Tống Quỳnh Dao Chi Phượng Loan

Chương 12: Tân Nguyệt Tiến Cung 2 (tt)



Lúc Phượng Loan cùng Lan Hinh chạy tới Từ Ninh cung, bên trong Từ Ninh cung vẫn rối loạn một mảnh, hoàng thượng luôn luôn hiếu thảo với Lão Phật Gia, mà Lão Phật Gia tuổi đã cao, bây giờ lại bị tức hôn mê bất tỉnh. còn chưa biết sẽ thế nào. Tuy rằng chuyện này đều là vì Tân Nguyệt cách cách kia gây ra, hoàn toàn không có quan hệ tới bọn họ, nhưng là người Ái Tân Giác La gia luôn thích giận chó đánh mèo, lỡ như lão phật gia có nguy hiểm gì, nói không chừng dưới cơn giận dữ hoàng thượng sẽ trị bọn họ tội hầu hạ bất lực!

Tuy rằng Tình Nhi cũng được xem như là chủ tử, nhưng tuổi nàng còn nhỏ, đi đến Từ Ninh cung cũng chưa được bao lâu, căn bản là không thể chỉ huy, lúc này nhìn Lão Phật Gia đã hôn mê, quả thật là sốt ruột vô cùng, trừ bỏ sai người tìm thái y, đúng là không biết nên làm thế nào cho phải.

Thấy Phượng Loan đến, lúc này Tình Nhi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi:

– Thật tốt quá, Phượng Loan, tỷ đã đến rồi, tỷ xem bây giờ phải làm sao a?

– Muội đừng có gấp. – Đôi mày thanh tú của Phượng Loan nhíu lại, đi đến bên giường, thái hậu đang hôn mê vẫn nhăn mày như trước, có thể thấy được tâm tình lúc bị tức hôn mê nhất định là không được tốt.

Phượng Loan bắt mạch cho thái hậu trước, thản nhiên nói:

– Tức giận công tâm, chỉ là hoàng mã ma tuổi đã cao, chịu không nổi kích thích quá lớn cho nên mới ngất xỉu, chờ thái y đến, để hắn chẩn đoán một chút, khai một phương thuốc cho hoàng mã ma uống là không có chuyện gì. – Không có nguy hiểm đến tính mạng, không cần phải rất lo lắng.

– Vậy là tốt rồi. – Lúc này Tình Nhi cùng Lan Hinh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, một là thật lòng quan tâm thái hậu, dù sao khoảng thời gian các nàng đi đến trong cung này, thái hậu đối xử với các nàng rất tốt, thứ hai là vì thái hậu là hoàng ngạch nương của hoàng thượng, hoàng thượng luôn lấy hiếu trị thiên hạ, cảm tình với lão phật gia cũng tốt lắm, nếu lão phật ra xảy ra chuyện gì, các nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Chỉ chốc lát sau, thái y liền vội vã chạy đến, chẩn mạch cho Lão Phật Gia, ra được kết luận cũng không khác mấy so với Phượng Loan, sau đó khai phương thuốc, Phượng Loan sai khiến Quế ma ma đi phụ trách nấu dược của Lão Phật Gia, lại kêu vài cung nữ canh giữ Lão Phật Gia, bảo Tình Nhi cùng Lan Hinh đi ra ngoài với nàng.

Đến phòng ngoài mới hỏi:

– Vừa rồi Thanh Tuyết vội vàng đi Khôn Trữ cung bẩm báo, tỷ cũng chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Tình Nhi, đến cùng là có chuyện gì, sao Lão Phật Gia có thể bị tức giận đến ngất xỉu?

– Đúng vậy, Tình Nhi, tỷ nghe nói là vì Tân Nguyệt cách cách? Đến cùng là nàng ta nói cái gì mà có thể làm Lão Phật Gia tức giận như vậy a? – Lan Hinh cũng có chút tò mò, mặc dù lúc ở trên đường nhìn thấy Tân Nguyệt cách cách quả thật là….. Ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới, chỉ chưa được bao lâu, Lão Phật Gia thế nhưng bị nàng chọc tức hôn mê?

