Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 31: Triền Miên



Trên chiếc giường to lớn, hai thân thể quyến rũ dán chặt vào nhau, bàn tay nóng rực như ngọn lửa mạnh mẽ chạm vào ngực cô, khẽ xoa nắn, tất cả động tác ngoại trừ điên cuồng chiếm đoạt, hầu như không có nửa điểm dịu dàng.


" Không tệ" Tiêu Nhất Hàn dương đôi mắt sắc khí nhìn thân thể Doãn Lạc Lạc, không khỏi buông một câu tán thưởng, đối với hắn, ngoài thân thể hợp với hắn, Tiêu Nhất Hàn không tìm được thứ gì khác trên con người cô, hoặc cho dù có khác, cũng đều bị hắn phủi nhận.


" Dừng lại" giọng nói bất lực tựa như hạt sương mỏng manh sắp rơi xuống mặt đất, toàn thân run rẩy, kích thích lan tràn khắp nơi.


Để mặc lời nói của Doãn Lạc Lạc, hắn vẫn như cũ đem thân thể to lớn ép chặt cô lại, rút ra cự long bừng bừng dũng khí như núi lửa sắp phun trào, kịch liệt đẩy mạnh vào tiểu huyệt nóng bỏng đang khít khao vì bị xâm chiếm mà dần dần thắt chặt lại, bao trọn lấy hạ thân bên dưới của Tiêu Nhất Hàn.


" Đúng là tiện nhân, không ngờ thân thể cô thành thật hơn rất nhiều"


" Thả... Tôi... Ra, cầu xin anh thả... Tôi... Ra"


Thân thể cô rất nhỏ bé, chỉ cần hắn dùng sức thêm một chút, cả người cô rất có khả năng sẽ bị bẻ gãy làm đôi.
Cả người Doãn Lạc Lạc ướt nhẹp mồ hôi, trên thân thể gầy yếu lại không nghĩ đến bộ ngực căng tròn,đẫy đà đến thế, giống như một tiểu yêu tinh dụ hoặc khiến đàn ông si mê điên cuồng muốn chiếm đoạt.


" Cầu xin tôi, Doãn Lạc Lạc, ngay từ đầu tôi đã cảnh cáo cô rồi, là tự cô chuốc lấy mà thôi"


Nhấc eo cô lên, mạnh mẽ thúc đẩy vào sâu bên trong, cô không nhịn được bật ra tiếng rên khe khẽ, lại sợ hãi chính mình đem bàn tay bịt miệng lại, đôi mắt ngấn nước nhìn người đàn ông lãnh khốc trước mặt, ngoại trừ hôm say rượu vào đêm hôm đó, hắn cũng chưa từng một lần đối xử dịu dàng với cô, mặc dù cô biết đó chỉ là hiểu lầm, nhưng cô vẫn tình nguyện đón lấy sự dịu dàng vô tình đó của hắn, cũng không muốn khiến hắn chán ghét mình thêm, chẳng hiểu vì sao gặp cô, hắn luôn luôn căm hận đến vậy, có lẽ vì cô đã phá hỏng hạnh phúc của hắn, khiến Tiêu Nhất Hàn như con sói hoang mạc, điên cuồng cào xé thân thể cô, từng chút một tổn thương lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại trên người Doãn Lạc Lạc.


" Bỏ tay ra, hét lớn vào, càng lớn tôi càng thích" Tiêu Nhất Hàn cầm tay cô kéo mạnh ra, đem đè chặt lên giường.
Cô nức nở cắn chặt môi, khiến máu trên khóe miệng rỉ xuống, nhìn cô như vậy, hắn càng thêm phẫn nộ, tức giận đem thân thể cô va chạm kịch liệt, cái tát không chút lưu tình đánh thẳng vào mặt cô.


" Tiện nhân, hét lớn vào, đừng làm tôi mất hứng, không thì cút ra khỏi đây"


Cô không trả lời, chỉ có tiếng nức nở đau thương vang lên khiến họng cô như cứng đơ lại, hoàn toàn không có cảm giác gì, trừ trái tim đang âm ỉ bởi cái tát của Tiêu Nhất Hàn mà càng trở nên nhức nhói, vô lực mặc cho hắn rong đuổi trên cơ thể cô.


