Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 31: Giải thích




Tôi thật ngốc, thật ngốc.
Sao tôi lại tin trên thế giới này có loài hoa có thông điệp “Xin tránh xa tôi một chút” cơ chứ, rõ ràng là xương rồng lại nhầm thành hoa. Tôi lại có thể tin tưởng không nghi ngờ, xem ra IQ của tôi lâu không dùng nên bị mài mòn mất rồi.
Đêm qua, lúc Tống Nhược Cốc nói ra câu kia, tâm tình của tôi từ mùa đông lạnh giá chuyển sang mùa xuân ấm áp, từ mùa xuân ấm áp chuyển sang mùa hè oi bức, cuối cùng từ mùa hè oi bức chuyển sang mùa thu trong lành.
Hóa ra bó hoa mõm chó đó không phải là Tống Nhược Cốc tiện tay lấy.
Hóa ra cậu ấy cũng thích tôi.
Hóa ra trò nghịch ngợm của tôi từ trước đến nay đều không qua khỏi ánh mắt của cậu ấy.
Hóa ra cậu ấy luôn tham gia vào trò đùa của tôi.
Hóa ra, . . . hóa ra tôi là một đứa ngốc . . .
Tôi cảm động vì lời tỏ tình của Tống Nhược Cốc, cũng ngại ngùng vì sự ngốc ngếch của mình, giãy dụa một lúc, cũng mặc kệ mọi thứ, chủ động ôm cổ cậu ấy hôn lên.
Tống Nhược Cốc đối với hành động của tôi rất hưởng thụ, chứng cứ là thứ ở trên đùi tôi cứng thêm một ít.
Tôi theo bản năng muốn thu chân lại, nhưng tôi lại bị cậu ấy đặt dưới thân, chân khẽ động lại cọ vào cậu ấy.
“Ừm . . .” Cậu ấy thoải mái rên lên, mút môi của tôi, cười nhẹ, “Tiếp tục . . .”
Tôi động cũng không dám động.
Theo ánh sáng của những ngôi sao, tôi thấy cậu ta nhịn rất khổ sở, trên trán toát mồ hôi.

“Trở về thôi.”
“Ừ.”
Lúc trở lại, bước chân của Tống Nhược Cốc hơi kỳ lạ, tôi muốn cười lại sợ cậu ấy xấu hổ, về đến phòng mới ôm bụng bò lên giường cười lăn lộn.
Ngày hôm sau, lúc gặp Tống Nhược Cốc, thì mặt cả hai đều có dấu hiệu ngủ không đủ giấc. Tối hôm qua tôi thực sự mất ngủ, vừa nghĩ đến chuyện Tống Nhược Cốc cũng thích tôi, tôi làm sao có thể ngủ được chứ. Cho nên ngày hôm qua tôi lăn lộn trên giường một đêm, thỉnh thoảng lại cười hắc hắc như một đứa ngốc.
Nhưng sớm nay lúc đối diện với Tống Nhược Cốc, tôi vẫn cảm thấy mất tự nhiên, cắm đầu ăn không nói câu nào.
“Ăn từ từ,” Tống Nhược Cốc lấy khăn tay lau miệng giúp tôi một cái, ánh mắt cậu ấy dừng trên môi của tôi, “Còn chưa khỏi sao?”
Ý cậu ấy là vết thương nhỏ xíu trên môi tôi, đêm qua bị cậu ta cắn, tuy đã khép miệng lại, nhưng vẫn còn vết tích, đụng mạnh cũng sẽ hơi đau. Nhưng tên đầu sỏ gây nên không hề thấy hổ thẹn, nụ cười kia, giống như đang nhìn thành quả lao động.
Cầm thú! Khinh bỉ cậu ấy!
Ăn xong, Tống Nhược Cốc đưa ra quyết định, cậu ấy không đi, muốn ở lại cùng tôi chăm gấu trúc. Tôi khuyên cậu ấy mãi, cậu ấy lại không hài lòng, “Cậu bỏ được tớ à?”
“Tớ cũng phải về nhà mà, thật đấy,” tôi nói, “Còn nửa tháng nữa là khai giảng, nếu như tớ tiếp tục không về nhà, mẹ tớ sẽ giết chết tớ.”
Cho dù nói thế nào, chúng tôi vừa mới xác định quan hệ đã lại chia lìa.
