Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 29: Gấu trúc




Tôi lẻ loi một mình quay về trường học, hầu hết sinh viên đều đã rời trường học, vườn trườnglớn như thế đột nhiên trở nên trống rỗng.
Tâm trạng của tôi cũng trống rỗng, cảm giác có gì đó rất quan trọng đã bị tôi bỏ rơi ở nhà ga, cơ thể như mất đi linh hồn.
Tống Nhược Cốc liên tục gọi điện thoại cho tôi, trong lòng tôi buồn bực, cho nên không muốn nhận, dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.
Tôi đứng trước tấm bản đồ của Trung Quốc, nhắm mắt ở trên đó vẽ loạn, cuối cùng ngón tay chỉ ở một chỗ. Sau đó tôi từ từ mở mắt, thấy nơi ngón tay chỉ, Nhã An ở Tứ Xuyên.
Tuyệt, đây chính là nơi tôi đi kiến tập hè.
Trên thế giới này có một loại động vật, cả đời chỉ cần dựa vào giống đực là có thể sống thoải mái.
Không sai, loài động vật này chính là gấu trúc lớn­Panda.
Tôi làm tình nguyện viên ở căn cứ gấu trúc lớn ở Nhã An, kể từ sau trận động đất năm 2008, căn cứ gấu trúc lớn sinh sống bị phá hủy, cho nên gấu trúc lớn chuyển hết đến đây. Lúc sửa đề tài kiến tập tuy hơi rắc rối, nhưng cũng không phải không làm được, đến lúc trở lại trường giao thêm ít tài liệu, chạy qua chạy lại mấy lần trong văn phòng khoa là được.
Tuy lúc tôi đến đó, tâm trạng giống như đang đứng trên đỉnh núi trong ngày mưa bão, nhưng cả ngày, đối mặt với đám động vật quốc bảo lông xù tròn vo, cho dù tâm tình có xấu thế nào, lúc này cũng tan thành mây khói.

Vì thế dù là làm tình nguyện không được tiền công, tôi cũng làm vô cùng sung sướng. Sử Lộ đối với chuyện tôi lâm trận bỏ chạy rất không hài lòng, cách hàng nghìn km liên tục oanh tạc điện thoại tôi, tôi thuộc loại heo không sợ nước sôi, cho nên cậu ta cũng không có cách nào.
Sau đó mỗi ngày tôi sẽ gửi cho cậu ta ảnh chụp gấu trúc, chiêu này quả nhiên dùng được, cậu ta không mắng tôi nữa, đổi lại thành mỗi ngày điên cuồng xin ảnh chụp, thỉnh thoảng tôi cũng gửi cho cậu ta ảnh tự chụp, cậu ta ghét bỏ: Ai muốn xem cậu.
Sử Lộ đặc biệt thích con gấu trúc lớn trong căn cứ tên là “Bánh Trôi”. Đây là một con gấu trúc hoang, mùa đông chạy đến nhà hộ gia đình ở trong núi trộm bánh bao ăn thì bị phát hiện, ngày đó đúng là mười lăm âm lịch, đây cũng là tên ban đầu của nó. Lúc đó nó bị thương, hộ gia đình suốt đêm tìm người cứu hộ đến, sau đó bị người này đưa về căn cứ, nó cùng tổ tiên giống các chú gấu trúc khác trong căn cứ. Chúng nó ở biệt thự, mở điều hòa, hai mươi tư tiếng có chuyên gia chăm sóc chi tiết từ sinh hoạt đến ăn uống, nghỉ ngơi . . . . Ai nói loài người mới là người thống trị? Rõ ràng trong trường hợp này gấu trúc có quyền phát ngôn nhất định.