Cúi người xuống cắn vào nụ hoa mẫn cảm đang dựng đứng, sức lực không hề ôn nhu, càng thêm thô bạo.


Để lại trên cơ thể trắng như tuyết của Doãn Lạc Lạc những vết bầm xanh tím, khắp nơi đau nhức như mún đứt lìa.


Hắn đem khuôn mặt chôn sâu vào cổ Doãn Lạc Lạc, hơi thở nam tính quyến rũ phả mạnh vào, khiến cơ thể cô run rẩy, bàn tay nhỏ bé khẽ víu vào eo hắn chỉ sợ không bám chặt liền bị hắn mạnh mẽ làm té xuống dưới.


Khuất phục cắn môi, cô không để bất kỳ âm thanh nào bật ra khỏi miệng.
Thân hình rắn chắc điên cuồng va chạm, mỗi lần hắn mạnh mẽ đâm vào, chỉ cảm nhận cơ thể cô run rẩy, toàn thân vô lực như con rối để hắn tùy tiện lật tới lật lui.


Không biết đêm hôm đó bọn họ đã làm biết bao nhiêu lần, sau cùng hắn vẫn như mọi ngày thản nhiên đứng dậy mặc đồ vào rồi rời khỏi, không một chút tia thương xót, vô tình biến mất trước mặt cô.


Doãn Lạc Lạc nhét viên thuốc vào miệng, âm thanh bật khóc vỡ như thủy triều, trào dâng khắp căn phòng.
Cô vòng tay xuống đầu gối đem mặt úp lên, những giọt nước mắt nóng hổi chảy ào ạt, thấm lên tấm ga trải giường, hơi ấm lúc nãy cũng như cơn gió mùa đông lướt vô tình cuốn trôi đi mất, chỉ còn âm thanh nức nở của Doãn Lạc Lạc vang vọng trong bóng tối.


Khóc mệt rồi cô ngã lăn xuống cả người run rẩy nằm im lìm trên mặt giường, liền ngất đi, hơi thở mỏng manh yếu ớt tựa như cánh hoa hồng dần dần úa màu.


Tiêu Nhất Hàn ngồi trước ghế sofa ở khách sạn, đem điếu thuốc dụi tắt, lúc nãy hắn vì tức giận mà đem bàn tay tát thẳng vào khuôn mặt cô, nhìn dáng vẻ bất ngờ của cô, hắn hận không thể bóp chết cô, nhưng càng đối diện với cô càng khiến hắn cảm thấy bản thân thật sự dễ dàng bị cô khơi mào sự nóng giận mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ như vậy.


Trong căn phòng đen tối chỉ còn sót lại mùi thuốc lá bao trùm, hắn như con ác ma cô đơn từng đêm tự đem bản thân ra đánh cược, nếu đời này kiếp này, hắn không thể đem lại hạnh phúc cho người con gái hắn yêu, như vậy chẳng phải rất đáng thất vọng hay sao?


Vì thế hắn không sai? Hận cô không sai? Đánh cô cũng không sai?


Có gì đáng bận tâm chứ?


Cô chỉ là loại phụ nữ qua đường xa lạ, ngay cả con người cô hắn còn không thèm chú ý, huống hồ tại sao phải hối hận.


Tất cả mọi người trên thế giới đều sai? Không ai nhìn ra bộ mặt đáng ghét của cô cả, cũng không ai biết được cô vô liêm sỉ như thế nào? Hắn sẽ không hối hận, cũng không hề quan tâm tới.
Trên thế gian từng có một câu nói, yêu thật đậm sâu, đến cuối cùng cũng thành người xa lạ.


Hận một người xa lạ, lại khiến bản thân hối hận muôn kiếp.


Có lẽ số phận bọn họ chính là như vậy, đi một vòng tròn lớn né tránh, cuối cùng vẫn bị vận mệnh trói chặt lại với nhau, đời đời kiếp kiếp vì nhau mà khổ sở, dằn vặt.


Đó chính là tình yêu bi ai, sinh ly, tử biệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.