Đại Thần:... Nụ hôn này, không liên quan đến tôi đâu nha.
~.~
Bắt đầu quay phim, trong nháy mắt một Liên Giác Tu hòa nhã vui vẻ ngay lập tức bị biến chất nghiêm trọng.
Giả Chí Thanh bước lại gần Nhan Túc Ngang: "Anh ta trước giờ đều như vậy sao?" Làm gì mà cứ bắt đầu quay phim một cái, đạo diễn thay đổi sắc mặt còn xuất sắc hơn diễn viên nữa, lại còn trưng ra bộ mặt băng giá thế kia. Người nào đứng gần anh ta coi chừng bị đóng băng đó. Nhìn cách trợ lý đạo diễn mặc đồ, có thể hiểu lầm là nhiệt độ chỗ này so với chỗ đó có sự chênh lệch rất lớn.
Hắn thở dài một cách ngưỡng mộ, đợi cả nửa ngày sau vẫn không thấy Nhan Túc Ngang trả lời, không khỏi tò mò quay lại nhìn, liền phát hiện ra Nhan Túc Ngang đang khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn cười nhạt. Tức thì, tập thể họ hàng các loại lông tóc đều nhón chân đứng dậy mà trình diễn vũ điệu Hồ Thiên Nga, hắn chợt có cảm giác như thể tuyết rơi tháng sáu bất thường đang hoành hành trong cơ thể mình.
"Đại... Thần...?" Hắn chắc không phải đã đắc tội Đại Thần chứ? Cùng lắm chỉ có vài lần trước mặt Tiểu Bạch kêu ca càm ràm Đại Thần quá hẹp hòi, mỗi lần mời đi ăn cũng không rủ hắn đi cùng thôi mà.
Nhan Túc Ngang vẫn chỉ cười nhạt không nói gì.
"Anh hôm nay có phải bị... táo bón không?"
"..." Một ánh mắt lạnh lùng sắc như dao từ khóe mắt Nhan Túc Ngang phóng thẳng về phía hắn.
Giả Chí Thanh ngay lập tức nhận ra, hắn mới vừa đổ một muỗng dầu vào ngọn lửa đang cháy phừng phừng, kết quả là... thêm dầu vào lửa, lửa cháy càng ngày càng mạnh. "Tôi, thấy hơi nóng đó, ha ha... ha ha ha..." Tuy rằng không hiểu nguyên nhân hỏa hoạn là từ đâu, có điều hắn đã suy đi nghĩ lại, an toàn vẫn là trên hết.
Vì vậy, hắn nhích từng bước cực kỳ chậm chạp, đi một bước dừng một bước, mắt vẫn không ngừng ngó chừng động tĩnh của Nhan Túc Ngang, mò đến gần Liên Giác Tu.
Liên Giác Tu dặn dò trợ lý đạo diễn xong, quay lại, đã thấy Giả Chí Thanh dính sát sau lưng.
"Cậu đang làm gì đó?" Liên Giác Tu đang mở chế độ đông lạnh, lời nói cũng rét căm căm.
Giả Chí Thanh: "Tới đây kiếm chút gió lạnh."
"..." Mắt Liên Giác Tu hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lùng đã bắt đầu đóng băng.
Giả Chí Thanh hết hồn la lên một tiếng, phóng vù tới núp sau lưng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch hiện giờ trong đầu chỉ có lời thoại, thấy hắn, vô thức nói: "Tiêu Tiêu, hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?"
"..." Giả Chí Thanh trang trọng nhìn cậu, nghiêm sắc mặt nói: "Mình không phải Tiêu Tiêu, mình là Thanh Thanh."
Quay phim bắt đầu.
Đàm Phi từ ngoài cửa tiến vào.
Tiểu Bạch thấy cô, vui vẻ reo lên: "Thanh Thanh, hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?"
...
Cả đoàn làm phim im phăng phắc.
Nửa ngày sau, tiếng rống giận long trời lở đất của Liên Giác Tu vang lên: "CỔ CHÍ THANH!"
Kết quả, Giả Chí Thanh bị nhân viên áp giải, tống cổ ra khỏi phim trường.
Trước khi đi, Giả Chí Thanh ngoái nhìn ngôi biệt thự trang hoàng xa hoa lộng lẫy, ai oán nghĩ thầm: lẽ nào cả phim trường to lớn như vậy, mà không có được một chỗ cho mình dung thân hay sao?
