Tống Phu Nhân Chỉ Muốn Hoà Ly

Chương 11



"Khối lệnh bài kia trước đây Thái tử đã cho ta xem qua, nói rằng thấy lệnh bài như gặp mặt người. Lệnh bài được làm từ chất liệu quý hiếm, chế tác tinh xảo, lại có hoa văn phức tạp, khó mà sao chép được, ta chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết ngay đó là thật."

Ta thầm nghĩ ta đang ở lầu ba tửu lâu thượng phòng, lại không biết nữ tử này là như thế nào tránh tai mắt người khác từ bên ngoài lên lầu ba tiến vào, người bên cạnh Thái tử điện hạ thật là có bản lĩnh.

Nữ tử nói: "Thái tử điện hạ nói rõ ngày có thể thu lưới, buổi trưa sẽ đưa bà chủ Tống một phần đại lễ, kính xin bà chủ Tống yên tâm."

Thái tử cũng quá khách sáo, chuyện thu lưới còn đặc biệt phái người tới nói, vạn nhất tiết lộ tin tức thì không tốt.

"Thái tử điện hạ còn nói, có một việc muốn mời bà chủ Tống hỗ trợ."

Đến rồi đến rồi, quả nhiên kế tiếp mới là vấn đề chính.

"Hỗ trợ không dám nhận, lại không biết Thái tử điện hạ có chuyện gì cần ta giúp chứ?"

"Thái tử điện hạ nói việc trị thủy, cứu tế nạn dân cần không ít ngân lượng, hy vọng bà chủ Tống có thể hào phóng quyên góp."

Điều này cũng không khó lý giải, lần này sau khi Tam hoàng tử sa lưới, Hoàng thượng tất sẽ một lần nữa đổi người phụ trách việc này. Việc triều đình điều động quốc khố còn phải chờ đợi kết quả điều tra, báo cáo, sẽ mất rất nhiều thời gian.".

Tình hình thiên tai không đợi người, ta gật đầu nói: "Về việc đó xin Thái tử điện hạ yên tâm, ta đã sớm có chuẩn bị."

Người làm ăn ngoại trừ làm ăn cũng phải tích đức làm việc thiện mà.

Sau khi ta về nhà, Hồng Diệp liền nói với ta Cố Hằng Viễn tới cửa viện nhiều lần hỏi ta đi đâu, ta ngáp một cái nói: "Hắn đến thì nói với hắn tất cả đều chờ ngày mai rồi nói, ta đi ngủ trước."

Sáng sớm hôm sau ta liền đi ra ngoài làm việc, sắp đến giữa trưa mới về nhà, Cố Hằng Viễn, ba người họ đã sớm chờ ở phòng khách.

Cố Hằng Viễn vừa nhìn thấy ta liền tiến lên hai bước vội vàng nói: "Nguyệt Ly, hôm nay đã là ngày thứ mười, bạc của nàng chuẩn bị xong chưa?"

Ta ngồi xuống ghế chính giữa, nhấp một ngụm trà Xuân Tần pha cho ta, nhàn nhã nói: "Đương nhiên, ta chuẩn bị một trăm vạn lượng bạc."

Cố Hằng Viễn vừa nghe liền kích động nói: "Nguyệt Ly, nàng thật sự là hiền thê của ta. Vậy… Bạc đâu?"

Ta nghiêm túc nói: "Tình huống lũ lụt nghiêm trọng, không thể kéo dài, một trăm vạn lượng này ta đương nhiên đã quyên góp rồi, chẳng lẽ còn chờ cho ngươi xem qua sao?"

Sáng sớm ta đi ra ngoài chính là an bài việc này, Thái tử tự nhiên an bài người hỗ trợ hộ tống vật tư.

Cố Hằng Viễn lo lắng: "Sao lại tự mình quyết định như vậy! Vậy nàng... nàng lấy tiền quyên góp với danh nghĩa gì?"

Ta nhìn hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Tiền của ta, đương nhiên là lấy danh nghĩa Tống gia."

Cố Hằng Viễn không dám tin lui về phía sau vài bước.

"Tống gia, Tống gia...... Ta làm sao ăn nói với Tam hoàng tử đây!"

Chu thị cũng vội la lên: "Ngươi nữ nhân này như thế nào một chút cũng không biết đạo tam tòng, ngươi một nữ nhân cuối cùng vẫn là giúp phu quân dạy con, làm ăn lớn hơn nữa có ích lợi gì? Hơn nữa, gia sản sớm hay muộn sẽ phải truyền lại cho nhi tử của Hằng Viễn.""