Tính cách của Bánh Trôi hoạt bát hiếu động, thích trêu mèo đùa chó, da mặt lại dày, cho dù bỏ lại bao nhiêu người cũng có thể bình thản ung dung. Trong sân chơi của bọn chúng có một cầu trượt, rất nhiều gấu trúc thích trượt từ trên xuống rồi lại trèo lên. Bánh Trôi cũng thích cầu trượt, nhưng không biết là do cầu trượt có thành kiến với nó hay là do lông của nó không mượt, lần nào nó cũng không thể thuận lợi trượt xuống như đồng bạn khác, chỉ có thể lăn lông lốc xuống.
Chỉ như thế nó mới giống một con gấu trúc, tôi mỗi lần thấy thế đều cười. Hơn nữa cho dù chỉ chơi được như thế, nhưng nó cũng chơi rất vui vẻ, cứ lầm lượt trượt lông lốc xuống, cho đến khi đầu óc choáng váng lảo đảo đứng dậy.
Tôi quay lại toàn bộ quá trình Bánh Trôi chơi cầu trượt gửi cho Sử Lộ, Sử Lộ cười ngặt nghẽo, lại tung lên weibo, lượng forward đi cũng lên đến bốn con số, ngày hôm sau đứng đầu bảng xếp hạng trên weibo.
Cho nên mới nói, ở chỗ này tuy chăm sóc gấu trúc vất vả, nhưng nói chung là vô cùng sung sướng. Ở đây giống như một nơi ấm áp, ngăn cách phiền não, không hài lòng của thế giới bên ngoài.
Căn cứ gấu trúc nằm ở trên núi Bích Phong, mỗi ngày tôi đi từ khu vực nội thành, ngồi trên xe riêng đi tới khu vực núi Bích Phong, rồi đi vào căn cứ. Phong cảnh rất đẹp, hoa cỏ hiếm thấy, thác nước thăm thẳm, nước đổ từ trên núi xuống không giống vùng sông nước Giang Nam dịu dàng, có cảm giác độc nhất vô nhị. Ngoại trừ phong cảnh, nét đặc sắc ở Tứ Xuyên còn cócác món đồ chơi gấu trúc dọc đường đi.
Mỗi lần thấy những món đồ chơi này, tôi lại tinh nghịch liên tưởng, mỗi ngày đều có thể thấy gấu trúc.
Hôm nay, tôi theo đường thường đi lên núi, đi ngang qua một chỗ kinh doanh đồ chơi gấu trúc, thì trước mặt đột nhiên nhảy ra. . . . . một con gấu trúc cao bằng con người . . . . . .
Tôi lại càng hoàng sợ, chỉ chút nữa là ngã nhào xuống đất, gấu trúc tiện tay đỡ tôi, tránh xảy ra thảm kịch. Tôi mới hoàn hồn lại, trước mắt là một người ăn mặc trang phục gấu trúc, bộ đồ này làm quá giống thật, nhìn thoáng qua sẽ khiến người ta tưởng là gấu trúc thành tinh.
Hơn nữa, con gấu trúc này lại to quá mức, nhìn khiến người ta có cảm giác áp bức.
“Cảm ơn.” Chắc là do nhà kinh doanh muốn tạo ra hình tượng sống động hấp dẫn du khách, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, muốn rời đi.
Gấu trúc lại kéo tôi, móc móc ở đằng sau, móc ra một bông hồng, đưa đến trước mặt tôi.
Tôi không nhận, nhìn người đó khó hiểu. Người này thật điên rồ, trở thành gấu trúc cũng không quên đùa giỡn con gái.
Người đó thấy tôi không nhận, lại đổi tay kia móc móc, móc ra một thanh sô cô la.
Bao bìa của nó rất kỳ lạ, chữ phía trên không giống tiếng anh, tôi lại không dám nhận, ai biết được đồ trong đó có ăn được hay không.

Gấu trúc không hề vì tôi từ chối mà xấu hổ, người đó lại móc tiếp một lần nữa, lần này móc ra trước mặt tôi là một viên ngọc trai lớn . . . Ít ra là từ vẻ bên ngoài, nó là một viên ngọc trai.
