Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 23: Biến Cố



Nhận được điện thoại mẹ cô gọi, Doãn Lạc Lạc mang theo tâm trạng phấn kích cùng lo lắng, sao nay mẹ cô lại gọi đến, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì " Alo"


" Lạc Lạc, con nói thật đi, bọn con đã xảy ra chuyện gì?" giọng nói bà đầy phẫn nộ cùng tuyệt vọng, nghe như gia đình cô đang xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng vậy, mà cô cũng không muốn nghe tin buồn gì từ mẹ cô cả, cô đã trả giá quá nhiều, bây giờ liệu thực sự có vấn đề gì? Cô nên làm cái gì mới thỏa đáng đây!


" Bọn con vẫn bình thường mà mẹ, có chuyện gì sao?"


Im lặng một lúc, bà lại nghẹn ngào khóc nức nở, khiến chóp mũi cô bắt đầu trở nên chua sót " Ba con nhập viện rồi, Tiêu Thị làm sao có thể tự ý hủy hợp đồng như vậy, con nói xem ba mẹ phải làm gì bây giờ?"


" Cái gì? hủy hợp đồng. Mẹ, mẹ nhất định bình tĩnh, con lập tức tới bệnh viện ngay" Doãn Lạc Lạc hấp tấp thay bộ đồ giản dị, cầm túi xách trên tay rời khỏi phòng, mới sáng sớm đã nghe tin này nhất định không phải chuyện đơn giản, nghĩ đến ông bà Tiêu họ nhất định sẽ không thể nào làm như vậy? Chắc chắn là hắn, là Tiêu Nhất Hàn đã động tay động chân, hắn căm ghét hận không thể lập tức đuổi cô đi khỏi đây nên mới dở trò, cô căm phẫn đón taxi tới bệnh viện.


" Cho hỏi bệnh nhân Doãn Lục nằm phòng số bao nhiêu" chạy tới quầy y tá cô mau chóng mở miệng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.


" Phòng 5020 thưa cô"


Doãn Lạc Lạc chỉ gật đầu cảm ơn sau đó liền chạy lên tầng trên, mở cửa phòng chạy đến giường bệnh, bên cạnh chỉ còn lại giọng nức nở của mẹ cô.


" Ba sao rồi mẹ"


" Con còn dám hỏi ta, chẳng phải do Tiêu Nhất Hàn làm hết sao? Bọn con rốt cục xảy ra chuyện gì?" mẹ cô nhìn cô chất vấn, trong đó còn có cả đau lòng, bà biết ép cô cưới người cô không yêu là chuyện đáng thương như thế nào? Nhưng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ đi vào ngõ cụt như lúc này.


" Mẹ, lát nữa con sẽ gặp anh ấy hỏi xem, nhất định là nguyên do gì con cũng phải hỏi rõ ràng mới được"
" Ba con tạm thời không sao? Bác sĩ nói chỉ cần đừng kích động quá mức nhất định sẽ không sao"


cô nhìn bà khẽ ôm chầm lấy, giọng nói run run " Mẹ yên tâm, con sẽ làm mọi cách để cứu gia đình mình" sau đó lại gần nắm tay ông, nước mắt khẽ rơi nhẹ xuống chạm vào mu bàn tay, cô nhất định phải hỏi hắn cho ra lẽ, vì lý do gì lại khiến gia đình cô rơi vào tình trạng này, vì cớ gì phải ép gia đình cô vào đường cùng, mọi chuyện cô nhất định phải hỏi hắn cho ra lẽ.


Trên đường về, cô thoáng chốc suy nghĩ mông lung, đêm nay nhất định hắn sẽ không trở về, mà ngôi biệt thự hiện tại, chỉ qua là của ba mẹ hắn làm quà cưới cho bọn họ, bất quá hắn cũng có nhà riêng. Mà cô, phải cắn răng chịu đựng đến để cầu xin hắn, bất kể là gì, chỉ cần hắn đừng đem gia đình cô ra uy hiếp là được.


Nhìn ngôi biệt thự trước mặt, cô chần chừ một lúc lâu, sắc trời đã tối hẳn, mặt trăng sáng rực rỡ đã nhô lên cao sau đám mây đen kịt, gió lạnh lướt quà từng tấc da thịt khiến cô rùng mình không khỏi nhíu mày.


So với ngôi biệt thự hiện tại, nơi này có phần xa hoa và rộng rãi hơn hẳn, phía sau cánh cửa là hai hàng hoa hồng đỏ rực chói chang đang nở rộ, những khóm hoa hồng xinh đẹp thơm ngát xuất hiện trước tầm mắt cô, quyến rũ lạ thường.


Mạnh dạn bước chân vào bên trong, cô không khỏi thở dài nặng nề, chỉ một lần này thôi, cô sẽ tùy hứng hạ thấp lòng tự trọng để cầu xin hắn.


Bên trong căn biệt thự to lớn tráng lệ, mọi đồ vật đều nguy nga đắt tiền, chỉ có bản thân đứng chơi vơi ở chỗ này, ánh đèn sáng rực rỡ khắp nơi, không ngoại lệ những ánh đèn ở hành lang , khắp nơi trong biệt thự đều được thắp sáng, nhất là trên bàn còn có một tấm ảnh cực kỳ bắt mắt, cô đi ngang qua vô tình liếc mắt nhìn thấy được, bên trong tấm ảnh là một cô gái dáng vẻ yêu kiều, xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, nõn nà mịn màng, mái tóc dài đen tuyền, thở ra thôi cũng đủ thấy cô gái ấy nhan sắc tuyệt trần, tựa như thiên nhiên không ai sánh bằng.