– Tân Nguyệt cách cách kia….. – Sắc mặt Tình Nhi cứng đờ, đúng là có chút tức giận hèn mọn, còn mang theo một tia khó có thể mở miệng, làm Lan Hinh cùng Phượng Loan càng tò mò hơn.

Đến cùng Tân Nguyệt nói cái gì đó, mà làm Tình Nhi lại có bộ dạng như vậy?

– Tân Nguyệt cách cách kia quả thật là không biết xấu hổ. – Tình Nhi cắn môi, mới mang theo một chút căm tức nói. – Chẳng những không giữ quy cũ không biết lễ nghi, còn không biết tiến lùi, Lão Phật Gia triệu kiến, khóc sướt mướt còn không nói, thế nhưng còn dám công khai nói rõ ràng tình cảm thâm hậu với Tha Tha Lạp tướng quân cho Lão Phật Gia nghe, hi vọng được đến nhà hắn ở! Nói cái gì mà “Dọc theo đường đi đã rất quen thuộc” “Nhà bọn họ có gia đình rất ấm áp” mê sảng linh tinh…. Lão Phật Gia vốn là không thích bộ dạng khóc sướt mướt của Tân Nguyệt cách cách, say này lại nghe nàng ta nói hành vi có vẻ thân mật với Tha Tha Lạp tướng quân, liền trực tiếp bị hôn mê bất tỉnh!

Lan Hinh nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, Tân Nguyệt cách cách này cũng quá to gan! Cùng một nam nhân, vẫn là nam nhân có thể làm a mã của mình có quan hệ không rõ ràng, đây là một chuyện rất đáng tự hào sao? Loại chuyện này có thể đem lên mặt bàn mà nói sao? Lại còn nói ở trước mặt thái hậu, ngươi là chán sống hay chê chính mình sống quá thoải mái? Còn nói muốn đi ở trong nhà người ta….. Cho dù trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, lời này có thể nói thẳng sao? Có phải nàng đã quên chính mình còn đang giữ đạo hiếu, lại là quý nữ chưa lấy chồng sao không? Lời này nếu thật sự truyền ra ngoài, nàng phải thanh đăng cổ phật* cả đời đều là nhẹ!

*Làm ni cô đi tu.

Phựng Loan cũng là lắp bắp kinh hãi.

Luân hồi hai thế, nàng nhìn thấy nữ tử cũng không ít, ôn nhu, xinh đẹp, bốc đồng, phô trương, hoạt bát, tàn nhẫn linh tinh các loại đều nhìn thấy qua, nhưng mà cho dù là nữ tử được gọi là yêu nữ, các nàng hoặc là tuý ý phô trương hoặc là tâm ngoan thủ lạt, nhưng mà các nàng không ai lại sẽ giống như Tân Nguyệt cách cách vậy, đang trong hiếu kỳ lại cùng nam nhân cấu kết làm bậy không tự giữ đạo hiếu. Cái gọi là trăm việc thiện hiếu đi trước, hiếu đạo là căn bản của con người, người làm phụ mẫu, cho dù đối với tử nữ không có ân dưỡng dục cũng có ân sinh thành. Một người nếu ngay cả giữ đạo hiếu cho phụ mẫu đều không làm được, kia cũng không tránh khỏi quá mức vô tình vô nghĩa. Nếu mà nói phụ mẫu không yêu thương tử nữ, làm tử nữ không hiếu thảo với cha mẹ, không muốn thừa nhận cha mẹ thì cũng thôi, nhưng Tân Nguyệt cách cách kia quả thật là nữ nhi được Đoan thân vương sủng ái nhất. Thi cốt của Đoan thân vương còn chưa lạnh, Tân Nguyệt cách cách lại làm như thế, thật sự là rất để cho người ta khinh thường. Ngay cả chính nàng đối với Đoan thân vương làm cho dân loạn Kinh Châu không có hảo cảm gì, lúc này quả thật cũng có chút đồng tình hắn.

