Cùng là thịt cả, vì sao trên người anh ta thì biến thành cơ bắp, còn ở trên người mình lại

thành mỡ thừa vậy nè?"

"Bởi vì môn thể thao của anh Á Luân là bơi, còn môn thể thao của cậu là ngủ."

"Tiểu Bạch, cho dù cậu muốn trở thành người dẫn chương trình xuất sắc, cũng không cần

lúc nào cũng đem mình ra làm bia tập bắn chứ."

"Mình không có đem cậu ra làm bia tập bắn." Tiểu Bạch nói: "Chương trình mình dẫn là "Kẻ

Thù Của Bọn Đê Tiện", mình tập đóng vai kẻ thù thôi."

Giả Chí Thanh tức giận nói: "Cậu cứ nói thẳng mình đê tiện là được rồi."Phong Á Luân bơi tới nơi, thấy bọn họ mỉm cười hỏi: "Đến mời tôi ăn cơm hả?"

Giả Chí Thanh đẩy Tiểu Bạch tới trước nói: "Cậu ta lãnh lương, cậu ta mời."

Tiểu Bạch lấy cái quần bãi biển ra, đưa cho hắn: "Tặng cho anh nè."

Phong Á Luân nhận lấy, ướm ướm thử trên người: "Cảm ơn nhé." Rồi quay đầu nhìn Giả

Chí Thanh: "Của cậu đâu?"

"Tôi ra viện, anh ra tù, hai đại gia chúng ta hòa nhau. Không ai nợ ai cả."

Phong Á Luân sờ sờ mũi: "Nghe kiểu nào, cũng là tôi nghiêm trọng hơn đó."

"Làm gì có." Giả Chí Thanh nhao nhao cãi: "Tôi phải ngủ chung giường với bệnh nhân khác,

anh thì một mình một phòng. Nhìn kiểu nào cũng thấy phúc lợi của anh tốt hơn."

Phong Á Luân nói: "Vậy để lần sau tôi đổi cho cậu."

Giả Chí Thanh hét lên ba tiếng thảm thiết: "Cái miệng độc địa của Cao Cần quả nhiên là

bệnh truyền nhiễm mà."

Nghe đến tên Cao Cần, bộ dạng tươi cười của Phong Á Luân lập tức tan vỡ, lãnh đạm nói:

"Đi, tôi mời các cậu ăn cơm."

"Ăn món gì?" Giả Chí Thanh cố ý liếc mắt nhìn Tiểu Bạch nói: "Nếu là mì qua cầu thì tôi tuyệt

đối không ăn đâu nha."

Phong Á Luân nói: "Vậy đi ăn mì qua cầu đi."

Nói thế thôi, chứ bộ phận kinh doanh ẩm thực của khách sạn còn chưa có khai phá thị

trường mì qua cầu. Vì thế, sau khi Phong Á Luân dùng bữa tại nhà hàng Nhật Bản xong, đặc

biệt ghi vào sổ ý kiến như sau:"Nhập gia phải tùy tục, nhà hàng lớn thế này mà lại không có món mì qua cầu sao? Thật là

một chuyện động trời."

Về phần người quản lý nhà hàng sau khi đọc được lời kiến nghị này, thấm thía một bài học

xương máu, đã sáng tạo ra món mì qua cầu theo phong cách Nhật Bản, chuyện này sẽ

được kể sau.

Trong bữa ăn Phong Á Luân xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ kể lại những

chuyện ngớ ngẩn buồn cười thời mình mới bắt đầu gia nhập giới giải trí, còn chuyện tương

lai tuyệt đối không hề đả động tới.

Hắn đã không đả động tới, Giả Chí Thanh đương nhiên cũng không ngu ngốc nhắc lại.

Bọn họ đã không nhắc lại, Tiểu Bạch lại càng không nhớ đến.

Cho nên ăn cơm trò chuyện rất vui vẻ.

Lúc ra về, Phong Á Luân đột nhiên kéo Tiểu Bạch lại, chân thành nói: "Có một số việc nếu

bỏ lỡ, sẽ không có cơ hội quay đầu lại. Nhưng cũng có một số việc một khi đã nhúng tay

vào, cũng vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu lại. Tất cả mọi thứ, phải suy nghĩ thật kỹ."

Tiểu Bạch câu hiểu câu không gật đầu.

Ba người tạm biệt nhau.

Giả Chí Thanh ra bãi đỗ xe lấy xe.

Tiểu Bạch đứng chờ ở cửa khách sạn.

Một chiếc xe màu đen đột nhiên lượn một vòng rồi dừng lại trước mặt cậu.

Tiểu Bạch theo phản xạ lùi lại hai bước.Không chờ người phục vụ tiến lên mở cửa, cửa xe đột nhiên mở ra, Nhan Túc Ngang đang

ngồi ở băng ghế phía sau, nhìn cậu nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.