Chợt nghĩ đến cái tên tối hôm kia hắn vô tình thốt lên, đầu óc cô như được gắn thiết bị tự nhiên nhớ tới, tay cô chầm chậm cầm lên lại bị giọng nói phía sau làm cho kinh sợ.


" Bỏ xuống"


Cô quay người lại nhìn hắn, bàn tay như tảng đá có sức lực đè chặt lại, muốn đặt xuống cũng không được. Tiêu Nhất Hàn bước tới trước mặt cô, đem tấm hình giật mạnh lại rồi đặt xuống, đôi mắt âm u toát lên vẻ nguy hiểm " Ai cho cô tới đây"


" Tôi..." Cô mấp máy môi nhìn hắn, lại nhớ đến chuyện ba cô, đột nhiên đôi mắt lấp lánh như ánh sáng trên bầu trời, kiên quyết đối diện hắn " Tại sao anh lại làm vậy?"


" Tại sao?" hắn nhìn cô nhếch miệng, lập lại câu nói của Doãn Lạc Lạc, đem cái nhìn khinh bỉ đánh giá con người cô " Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô rồi hả, tốt nhất đừng làm sai ý tôi"


" Nhưng tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh" Cô lập tức phủ nhận, rõ ràng bảo cô không được xuất hiện trước mặt hắn, cô cũng đã làm được, nói cô không cần quản chuyện của hắn, cô cũng đã làm, hà cớ gì phải làm khó dễ cô như vậy, hay hắn định nuốt lời, muốn nhục nhã cô và gia đình thì hắn mới chịu dừng lại.


" Nói xem, cô mang thân phận là Doãn phu nhân lại lén lút qua lại với đàn ông khác, cô bảo tôi phải hạ thủ lưu tình với loại người giống như cô, hả"
Giọng nói mù mịt đem theo vài phần rét lạnh khiến cô rụt cổ về sau, đem thân thể dịch lùi lại.


" Anh ấy là bạn, tôi chỉ đến dự sinh nhật, không lẽ anh cũng định quản tôi về việc đấy, anh luôn miệng nói làm gì là chuyện của đôi bên, anh cũng có thể mà tôi thì không sao"


" Tốt, rất tốt. Cô bây giờ có thể cãi lại rồi, vậy xem như tới đây thôi, cô mau cút đi, trước khi tôi nổi giận" Tiêu Nhất Hàn đem thân thể hướng về phía cầu thang bước tới, Doãn Lạc Lạc giật mình, thu lại toàn bộ cảm xúc, nhanh chóng chạy đến trước mặt chắn lại bước chân của hắn.


" Khoan đã, tôi có chuyện cầu xin anh"


Tiêu Nhất Hàn dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mặt, khi nãy còn mạnh miệng tỏ ra không yếu thế, bây giờ lại chặn hắn lại cầu xin, cô nghĩ nếu ai cũng dễ dàng đối phó như vậy, thì Tiêu Nhất Hàn hắn đem để ở đâu?


" Tránh ra" Hắn không thèm hỏi xem cô cầu xin cái gì, trực tiếp đẩy cô qua một bên, tiến lên bậc thang, Doãn Lạc Lạc hít thở một cái, lấy toàn bộ can đảm chạy đến ôm chặt thắt lưng hắn, phút chốc cả hai cùng im lặng, bóng lưng hắn khẽ run lên một cái, đôi mắt sắc bén nhìn bàn tay đang ôm hắn gắt gao đem gỡ ra, gằn từng chữ" Cô khôn hồn thì đừng đụng vào tôi, tôi không thích có người lạ chạm vào, đặc biệt là cô"


" Xin anh tha cho gia đình tôi, bắt tôi làm gì cũng được, nhưng đừng hủy hợp đồng có được không?"


Tiêu Nhất Hàn cười lạnh, xoay người nhìn cô đánh giá, đem khuôn mặt cô kéo sát lại gương mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng, ánh mắt hắn có bao nhiêu phần hung ác như muốn cảnh cáo cô.


" Cô lấy tư cách gì đến cầu xin tôi" lời nói phun ra đem theo hơi thở tà mị, nham hiểm càn quét mọi ngũ giác của cô, hắn nhớ không lầm, lúc nãy cô còn rất mạnh miệng hùng hồn, sao bây giờ lại tỏ ra yếu đuối, muốn cầu xin hắn sao? Xem ra cô rất biết cách lợi dụng hắn, thật khiến hắn xem thường cô rồi.


" Chỉ cần anh muốn, điều gì cũng được, xin anh đừng hủy hợp đồng" bàn tay Doãn Lạc Lạc nắm chặt vạt áo, mơ hồ run rẩy, không cách nào khống chế được cơn sợ hãi lúc này của cô, bởi vì so với ác ma hắn lúc này còn đáng sợ hơn, khiến cô không khỏi lo lắng.


" Điều gì cũng được phải không? đi vào đây" Hắn tức giận đem cơ thể cô thô lỗ kéo mạnh vào trong phòng, đem toàn bộ sức lực đẩy cô té trên giường, một luồng khí lạnh phả vào sau gáy cô, sau đó là một vết cắn thô bạo đau đớn khiến cô không khỏi run lên, bàn tay nắm chặt lấy tóc hắn, toàn thân lạnh lẽo đến cực điểm, chỉ có thể đem ánh mắt mơ màng đau khổ nhìn người đàn ông đang dùng sức mút mạnh lên cổ cô, từ từ lan xuống phía dưới.


Thì ra, hắn có thể dùng mọi cách để ép cô rời đi, đến phút cuối cùng cũng chỉ có cô là người đau khổ nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.