Tôi và cậu ấy đều không nỡ, cho nên ở một góc khuất trong sân bay, Tống Nhược Cốc tiến hành một trận tàn phá khá là ác liệt với tôi, khiến môi tôi sưng lên giống như là trúng độc, lúc đó cậu ấy mới hài lòng rời đi, lúc gần đi còn đưa cho tôi tấm ảnh, bảo là nhìn vật nhớ người.
Nhìn người này lúc yêu đương chỉ số thông minh cũng tụt giảm, tôi sẽ không nói cho cậu ta biết, thật ra chúng tôi có thể gọi video cho nhau.
Ngày tôi vừa bước chân lên mảnh đất quê hương, mẹ tôi đã phát hiện ra bí mật của tôi, “Con yêu rồi?”
Tôi thật, thật sự muốn quỳ xuống lạy mẹ, người thật có tiềm năng làm thầy bói, tôi còn chưa nói làm sao mẹ lại phát hiện ra chứ?
“Chứng cứ?” Tôi hỏi.
“Mẹ là mẹ con.”
“ . . . .”
Cho nên tối hôm đó, tôi đưa ảnh chụp của Tống Nhược Cốc, phổ cập ẹ bạn trai hiện tại của tôi, cũng là mối tình đầu của tôi.
Ánh mắt của bà như ngọn đuốc, chỉ thẳng vào vấn đề, “Đây là người đi thuê phòng cùng con?”
“Không phải thuê phòng!”
Sau đó bà nói lời sâu xa với tôi, lòng tự trọng của một cô gái quan trọng thế nào, ngôn từ tha thiết, án lệ dồi dào. Rồi chỉ cho tôi cách kéo dài thời gian cũng là một kỹ năng mạnh mẽ, nếu như sử dụng kỹ năng này, theo như hướng dẫn của mẹ tôi, nó sẽ thành vũ khí đánh đâu thắng đó, có thể đánh đối phương răng rơi đầy đất.
Cho đến khi tôi ôm bắp chân bà, nước mắt đầm đìa hướng về phía bà thề giữ gìn tuyệt đối trước hôn nhân, lúc này bà mới hài lòng dừng lại, khiến tôi mệt mỏi, mới xiêu vẹo đi về ngủ.
Bị hành hạ đến nửa đêm, tôi mệt mỏi đến nỗi sức về phòng mình cũng không có, làm tổ ngay ở sô pha không muốn động.
Thực ra bản thân tôi không hề ghét có chuyện gì đó trước khi kết hôn, dù sao thời đại khác nhau, quan niệm tuổi trẻ và thế hệ trước khác nhau. Chẳng qua đã đồng ý với mẹ tôi, tôi cũng chỉ có thể tuân thủ.
Huống hồ, tôi và Tống Nhược Cốc mới ở chung được vài ngày, bây giờ nói chuyện này, tính thời gian thì còn hơi sớm.
Ngày thứ hai về tới nhà, Tống Nhược Cốc đã phát hiện ra chuyện “Hóa ra chúng tôi có thể gọi video cho nhau.” Tuy rằng gọi video nói chuyện hình ảnh không được tốt, nhưng đủ an ủi nỗi khổ tương tư. Vì thế, thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè, thú vui hàng ngày của chúng tôi là gọi video cho nhau. Thực ra tôi không được tính là người nói nhiều, Tống Nhược Cốc lại càng nói ít, cho nên có khi chúng tôi không nói lời nào, cứ mở video như thế, ai làm chuyện người đó, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào thỏa mãn.

Chẳng qua bình thường bên kia Tống Nhược Cốc còn xuất hiện bóng dáng mẹ của cậu ấy, cậu ấy giải thích chuyện này là do mẹ cậu ấy nhớ tôi. Sau đó bác ấy sẽ gạt Tống Nhược Cốc qua một bên, ngồi chính giữa nói chuyện với tôi.
Ngoài thời gian ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đi chơi với Sử Lộ, đa số là cậu ta tới tìm tôi, hai người cùng xem ti vi hoặc chơi game, hoặc ra ngoài đi ăn gì đó rồi đi xem phim.
Tôi đặc biệt bội phục Sử Lộ ở một điểm, cậu ta lúc đối mặt với tôi thì không hề biết xấu hổ, giống như cậu ta luôn là người bạn thân thiết của tôi, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tâm tư khác. Biểu hiện của cậu ta tự nhiên như thế, tôi càng không có ý định xa lánh cậu ta, nên chơi thì chơi, nên đùa thì đùa.