Giả Chí Thanh đi rồi, lửa đạn của Liên Giác Tu liền hướng thẳng về Tiểu Bạch: "Cậu thử gọi sai tên lần nữa xem."
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Vì sao phải gọi sai tên lần nữa?"
...
Liên Giác Tu nghiến răng nghiến lợi: "Cho dù là cười thầm cũng không được phép!"
Nhan Túc Ngang đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, dịu dàng nói: "Còn nhớ hôm qua chúng ta làm như thế nào không?"
"Nhớ." Tiểu Bạch ra sức gật đầu lia lịa.
"Vậy cứ diễn giống hôm qua là được."
"Tên cũng vậy sao?"
"Hả?"
"Là Tiêu Tiêu, không phải là Thanh Thanh." Bình thường câu nói ngược châm chọc của Liên Giác Tu mỗi khi vào đến tai cậu ngay lập tức được hiểu theo nghĩa đen.
Quả nhiên, Tiểu Bạch tỏ ra hơi hơi nghi ngờ, rồi mới gật đầu "Vâng".
Bên trong biệt thự, "Bạch Thụy Địch" gác điện thoại, vừa xoay đầu, đã thấy "Đặng Tiêu Tiêu" tươi cười nhìn cậu, không khỏi ngạc nhiên reo lên: "Tiêu Tiêu, hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?"
"Đặng Tiêu Tiêu" duyên dáng hất tóc ra phía sau: "Bởi vì em muốn tặng anh một sự bất ngờ."
"Bạch Thụy Địch" đi tới trước mặt cô, mỉm cười nói: "Anh cũng có một bất ngờ dành cho em đây."
"Đặng Tiêu Tiêu" sửng sốt hỏi: "Cái gì thế?"
"Bạch Thụy Địch" đặt tay lên vai cô, xoay người cô ra sau: "Nhắm mắt lại đi."
"Đặng Tiêu Tiêu" vâng lời nhắm mắt lại.
"Bạch Thụy Địch" từ trong túi lấy ra một chiếc vòng cổ, khẽ đung đưa trước mặt.
"Đặng Tiêu Tiêu" mở mắt ra.
"Tiêu Tiêu, em có thích chiếc vòng cổ này không?"
"Đặng Tiêu Tiêu" trong mắt ánh lên một tia do dự, một lúc lâu sau mới nói: "Thích, cái gì anh mua em cũng thích hết."
"Anh đeo giúp em nha." "Bạch Thụy Địch" giúp cô gài khóa, sau đó nhìn chiếc vòng cổ tấm tắc khen: "Đẹp quá."
"Đặng Tiêu Tiêu" quay đầu mắng yêu: "Anh đang khen chiếc vòng hay khen em thế?"
"Bạch Thụy Địch" hai mắt không hề chớp nhìn đắm đuối lên... trán cô: "Khen chiếc vòng, bởi vì nó có thể làm cho người ta xinh đẹp thu hút đến nhường này."
"Đặng Tiêu Tiêu" liếc mắt: "Nói xạo nè. Em không thèm tin anh đâu. Trừ khi..."
"Bạch Thụy Địch": "Trừ khi thế nào?"
"Đặng Tiêu Tiêu" rũ hàng mi dài xuống: "Trừ khi anh chịu đến dự buổi tiệc sinh nhật em đặc biệt tổ chức cho anh."
"Bạch Thụy Địch" nói: "Đặc biệt à, đặc biệt đến đâu?"
"Đặng Tiêu Tiêu" thỏ thẻ: "Cả đời khó quên."
Theo kịch bản thì lời thoại của cảnh quay này đến đây là hết, Liên Giác Tu đang định hô cắt, chợt nghe tiếng "Bạch Thụy Địch" vang lên: "Em tại sao lại không hôn anh?"
...
Tất cả mọi người nghe câu thoại ngoài kịch bản này đều giật nảy mình.
"Đặng Tiêu Tiêu" chỉ hơi sững người một chút, rồi lập tức tươi cười hôn nhẹ lên má cậu một cái.
"Cắt!"
Tiểu Bạch và Đàm Phi cùng hồi hộp run rẩy nhìn Liên Giác Tu, cứ như là tội phạm chờ đợi phán quyết cuối cùng của thẩm phán.
"Cách diễn cũng bình thường." Liên Giác Tu bĩu bĩu môi, "Có điều câu thoại cuối cùng kia đúng là vẽ mắt cho rồng. So với tình yêu say đắm của Bạch Thụy Địch dành cho Đặng Tiêu Tiêu, sự miễn cưỡng giả tạo của Đặng Tiêu Tiêu đối với Bạch Thụy Địch càng được khắc họa rõ nét."