Kiếp trước Đoan thân vương là tạo cái nghiệt gì mà đời này lại có một nữ nhi bất trung bất hiếu như vậy a!

– Hiện tại Tân Nguyệt cách cách ở nơi nào? – Lúc trước là Tân Nguyệt cách cách phụng lệnh đi đến Từ Ninh cung tham kiến Lão Phật Gia, hiện tại lão phật gia hôn mê, vậy nàng ở đâu?

Tình Nhi sửng sốt:

– Lão phật gia bị tức hôn mê, ta đã quên quản Tân Nguyệt cách cách kia, bất quá ta nhớ được sau khi Lão Phật Gia té xỉu nàng giống như còn đang khóc nói cái gì đó.

Cung nữ đứng một bên thức thời tiến lên, khom người nói:

– Khởi bẩm công chúa điện hạ, khởi bẩm Tình cách cách, Lan Hinh cách cách, bây giờ Tân Nguyệt cách cách vẫn còn ở đại điện khóc đâu.

– Nàng còn đang khóc? – Tình Nhi nhịn không được nhíu mày, từ sau khi nàng đến Từ Ninh cung liền khóc không ngừng, lúc này đã bao lâu, còn chưa có khóc xong?

Lan Hinh cũng kinh ngạc nói:

– Nàng chọc Lão Phật Gia tức hôn mê, thế nhưng lại không tới xin tội sao? – Lá gan này lớn bao nhiêu a…. Cũng không sợ Lão Phật Gia nhất thời tức giận trị tội của nàng? Hay là nàng còn nghĩ mình là cách cách được sủng ái nhất Đoan thân vương phủ đâu?

Không, theo như biểu hiện lúc trước của vị Tân Nguyệt cách cách kia đến xem, nói không chừng nàng căn bản không nghĩ tới chuyện xin tội…. Bởi vì tám chín phần mười nàng không nghĩ là mình làm sai rồi…..

Cái này Phượng Loan cũng không nhịn được muốn nhíu mày:

– Chúng ta đi qua nhìn xem. – Nếu còn đang khóc, đừng trách nàng không khách sáo, trước cho nàng ta một chút dạy dỗ rồi nói!

Đến đại điện, quả nhiên, một thân ảnh gầy yếu ngồi trên ghế dựa, cúi đầu khóc tấm tức, hốc mắt cũng hồng hồng, trong mắt sương mù một mảnh, còn có vẻ lê hoa mang vũ, gương mặt điềm đạm đáng yêu, giống như bị thiên đại uỷ khuất vậy, làm Phượng Loan nhịn không được nghĩ tới cung nữ rửa chân nhờ Hiếu Hiền hoàng hậu leo lên Lệnh tần Nguỵ thị…..

Bên người nàng còn một thân ảnh nho nhỏ, thân mình gầy yếu, sắc mặt cũng không được khoẻ mạnh, tuy rằng mi thanh mục tú, lại mang theo một cỗ hương vị sợ sệt, bên trong ánh mắt trong suốt tràn đầy lo lắng cùng nhè nhẹ sợ hãi.

Phượng Loan âm thầm gật đầu.

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, bất quá thoạt nhìn còn hiểu chuyện hơn Tân Nguyệt chỉ biết khóc sướt mướt, ít nhất còn biết tính nghiêm trọng của mọi chuyện.

Người kia chính là Khắc Thiện thế tử?

– Tân Nguyệt cách cách, Khắc Thiện thế tử.

Phượng Loan đứng ở phía trên, lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt thanh lệ không có một tia biểu cảm, mặt mày vốn lạnh nhạt càng có vẻ thanh lãnh đạm mạc, làm cho người ta vừa nhìn liền sinh ra kiêng kị.