Đường kính ngọc trai gần 2 cm, màu hồng nhạt, cả viên nhìn tròn trịa, đầy đặn, bề mặt trơn bóng, dịu dàng, giống như sương khói.
Nếu như viên ngọc trai này là thật, giá trị của nó nhất định không hề thấp, vì thế có thể đoán được chắc chắn là giả . . . .tôi không thể nào tưởng tượng được tình cảnh ở một khu hỗn loạn như thế này, có một người giả trang gấu trúc cầm một viên ngọc trai giá trị xa xỉ thì như thế nào.
Con gấu trúc kia ngoẹo đầu, giống như đang quan sát tôi. Tay người đó cố chấp chìa ra trước mặt tôi, chào bán viên ngọc trai của mình.
Tôi không biết làm sao. Giống như đã nói, viên ngọc trai dù là rẻ, mới nhìn thực sự đẹp. Cho nên tôi lấy ví tiền, “Nói đi, bao nhiêu tiền? Hơn hai mươi đồng thì khỏi chào bán.”
Người đó vẫn duy trì động tác vừa rồi không nhúc nhích.
Tôi tức giận, “Hai mươi lăm đồng, không thể nhiều hơn.”
Người đó vẫn không nhúc nhích như cũ.
Tôi hiểu rồi, người này chỉ là người phụ trách chào bán, ông chủ thực sự nhất định là. . . .
Tôi hướng đến ông chủ sạp đồ chơi bên cạnh, “Ông chủ, viên ngọc trai giả này giá bao nhiêu tiền?”
Mặt ông chủ không đổi sắc, dùng ánh mắt “kè thù trong nghề” nhìn về phía con gấu trúc to lớn kia, “Tôi không biết người đó.”
. . . . Hóa ra còn là người không có giấy phép kinh doanh.
“Thế thì bạn sai rồi, bị bắt sẽ phải nộp tiền. Nếu như bạn bán cho tôi,” tôi chỉ viên ngọc trai kia, “Tôi sẽ không tố cáo bạn.”
Người đó đột nhiên kéo cái đầu gấu trúc ra, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, man show, “Ngu ngốc.”
Tôi thực sự chưa từng nghĩ bản thân sẽ gặp lại Tống Nhược Cốc trong hoàn cảnh như thế này ở đây, vì thế sửng sốt mấy giây mới phản ứng, không chắc chắn gọi, “ Tống Nhược Cốc?”
Cậu ta nở nụ cười, ấm áp và tươi rói, “Là tôi, Kỷ Nhiên.”
“Sao cậu lại ở chỗ này? Còn . . . Mặc thành như thế này? Còn . . .. ? Không có giấy phép kinh doanh?”

“Tôi tới đây chơi. Thật trùng hợp, gặp được cậu.”
Cậu ta nói câu này mới nhắc nhở tôi, lần gặp mặt trước của chúng tôi khó chịu biết bao nhiêu. Vì thế tôi xụ mặt, “Ừ, tạm biệt.” Nói xong xoay người đi.
“Chờ một chút Kỷ Nhiên.”
“Cậu còn có chuyện gì?”
“Cái này,” cậu ta lại lấy viên ngọc trai kia ra, “Tặng cho cậu.”
“Không cần, cảm ơn.” Xoay người đi lần nữa.
“Kỷ Nhiên, xin lỗi.”
Tôi dừng lại, nhìn ánh mắt chan chứa hy vọng và ... Cậu ta ngoan cố chìa tay ra. Tôi quay trở lại, cầm viên ngọc trai kia, “Cậu nói thật xem, cái này giá gốc bao nhiêu tiền?”
Cậu ta chìa hai ngón tay.
“Hai mươi?”
Cậu ta cười híp mắt xoa xoa đầu tôi, “Thật thông minh.”
“Biết mà!” Tôi nhận lấy viên ngọc trai, “Được rồi, tha thứ cho cậu. Bây giờ tôi phải đi làm, phải quét dọn vệ sinh cho ông nhỏ.”
“Buổi tối cùng ăn cơm đi.”
“Được.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.