Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 32: Đến Nhà Ân Tiểu An



Sau ngày đó, cô cũng không còn nhìn thấy Tiêu Nhất Hàn, mọi thứ lại giống như trước đây, như chuyện bọn họ vốn dĩ vẫn chưa từng xảy ra bất kỳ quan hệ gì.


Doãn Lạc Lạc cúi người khóa cổng lại, bình tĩnh đón taxi đến một căn nhà nho nhỏ nằm phía Đông thành phố Y.


Nhìn thấy cô bước xuống xe, Ân Tiểu An từ xa đã vội vàng chạy tới, cái miệng không ngừng nói chuyện với cô " Lạc Lạc, cậu đến rồi, mình còn tưởng cậu sẽ không đến được chứ"


" Mình đã hứa với cậu rồi mà"


Cầm tay cô nhanh chóng kéo vào bên trong, nói căn nhà này nhỏ nhưng thực chất bên trong rất rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, tuy bình thường cô mở cửa hàng hoa làm vốn kinh doanh, nhưng thật ra ba mẹ cô cũng là doanh nhân làm ăn trên thương trường.


Chẳng qua Tiểu An muốn độc lập, tính cách cô ấy bướng bỉnh, nên không muốn ai xen vào đời tư cá nhân, ngoại trừ Doãn Lạc Lạc, cô ấy vẫn luôn rất cẩn thận không giao lưu với ai bên ngoài, đối với cô lại nhiệt tình như lửa, vui vẻ hòa đồng.


" Lạc Lạc, sắp tới sinh nhật mình, cậu lại đây giúp mình chọn bản thiết kế"
Tiểu An đẩy cô ngồi xuống sofa, bắt đầu mở laptop ra đưa đến trước mặt cô.


" Thật ra mình thấy cậu mặc cái gì cũng đẹp cả" tuy trả lời, nhưng tay cô vẫn nhẹ nhàng di chuyển con chuột, xem từng bản thiết kế, rồi dừng lại ở một đầm màu hồng phấn tinh khiết, được thiết kế tỉ mỉ, màu sắc cũng rất bắt mắt " Hay là bộ này đi, rất đẹp với cậu"


" Ây ya Lạc Lạc à, cậu đúng là có con mắt tinh tường nha, mình cũng rất thích bộ này"


Ân Tiểu An vỗ tay mạnh vào vai cô, bật cười thật lớn.


Doãn Lạc Lạc kinh ngạc nhấp vào logo bên dưới, mở to mắt nhìn Tiểu An, nhếch miệng trêu chọc " Đây chẳng phải bộ thiết kế của Lương Hạ Minh sao?"


" Hử, cậu nhận ra sao? Thật ra mình định đặt bộ này của công ty anh ấy, cũng tiện thể mời anh ấy đến dự sinh nhật mình, cũng coi như là đã nhận lời rồi"


Ân Tiểu An lấp lánh đôi mắt, thực ra Lương Hạ Minh rất tốt bụng, nói chuyện cũng rất ôn nhu, nếu trên đời này ai dám từ chối anh có lẽ những cô gái đó bị điên rồi, mà cô ngay từ lần đầu gặp anh, đã có cảm giác muốn thân thiết với anh rồi, chỉ là muốn kết bạn với anh thôi, không có ý gì đâu.


" Cậu thích anh ta" Doãn Lạc Lạc xưa nay thân thiết với Tiểu An, chưa lần nào thấy cô ấy vui vẻ đến vậy, nếu không phải thích Lương Hạ Minh, còn đặc biệt mời anh ấy đến dự sinh nhật, còn đặt bộ thiết kế thời trang ngầu nhất trong bộ RSV mới ra của Tập đoàn Lương Thị, chẳng lẽ đó không phải là thích ư.


" Cậu nghĩ gì vậy Lạc Lạc, chỉ có hứng thú chút thôi"


" Tiểu An, cũng có lúc sẽ có người khiến cậu hứng thú hả"


Nhìn Doãn Lạc Lạc, bất giác Tiểu An đỏ mặt, khẽ đấm vào eo cô, chu mỏ nói " Mình có rất ít bạn, cậu thừa biết mà đúng không?"


Đúng vậy, cô thậm chí còn rất biết con người Ân Tiểu An, cô ấy vui vẻ hoạt bát, nhưng lại không hề có một người bạn nào, ngoại trừ cô thì khả năng quen biết vài ba người chỉ là con số cô đếm được. Mà hôm nay, cô ấy lại đặc biệt thêm Lương Hạ Minh vào trong danh sách bạn bè, vậy chứng tỏ cô ấy đã có thể mở rộng phạm vi kết bạn rồi, cô có chút vui mừng thay cho Tiểu An.


"Phải rồi, mình còn chưa tính sổ với cậu, vội vội vàng vàng lấy chồng còn dấu nhẹm đi không báo cho mình biết" Ân Tiểu An trợn mắt liếc xéo cô, Doãn Lạc Lạc trong lòng không khỏi thở dài, đây cũng là bất đắc dĩ nha, cô cũng chưa hề phòng bị trước, đây cũng chỉ là hôn nhân ép buộc, ngoại trừ hai gia đình đôi bên, đám cưới cũng chưa truyền xa đến vậy, lúc Tiểu An nhận được tin nhắn nói cô đã kết hôn rồi, lúc đầu cô ấy ngạc nhiên trách móc, sau cùng vẫn vui vẻ chúc phúc.