Tân Nguyệt cùng Khắc Thiện đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nữ tử tuổi còn nhỏ kia.

Mặt mày như tranh vẽ, ánh mắt trong suốt, thanh lệ vô song, quý khí tao nhã của hoàng gia hoàn toàn hiển lộ trên người nàng, giống như một tiên tử cao cao tại thượng không nhiễm chút bụi trần, làm trong lòng mọi người sinh ra cảm giác chính mình rất hèn mọn chỉ biết nhìn lên.

– Ngươi….. Là ai?

Tân Nguyệt cách cách nói không rõ cảm nhận của chính mình bây giờ, nàng từ nhỏ đã được sủng ái cho dù không nói ra, nhưng trong lòng vẫn rất kiêu ngạo, nàng cảm thấy chỉ có thân phận cách cách cao quý, mới có thể xứng đôi chính mình.

Nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày nàng sẽ nhìn thấy một nữ hài tử, cho dù cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, liền làm cho người ta cảm nhận được tia tao nhã cao quý vô song, đó là tôn quý được khắc sâu bên trong linh hồn, làm người ta chỉ có thể nhìn lên.

– Làm càn! – Mộ Vũ tiến lên một bước trách mắng. – Nhìn thấy Hoà Loan công chúa thế nhưng không thỉnh an?!

– Hoà Loan công chúa? – Tân Nguyệt còn chưa phản ứng kịp, Khắc Thiện đã vội vã lôi kéo nàng quỳ xuống. – Nô tài thỉnh an Hoà Loan công chúa, gia tỷ bởi vì bi thương quá độ, cho nên lời nói và việc làm có chút không đúng, xin công chúa điện hạ thứ tội!

Bi thương quá độ?

Là vội vàng thương nhớ tình lang đi…..

Phượng Loan từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói:

– Khắc Thiện thế tử đứng lên đi, không cần đa lễ. – Lại nửa câu cũng không đề cập đến chuyện của Tân Nguyệt.

Khắc Thiên thở phào nhẹ nhõm, cung kính đứng dậy, Tân Nguyệt cũng uỷ uỷ khuất khuất đứng lên, đôi mắt tràn đầy sương mù u oán liếc nhìn Phượng Loan một cái, bộ dạng ta bị thiên đại uỷ khuất ta chịu nhục, làm mọi người cảm thấy răng mình thật đau.

Ngươi bày ra bộ dạng kia là muốn làm gì đâu….. Bảo ngươi thỉnh an một cái thật uỷ khuất ngươi sao? Lại nói căn bản là ngươi không thỉnh an có được hay không? Làm một người lớn đã mười tám tuổi, thế nhưng còn phải nhờ đệ đệ mới bảy tám tuổi lo lắng cho ngươi, ngươi một chút cũng không cảm thấy xấu hổ sao? Còn có ánh mắt ai oán kia…. Nếu không phải công chúa là nữ, người không biết còn nghĩ nàng bội tình bạc ngĩa đâu a…..

Lại nữa, công chúa có cho ngươi đứng dậy sao? Ngươi liền trực tiếp đứng lên như vậy, đến cùng trong mắt ngươi có chút tôn ti cao thấp hay không a!

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý Tân Nguyệt không biết điều, nhưng đám người Tình Nhi Lan Hinh tuyệt đối thật không ngờ Tân Nguyệt cách cách này thế nhưng có thể không hiểu lễ nghi quy cũ như vậy, rõ ràng Phượng Loan không có kêu nàng đứng dậy, nàng thế nhưng còn dám đứng lên, còn bộ dạng uỷ khuất như thế.

Giờ khắc này trong lòng mọi người chỉ có một vấn đề.

Đến cùng là Đoan thân vương dạy dỗ nữ nhi như thế nào?