...
Đây là một lời khen ngợi phải không?
Cả Tiểu Bạch và Đàm Phi đều không dám tin như thế.
Liên Giác Tu nói: "Nhưng mà cách diễn như vậy chỉ có thể áp dụng lần này thôi nha, lần sau còn dám phiêu ngoài kịch bản nữa thì tôi sẽ không nói tốt cho đâu đó."
"Vâng." Tiểu Bạch gật đầu. Thật ra thì câu thoại kia chỉ là buột miệng nói ra trong vô thức, có thể đây là phản xạ có điều kiện sau câu nói "Cả đời khó quên" của Nhan Túc Ngang tối hôm qua.
Liên Giác Tu xoay người xem lại cảnh quay vừa rồi.
Đàm Phi cười cười nói với Tiểu Bạch: "Cậu lần sau nếu định chấm thêm một nét bút thần, không thể nói trước với tôi một tiếng sao?"
Tiểu Bạch nói: "Thật ra tôi chỉ là..."
Ánh mắt Đàm Phi đột nhiên thay đổi, rụt rè nhìn phía sau cậu cười nói: "Nhan Túc Ngang."
Nhan Túc Ngang mỉm cười gật đầu, sau đó ôm chầm lấy vai của Tiểu Bạch: "Cậu theo tôi ra đây."
Ánh mắt sáng ngời của Đàm Phi đột nhiên trở nên ảm đạm, phiền muộn nhìn theo bóng dáng hai người bọn họ.
"Tiểu Bạch." Nhan Túc Ngang kéo cậu ra một góc, vội hắng giọng nói: "Cậu nghĩ như thế nào mà nói ra câu thoại kia?"
"Vì ngày hôm qua chúng ta cũng tập như vậy mà." Tiểu Bạch nhíu mày hỏi: "Không lẽ đã diễn sai sao?"
...
Đúng là một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhan Túc Ngang phát hiện chính mình đang mua dây buộc mình.
Nếu bây giờ nói sai, có nghĩa là hôm qua hắn đã sai trước.
Nếu mà nói đúng, vậy thì... hắn thật không cam tâm không cam tâm mà.
Bản thân mình đã phải tốn bao nhiêu công sức và chủ động, ai ngờ hôm nay Đàm Phi chẳng cần động một ngón tay lại ngang nhiên chiếm được sự chủ động của Tiểu Bạch.
Nhan Túc Ngang càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Tiểu Bạch nói: "Tôi muốn trở lại tập tiếp với Đàm Phi."
"Vì sao?" Nhan Túc Ngang trong đầu gióng lên một hồi chuông cảnh báo.
Tiểu Bạch nói: "Bởi vì Giả Chí Thanh nói tốt nhất là tập cùng với bạn diễn của mình đó."
GIẢ – CHÍ – THANH...
Nhan Túc Ngang che giấu đi lửa giận ngùn ngụt bằng một nụ cười: "Ừ, vậy cậu đi đi."
Chờ cho Tiểu Bạch tung tăng chạy đi rồi, Nhan Túc Ngang lập tức nhìn quanh phim trường, tìm bóng dáng Giả Chí Thanh.
Một lúc sau, cuối cùng mới phát hiện được cậu ta đang ngồi ở một góc phim trường.
Cậu ta một tay đang bịt lỗ tai, một tay cầm điện thoại, nói liên tu bất tận không ngừng.
Nhan Túc Ngang nghiêm mặt lạnh lùng bước tới đứng sau lưng.
Giả Chí Thanh nói chuyện điện thoại xong vừa quay đầu lại chợt thấy Nhan Túc Ngang tựa như thần giữ cửa đang trấn giữ hắn: "Đại Thần?"
Nhan Túc Ngang chau mày: "Tối nay rảnh không?"
"..." Tuy rằng hắn rất muốn được Đại Thần mời đi ăn, thế nhưng với tình huống này, rõ ràng nếu là con nhà lành thì sẽ không thể nào dễ dãi mà đồng ý được. Vì vậy, hắn lùi một bước từ chối: "Không rảnh."
"Tối nay tám giờ rưỡi, gặp dưới lầu nhà cậu."
Tám giờ rưỡi – giờ ăn tối đã qua, ăn khuya thì sớm quá.
Dưới lầu nhà hắn – chỉ có bán đồ ăn sáng, nghĩa cũng như tên, đương nhiên chỉ vào buổi sáng mới có đồ ăn.