"Ồ, lão phu nhân người như vậy có thể khẳng định Quân cô nương sẽ sinh nhi tử sao?"

"Chu thị nghẹn họng, lúng túng nói: "Thai này vẫn có thể sinh lại mà! Hơn nữa, Hằng Viễn sau này làm quan lớn còn có thể nạp thiếp.""

Nghe câu nói sau cùng, vẻ mặt của Quân Như Lan rõ ràng là không vui, nhưng nàng ta lại không tranh cãi về điều này mà mỉm cười giả tạo và tiếp lời: “Nương nói đúng ạ. Tống tỷ tỷ, lần này tỷ thực sự đã sai rồi. Tuy nhiên, vẫn còn cách để sửa sai. Tỷ đã có thể lấy ra một trăm vạn lượng, vậy hẳn là vẫn có thể xoay sở thêm ba mươi vạn lượng nữa chứ ạ?”

Ánh mắt Cố Hằng Viễn sáng lên, vội nói: "Đúng vậy Nguyệt Ly, nàng gom thêm ba mươi vạn để ta quyên góp, ta cũng ở trước mặt Tam hoàng tử giúp nàng nói vài câu."

Ta đặt chén trà xuống, hai tay dang ra: "Lấy đâu ra ba mươi vạn lượng bạc trong chốc lát? Ba ngàn tờ giấy trắng thì sao?"

Cố Hằng Viễn nổi giận, một cước đá vào một cái ghế bên cạnh. Nhưng cái ghế này được làm bằng gỗ tử đàn thượng đẳng, chắc chắn và nặng nề. Một cước này của Cố Hằng Viễn chỉ đá lệch ghế một chút, bản thân ngược lại đau đến trắng bệch.

Hắn một bên che bắp chân, một bên hướng ta nhe răng nhếch miệng: "Ngươi cái này đố phụ..."

Ta ở chỗ này cùng họ nói chuyện, cũng đã sớm không còn kiên nhẫn nhưng may mắn lúc này cuối cùng có gia đinh tiến vào bẩm báo: "Tiểu thư, bên ngoài đột nhiên có rất nhiều quan binh đang tiến vào đây!"

Cố Hằng Viễn cười lạnh lùng nói: "Tam hoàng tử thành công! Tống Nguyệt Ly, đây chính là ngươi tự tìm. Ta đây là hưu thê, luật lệ bổn triều bị bỏ không được lấy lại của hồi môn! Đến lúc đó lấy gia sản Tống gia hiến ra còn có thể tự bảo vệ mình, ngươi liền tự cầu nhiều phúc đi!"

Ta nhìn hắn: "Ngươi cũng biết là gia sản Tống gia mà, nghĩ cũng hay."

"Thánh chỉ đến!"

Ta nghe được những lời này lập tức đứng dậy định ra cửa nghênh đón, có điều còn chưa đi ra phòng khách, đã nhìn thấy một đội quan binh cùng một hoạn quan đối diện đi vào.

Cố Hằng Viễn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mang theo chút nghi ngờ, hắn đại khái là đang suy nghĩ trong cung không truyền ra tin tức Hoàng Thượng băng hà hoặc thoái vị, Tam hoàng tử làm sao có thể hạ thánh chỉ?

"Cố Hằng Viễn, Tống Nguyệt Ly tiếp chỉ!"

Cố Hằng Viễn vừa nghe ta cũng tiếp chỉ, càng thêm hoang mang, dáng vẻ vui mừng cũng dần dần nhạt đi.

Ta đại khái đoán được năm sáu phần, nghĩ thầm Thái tử cũng thật có ý tứ, còn đặc biệt giúp ta cầu thánh chỉ.

Hoạn quan bắt đầu tuyên chỉ, đây quả nhiên là thánh chỉ để ta và Cố Hằng Viễn hòa ly.

Ta càng nghe càng vui vẻ, cho đến khi hoạn quan tuyên chỉ xong, ta lập tức dập đầu tạ ơn: "Dân nữ tuân chỉ!"

Sau đó lập tức đứng dậy lấy ra một thỏi bạc lớn đưa cho đối phương: "Công công vất vả rồi, xin hỏi công công họ gì?"

Hoạn quan kia lập tức mặt mày hớn hở: "Bà chủ Tống khách sáo rồi, tiểu nhân họ Phạm."

Sắc mặt Cố Hằng Viễn trắng bệch, hắn nhìn ta lại nhìn thánh chỉ trên tay Phạm công công, cực kỳ hoảng sợ.