Sau mẹ tôi, Sử Lộ là người thứ hai phát hiện ra người yêu của tôi.
“Tống Nhược Cốc?” Cậu ta hỏi.
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Tôi ghét cậu ta!” Cậu ta tức giận nói.
“Nếu như cậu thích cậu ấy mới là đồ xấu xa đấy,” tôi cười bóp mặt cậu ta, “Tôi cũng không muốn tranh cướp đàn ông với cậu.”
“Thua cậu ta, tôi không phục, không phục.” Sử Lộ ngã trên sô pha nhà tôi, che ngực làm động tác ói máu.
“Cậu nên nghĩ rằng, tôi là một tai họa, ai ở cùng một chỗ với tôi đều gặp họa. Cho nên Tống Nhược Cốc đang gánh tai ương cho cậu.” Tôi an ủi cậu ta.
Sử Lộ nằm trên ghế sô pha suy nghĩ một chút, nhắm mắt nói, “Không được, Kỷ Nhiên, cậu phải để lại cho tôi chút kỷ niệm.”
“Cậu muốn cái gì?”
Cậu ta ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên chỉ vào Ti Vi, “Tôi muốn nó.”
Tôi thở dài, “Ti Vi đó là mẹ tôi mới mua, cho cậu mẹ sẽ giết tôi. Ngoan, sau này tôi có tiền sẽ mua cho cậu cái khác.”
“Ai muốn Ti Vi!” Cậu ta đứng dậy, đến trước Ti Vi, chỉ vào vật nhỏ bên cạnh, “Tôi là muốn cái này.”
Thứ cậu ta muốn là viên ngọc trai Tống Nhược Cốc tặng tôi. Lúc tôi về đến nhà, tìm một cái lót để trên kệ, sau đó đặt cạnh Ti Vi. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào viên ngọc trai, tỏa ra một luồng ánh sáng, ánh sáng chuyển động, vô cùng đẹp.
Sử Lộ đối với cái gì đẹp đều không có sức chống cự. Nếu như cậu ta muốn cái khác tôi sẽ cho cậu ta, nhưng vật trước mắt là của Tống Nhược Cốc tặng tôi, tuy nó chỉ có giá hai mươi đồng, nhưng ý nghĩa to lớn. Đây là quà cậu ta từ Đại Liên đến Nhã An tặng cho tôi, bây giờ chúng tôi đều thích nhau, viên ngọc nhỏ xinh này tràn đầy tình ý.
Cho nên tôi kiên trì chưa từng có từ trước đến nay, bảo vệ tài sản cá nhân của mình, Sử Lộ không từ bỏ ý đồ, ầm ĩ hơn nửa ngày tôi vẫn không đồng ý với cậu ta như cũ.
Cuối cùng cậu ta không thể nói gì khác ngoài câu, “Không cho cũng được, cậu cho tôi mượn chơi vài ngày đi.”
Tôi chỉ có thể lùi một bước, chơi thì chơi, cái này, nhìn có vẻ rắn chắc, để chơi hẳn không có vấn đề gì. “Nếu như cậu dám ném bỏ, tôi tuyệt đối có cách khiến cậu sống không bằng chết.” Tôi hung ác cảnh cáo cậu ta, đưa viên ngọc trai đặt trong tay cậu ta.
Sau đó tên nhóc này ôm viên ngọc trai vui vẻ chạy đi.
Thêm hai ngày lại đến ngày đi học. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi mong chờ khai giảng như thế, bởi vì khai giảng có thể nhìn thấy Tống Nhược Cốc.
Tống Nhược Cốc đến trạm xe đón tôi và Sử Lộ, trong dòng người chen chúc nhau, vừa nhìn thấy tôi thì không cố kỵ muốn hôn tôi, may mà tôi vẫn còn lý trí tránh đi, nếu không thì thật xấu hổ.
Cậu ấy không thể làm gì khác ngoài chuyện thuận theo, ôm tôi một cái.
Lần thứ hai cảm nhận được mùi vị quen thuộc, tôi hơi kích động. Có thể nói, tương tư là một loại bệnh, “Một ngày không gặp như cách ba thu.” Đây tuyệt đối là sự thật.