Từ đó có thể thấy được, Đại Thần tuyệt đối chẳng hề có ý định muốn mời hắn đi ăn. Còn về nguyên nhân tại sao... nhìn sắc mặt của Đại Thần, hic, không biết thì tốt hơn.
"..." Giả Chí Thanh cười cầu hòa nói: "Tôi vừa mới nói rõ là không rảnh mà."
Nhan Túc Ngang liếc xéo hắn.
"À," Giả Chí Thanh nuốt nước bọt, "Tôi vừa nói là không rảnh, nhưng mà bây giờ lại rảnh rồi, vô cùng rảnh... chưa bao giờ rảnh đến thế."
Đối với tạp chí "Chuyện gì cũng biết" thì, ngày hôm nay chắc chắn là một mốc son đáng nhớ trong lịch sử. Lượng tiêu thụ ế ẩm mấy tháng qua sẽ nhanh chóng lui vào dĩ vãng.
"Nhan Túc Ngang và Tằng Bạch bí mật hẹn hò đi thuyền ban đêm" – tiêu đề như vậy nhất định sẽ vực dậy lượng tiêu thụ bèo bọt của bọn họ trước giờ.
Nếu như không phải bạn gái hắn đêm qua hứng lên đột xuất mà rủ hắn đi bơi thuyền, cũng sẽ không đúng lúc mà thấy được một màn đặc sắc như vậy. Đáng tiếc bọn họ rời đi quá nhanh, nếu không không chừng còn có thể moi móc thêm nhiều tin tức giá trị nữa.
Biên tập than thầm.
Đột nhiên, chủ biên từ trong phòng làm việc giậm chân rầm rầm nổi giận đùng đùng đi tới.
"Chủ biên?"
"Bản thảo này không cần viết nữa."
"Sao?" Biên tập sững sờ đứng dậy.
Chủ biên thở ra một hơi dài nói: "Chuyện này vừa mới lên chương trình của Trương Phục Mãn, nói ngày hôm qua Nhan Túc Ngang giúp đỡ người mới, rủ Tằng Bạch đi bơi thuyền để giảm sức ép, giúp cậu ta tập thoại."
Biên tập tức giận nói: "Tằng Bạch không phải là nghệ sĩ của Duy Kiệt, Nhan Túc Ngang dư hơi rảnh rỗi tới giúp cậu ta tập thoại, vừa nghe đã thấy có gian tình rồi."
"Bây giờ bất kể có gian tình hay là không, một khi chính anh ta đã lên tiếng như vậy, chúng ta nói cái gì đi nữa cũng vô ích."
Biên tập vẫn không cam lòng nói: "Vậy cứ thế mà quên đi à?"
"Còn không thì sao?" Chủ biên giận dữ giậm giậm chân, hạ giọng mắng: "Tên cáo già chết tiệt!"
Tên cáo già bị chửi bới kia sau khi chương trình kết thúc liền gọi một cú điện thoại cho Nhan Túc Ngang: "Lần sau mà còn gây ra chuyện lộn xộn ầm ĩ như vậy nữa thì đừng hòng nhờ tôi chùi mép cho cậu."
Tiếng cười của Nhan Túc Ngang từ đầu dây bên kia truyền đến: "Câu này năm nào anh cũng nói."
"Hừ. Cậu làm sao biết được chuyện đi chơi thuyền bị người ta chộp ảnh?"
"Trực giác."
"Hy vọng không phải là vẽ rắn thêm chân." (~ chỉ một hành động vô ích phá hỏng công sức của cả việc lớn)
Nhan Túc Ngang không để tâm nói: "Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Đây là anh dạy tôi đó."
"Tôi còn dạy cậu phải biết an phận thủ thường nữa mà."
"Phải biết dũng cảm đấu tranh nữa."
"Tiếc là cậu đấu tranh không đúng chỗ."
Nhan Túc Ngang ẩn ý sâu xa nói: "Với tôi mà nói, thì rất đúng chỗ."
"Cậu có nghĩ tới hậu quả chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi."
Trương Phục Mãn trầm ngâm một lúc, sau đó bình thản nói: "... Vậy chúc cậu may mắn."
"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ khuyên nhủ tôi chứ."
"Hợp đồng của cậu sang năm hết hạn, tôi còn chưa có quyết định ký tiếp hay không."
"Yên tâm đi, tôi sẽ tìm cách rút lui êm đẹp."
"Nhưng mà trong thời gian hợp đồng, cậu tốt nhất nên an phận một chút đi."