Phượng Loan cũng lười đi so đo vấn đề Tân Nguyệt không giữ quy cũ, chỉ lạnh lùng nói:

– Tân Nguyệt cách cách, hoàng mã ma bị ngươi làm hôn mê bất tỉnh, ngươi liền không chút lo lắng nào sao?

Tân Nguyệt mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phượng Loan:

– Lão Phật Gia té xỉu có liên quan gì đến Tân Nguyệt?

Nếu là người khác nhất định họ sẽ cho rằng Tân Nguyệt cách cách này là cố ý muốn chết…….

Nhưng mà, chỉ cần xem vẻ mặt kinh ngạc không chút giả dối nào của Tân Nguyệt cách cách, chỉ biết là nàng thật lòng nói, nàng là thật cảm thấy Lão Phật Gia té xỉu một chút cũng không có liên quan đến nàng….

Mọi người nhịn không được có loại xúc động muốn che mặt không nói gì.

Tân Nguyệt cách cách, ngươi còn có thể lại đần độn một chút nữa sao…..

Khắc Thiện quả thật hận không thể lấy một ngân châm khâu miệng hoặc là độc nàng câm là xong hết mọi chuyện, nàng đây là ngại tình cảnh của bọn họ chưa đủ thê thảm sao! Hay là nàng nghĩ đây là Kinh châu có thể cho nàng kiêu ngạo ương ngạnh.

Nếu không phải đám người Hoà Loan công chúa vẫn còn ở đây, Khắc Thiên thật sự muốn cầm bả vai Tân Nguyệt lay động làm nàng thanh tỉnh một chút, xin nhờ ngươi thanh tỉnh một chút được không, nơi này là hoàng cung không phải Kinh Châu, ngươi đã không còn là Tân Nguyệt cách cách được sủng ái lúc trước ngươi có biết hay không! làm Lão Phật Gia tức giận hôn mê còn ăn nói như vậy với nữ nhi hoàng đế sủng ái nhất, ngươi là không muốn sống hay là muốn chết đâu! Cho dù ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta xuống nước a! Lão tử cũng không muốn chết chung với ngươi.

Mặc dù trong lòng rất bất mãn với Tân Nguyệt cách cách, Khắc Thiện cũng không thể nói như vậy, đành phài quỳ xuống cầu tình cho Tân Nguyệt không nên thân, trong lời nói tràn đầy Tân Nguyệt đầu óc bị hư nói chuyện không đúng mực xin Hoà Loan công chúa ngài đại nhân đại lượng không trách tội….

Khắc Thiện thân là thứ tử, từ nhỏ đã không được sủng ái, lần này nếu không phải bởi vì các huynh đệ của Đoan thân vương phủ ở Kinh Châu cơ bản đều bị dân chúng nhận ra được, cũng không tới phiên hắn được Đoan thân vương lựa chọn chạy trốn ra lưu lại một tia huyết mạch cuối cùng cho Đoan thân vương phủ, còn về Tân Nguyệt cách cách kia là do Đoan thân vương hy vọng Tân Nguyệt có thể hấp dẫn một chút lực chú ý của dân chúng Kinh châu, làm cho Khắc Thiên càng thuận lợi chạy thoát. Ai bảo cả nhà Đoan thân vương phủ làm không ít chuyện xấu, đại bộ phận cũng vì cách cách được sủng ái nhất này, trong lúc vô ý Tân Nguyệt hại càng nhiều người chết, dân chúng Kinh Châu thành oán hận nàng cũng chỉ nhiều chứ không ít đâu. Đừng nhìn bình thường Đoan thân vương yêu thương Tân Nguyệt như vậy, loại chuyện kéo dài hương khói này thuỷ chung cũng chỉ có thể dựa vào nam tử a. Vào thời khắc mấu chốt Tân Nguyệt chỉ có thể bị vứt bỏ. chỉ là Đoan thân vương rõ ràng không nghĩ tới vận khí của Tân Nguyệt thế nhưng lại tốt như vậy, thế nhưng được cứu bình yên vô sự, đi theo quân đội cùng đến kinh thành.