Thế là khi vừa về đến trường học, chúng tôi vứt Sử Lộ ở một bên, hai người hẹn hò. Bởi vì tôi hơi mệt mỏi, cho nên cũng không chơi nhiều lắm, chỉ đi ăn cơm rồi đi xem phim. Bộ phim được xưng là mối tình bi thương khiến người dân cả nước xúc động, có người nói đây là phim kinh điển. Nhưng toàn bộ thời gian chiếu người xem đều lau nước mắt, tôi và Tống Nhược Cốc ngồi chính giữa thì cười ngây ngô. Đợi đến lúc hết giờ, hai người cũng không biết nội dung bộ phim nói về cái gì.

Tuy rằng như thế nhưng vẫn vui vẻ như cũ.
Chúng tôi nắm tay nhau đi trong bóng đêm của sân trường, phương Bắc đã vào thu, hôm nay mới mưa một trận, vì thế khí trời hơi se lạnh, nhưng tôi vẫn mặc quần short ngắn. Tống Nhược Cốc rất quan tâm tôi, cậu ấy lấy áo khoác của mình phủ cho tôi, áo này so với tôi thì quá lớn, gần như che kín quần của tôi, khoác lên người giống như là bao tải, chẳng qua tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc Tống Nhược Cốc đưa tôi về phòng ngủ, chúng tôi gặp Tần Tuyết Vi ở dưới tầng. Thật ra đây không được tính là tình cờ, tôi và cô ấy ở cùng một dãy nhà, mà tôi và Tống Nhược Cốc cứ nấn ná khá lâu ở dưới đó, cho nên . . ..
Tần Tuyết Vi nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau, mặt tối sầm. Chờ cô ấy đi rồi, tôi quay đầu lại trừng Tống Nhược Cốc, “Có phải cậu còn chuyện gì chưa giải thích với tớ không?”
Ngón tay Tống Nhược Cốc khẽ miết nhẹ má tôi, cười nói, “Kỷ Nhiên, cuối cùng cậu cũng ghen với cô ấy.”
Tôi đỏ mặt, “Không được lảng sang chuyện khác, thành thật khai báo đi.”
“Lúc tớ và cô ấy chia tay, cô ấy đúng là có nói thích tớ, nhưng giữa hai đứa không hề có chuyện gì.”
“Không có gì? Không có gì, mà cậu để cô ấy chen ngang đi kiến tập, còn . . . mặc áo đôi nữa.”
“Dù sao tớ với cô ấy cũng là bạn bè, chuyện kiến tập, cô ấy muốn đi tớ cũng không tiện từ chối.
Còn chuyện áo đôi, tớ thề, lúc tớ thấy cô ấy mặc thế, cũng kinh ngạc như cậu.”
“Thật?”
Cậu ấy thở dài, cười khổ, “Vốn dĩ còn muốn tương kế tựu kế chọc tức cậu một chút, không ngờ là làm hại chính mình.”
“Nhưng cậu còn chủ động kéo tay cô ấy.”
“Lúc tớ chủ động kéo tay cô ấy, cậu đang làm gì?”
“ . . . .” Hình như lúc đó tôi đang hôn Lão Lục . . .
“Cho nên,” cậu ta hôn trán tôi một cái, “Tớ biết tại sao cậu phải hôn Lão Lục, vì sao lúc nào cũng khiến tớ thấy, cho nên cậu cũng nên biết vì sao tớ lại chủ động kéo tay cô ấy, tại sao phải nói lời tổn thương cậu. Nói tới nói lui, hai chúng ta sẽ không được tự nhiên. Sau này, chúng ta không như thế nữa, được không?”
“Đương nhiên sẽ không, bây giờ cậu đã là người của tớ rồi.” Tôi nói, vỗ vỗ vai cậu ấy.
“Phải, tớ đã là người của cậu,” cậu ta hớn hở, tiến đến bên tai tôi, môi như có như không ma sát lỗ tai tôi, “Cho nên, cậu phải có trách nhiệm với tớ.”
. . . Sao tôi lại có cảm giác đề tài của chúng tôi ngày càng xa, không thích hợp với trẻ em thế này.
Tôi vội ho một tiếng, nắm chặt áo trên người, “Áo này tớ mặc trước, sau tớ sẽ giặt sạch giúp cậu.” Tôi cũng phải giả vờ hiền lương thục đức chút chứ, ha ha ha.
“Không, bạn gái Tống Nhược Cốc tớ chỉ dùng để yêu thương, cậu không cần phải làm những thứ này cho tớ.” Cậu ta lắc đầu.
Người này thật là . . . . săn sóc, chu đáo đến lãng mạn. Ha ha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.