"Không, không... không thể nào! tại sao thánh thượng lại hạ loại chỉ này!"

"Lớn mật!" Sắc mặt Phạm công công lạnh lùng: "Còn không lĩnh chỉ tạ ơn!"

Tống Nguyệt Ly... Tống Nguyệt Ly! "Môi Cố Hằng Viễn run rẩy, ánh mắt muốn nứt ra: " Ngươi rốt cuộc giở thủ đoạn gì để có được thánh chỉ!

Hắn cũng không lĩnh chỉ, liền nhào về phía ta. Nhưng quan binh thoạt nhìn giống như là người dẫn đầu bước lên một bước, lập tức đem đầu của hắn ấn trên mặt đất.

Lúc này Cố Hằng Viễn mới biết hoảng.

"Chuyện này nhất định có hiểu lầm! Tam hoàng tử đâu? Ta muốn gặp Tam hoàng tử!"

Chu thị và Quân Như Lan ở một bên bị dọa đến choáng váng giờ phút này cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Chu thị gào lên: “Hằng Viễn là người của Tam điện hạ, các ngươi dám đối xử với hắn như vậy, cẩn thận Hằng Viễn tấu lên Tam điện hạ, các ngươi sẽ ăn không nổi cháo lọt!"

Đội trưởng đầu lĩnh cười mỉa nói: "Tam hoàng tử? Hắn đã vì mưu phản mà bị bắt!"

Cố Hằng Viễn nghe vậy như bị sét đánh, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, không thể nào! Ta không nghe được tin tức."

Ta thật sự không muốn nghe nữa, đây là nói cái gì vậy? Loại chuyện bắt phản tặc này đương nhiên là âm thầm làm việc, đánh phản tặc trở tay không kịp! Làm sao lại để cho loại tiểu lâu la như hắn biết được tin tức?

Thấy tình hình không thể nào dứt khoát, Phạm công công trực tiếp bỏ đi sau khi biết Cố Hằng Viễn cũng đã nhận thánh chỉ.

10.

Cố Hằng Viễn bởi vì cùng Tam hoàng tham gia tử mưu phản bị bắt tại chỗ, dựa theo luật lệ thân quyến của hắn cũng phải cùng nhau bắt giam. Quân Như Lan nhìn ta van nài nói: "Tống tỷ tỷ, một đêm phu thê trăm ngày ân nghĩa, dù sao tỷ và Hằng Lang cũng là phu thê, nhẫn tâm nhìn chàng chịu cảnh lao ngục sao?"

Trước những lời nói của nàng ta, ta thực sự cảm thấy hoang mang không hiểu gì cả.

"Ngươi làm rõ ràng, Cố Hằng Viễn tham dự mưu phản, ta làm sao cứu hắn?" ta cười nhạo nói: "Hơn nữa, ta đã cùng hắn hòa ly."

Đương nhiên, có thể cứu ta cũng sẽ không cứu.

Quân Như Lan bình tĩnh nhìn ta, vẻ mặt thương hại: "Như bây giờ, Tống tỷ tỷ, tỷ rất hài lòng? Nhưng mặc dù tỷ trả thù ta, nhưng vĩnh viễn không có khả năng đạt được tình yêu của Hằng Lang."

"Tình yêu của Cố Hằng Viễn? Thứ ô uế này ngay cả nửa văn tiền cũng không bán được, ta lấy nó để làm gì?"

Mắt Quân Như Lan trợn tròn không thể tin nổi, hỏi ta: "Ngươi không yêu Hằng lang sao?"

Ta cười ra tiếng: "Ta trông giống như loại thiếu nữ vô tri vô giác ấy ư?"

"Không thể nào!" Quân Như Lan lắc đầu thất thần: "Tại sao ngươi lại không yêu chàng? Nữ phụ sao có thể không yêu nam chính cơ chứ?"

Nàng ta lại đang nói những lời kỳ quái, đại khái là bị đả kích quá lớn nên thần trí có chút không rõ.

Chu thị chửi ầm lên với ta: "Đồ đê tiện vô lương tâm! Lúc trước ta không nên cho ngươi vào cửa Cố gia!"

Ta tâm bình khí hòa nói: "Ngươi cũng không cho ta vào cửa Cố gia ư, năm đó chính là các ngươi vào cửa Tống gia mà."

Chu thị còn muốn tiếp tục mắng nhưng bị những quan binh khác nắm lấy hai tay sao lưng, xô đẩy đẩy cửa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.