Đáng thương Khắc Thiện bị Tân Nguyệt liên luỵ, dọc theo đường đi nhìn nàng cấu kết cùng Nỗ Đạt Hải khanh khanh ta ta, cả ngày lo lắng sợ hãi trong lòng càng là thầm hận không thôi, thật vất vả đến kinh thành, lại nhìn đến nàng cùng Nỗ Đạt Hải trước mặt dân chúng trên đường thế nhưng lại thân thiết dựa vào nhau, nhất thời trước mặt tối sầm, suýt chút nữa thở không ra hơi, cứ ngất đi như vậy thôi!

Sau đó vào hoàng cung, mắt thấy Tân Nguyệt liền không biết xấu hổ như vậy trong mắt to tràn đầy thẹn thùng xấu hổ kể ra dọc đường đi có bao nhiêu thân mật bao nhiêu quen thuộc cùng Nỗ Đạt Hải, thật hy vọng có thể ở trong nhà Nỗ Đạt Hải cảm nhận gia đình ấm áp vân vân, hoàn toàn là một bộ dạng thiếu nữ đang yêu, Khắc Thiện nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, hận không thể chính mình một phen bóp chết Tân Nguyệt sau đó lấy cái chết tạ tội, lời nói có tư tình cùng nam nhân khác này ngươi cũng có thể quang mình chính đại lại đúng lý hợp tình nói ra như vậy, Tân Nguyệt, sao ngươi không nói thẳng ra ngươi muốn gả vào luôn a! Gấp gáp gặp lại nam nhân, thấy qua không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua da mặt dày như vậy!

Kết quả Khắc Thiện không ngất xỉu, hoàng thái hậu lại bị tức hôn mê.

Bên trong Từ Ninh cung nhất thời rối loạn một trận, Khắc thiện xem ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút độ ấm của đám cung nữ thái giám kia. Trong lòng lạnh lẽo một trận.

Tân Nguyệt còn không biết mình đã làm cái chuyện tốt gì, thấy người ta không để ý tới nàng, nhất thời liền uỷ khuất, ngổi ở chỗ đó bắt đầu khóc sướt mướt.

Khắc Thiện mặc kệ nàng, một lòng chỉ nghĩ đến nên tạ tội như thế nào, bất luận như thế nào hắn cũng không muốn chết! Hơn nữa còn là bị Tân Nguyệt liên luỵ mà chết.

Nếu thật sự không được, vậy để cho Tân Nguyệt lấy chết tạ tội cũng tốt lắm! Dù sao nữ nhân kia trừ bỏ làm vướng bận cái gì cũng không biết.

Bên trong ánh mắt cúi xuống xẹt qua một tia ánh sáng lạnh.

Không bao lâu sau, Khắc Thiện liền nghe được tiếng bước chân, sau đó chính là Hoà Loan công chúa đã đến.

Mặc kệ Tân Nguyệt có hành động gì, hắn chỉ là ngoan ngoan thỉnh an, ngoan ngoãn xin tội, cái khác tuyệt đối không làm gì nhiều.

Quả nhiên, hắn cảm giác được tầm mắt dừng trên người hắn đã nhu hoà rất nhiều.

Giọng nói của Hoà Loan công chúa tuy rằng lãnh đạm, nhưng không lãnh mạc, mà giống như là lạnh nhạt trời sinh:

– Khắc Thiện thế tử, ngươi đứng dậy đi, chuyện vốn không có liên quan đến ngươi, bản cung sẽ không liên luỵ người vô tội.

Thật tốt quá.

Chỉ cần có những lời này của Hoà Loan công chúa, hắn sẽ không cần lo lắng mình sẽ bị giận chó đánh mèo.

Về phần Tân Nguyệt….

Khắc Thiện nở một nụ cười lạnh lùng.

Ai quản nàng chết sống!

Hết Chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.