Nói cho cùng, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào? Cũng không dám nói cho cô ấy biết cuộc sống hiện tại của cô, bởi vì cô ấy rất xem trọng hôn nhân của Doãn Lạc Lạc, nếu để biết được người kết hôn cùng cô chỉ là một người đàn ông xa lạ, nhất định Tiểu An sẽ rất đau lòng, còn luôn miệng chỉ trích nói cô không xem trọng hạnh phúc của mình.


" Mình cũng đã nhận lỗi với cậu rồi còn gì"


" Nhận lỗi, được, nếu sinh nhật mình cậu uống không say không về, có thể mình sẽ bỏ qua"


" Được, cậu nói gì cũng được hết a "
Doãn Lạc Lạc gật đầu, trước đến nay bọn họ vẫn luôn thân thiết với nhau, có điều, từ sau dịp kết hôn, cô và Tiểu An cũng rất hiếm có cơ hội được vui vẻ như lúc trước, điều ngạc nhiên hơn là Lương Hạ Minh thế nhưng lại đồng ý đến dự sinh nhật Tiểu An.


" Chồng cậu sẽ đi cùng chứ, Lạc Lạc mình muốn xem mặt chồng cậu là người đàn ông tốt đến mức nào lại khiến cậu thần bí đến vậy"


Ân Tiểu An nụng nịu cầm cánh tay cô lắc qua lắc lại, căn bản không chịu bỏ qua.


Doãn Lạc Lạc lập tức theo bản năng, nghe nhắc đến người đàn ông kia liền giật mình nói không nên lời " Thật ra anh ấy sẽ không đi cùng mình được"


" Vì sao" Ân Tiểu An khó hiểu nhìn cô, mỗi lần nhắc đến người chồng kia, Tiểu An có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể Doãn Lạc Lạc hơi run rẩy, vẫn cố đè nén nở nụ cười.


" Công việc anh ấy rất bận, có lẽ mình sẽ đến một mình"


" Hay cậu nói Lương Hạ Minh đến đón cậu, dù sao hai người cũng cùng đường mà"


" Không sao, mình tự đến"


Doãn Lạc Lạc lập tức từ chối, mỗi lần cô và anh đi cùng hay gặp mặt, rất hay có biến cố xảy ra, đại loại như tên đàn ông mặt lạnh kia sẽ không bỏ qua cho mình, cũng không biết hắn vì sao lại rõ mọi chuyện đến vậy, liên tục cảnh cáo cô.


" Thôi được rồi, Lạc Lạc, nếu ai ức hiếp cậu, mình sẽ không bỏ qua đâu" gương mặt trong trẻo phút chốc lộ ra tia nhìn đáng sợ, chỉ cần Tiểu An còn ở đây, không một ai dám ăn hiếp Doãn Lạc Lạc cả, trước kia đi học, cô ấy vẫn luôn bảo vệ cô như vậy, bây giờ cũng vẫn như vậy.


" Mấy giờ rồi nhỉ" Doãn Lạc Lạc đột nhiên lên tiếng, thấy Tiểu An đã nhẹ nhàng dơ đồng hồ trên tay ra " Hơn năm giờ kém"


" Chết rồi, mình về trước đây, sinh nhật gặp lại"


" Tạm biệt cậu, đi cẩn thận" Tiểu An tiễn cô ra trước cổng, Doãn Lạc Lạc vẫy vẫy tay chào cô, sau đó đón taxi trở về.


Cắm chìa khóa vào, Doãn Lạc Lạc mơ hồ thở phào, cũng may hắn không có ở nhà, cũng không hiểu vì sao, mỗi lần bọn họ gặp nhau, cũng đều khiến đối phương ngột ngạt, nhất là ánh mắt lạnh như băng mỗi khi nhìn thấy cô, còn có cả trái tim sắc bén của Tiêu Nhất Hàn luôn mạnh mẽ áp bức cô.


Cô đi xuống phòng ăn, pha một ly sữa nóng, từ từ bước tới sofa ngồi xuống, đầu óc lại suy nghĩ những chuyện vừa mới xảy ra gần đây, nếu như hắn không trở về mọi thứ vẫn luôn yên tĩnh, nhưng cô vẫn luôn thấy mất mát.


Nếu nói lần trước là vì không quan tâm, nhưng hôm nay cô lại tò mò muốn biết được bên trong căn phòng cấm kỵ kia là gì, Doãn Lạc Lạc hít thật sâu, chậm rãi bước lên lầu, đứng đối diện phòng cô, phía trước chính là căn phòng cấm trong miệng Tiêu Nhất Hàn cảnh cáo cô lần trước.


Thứ nhất hắn ghét những người không giữ lời hứa, mà cô là ngoại lệ, làm gì hay không hắn cũng vẫn ghét, mà nay cô lại chạm vào điều cấm kỵ của hắn, nếu hắn biết được, nhất định sẽ đem cô ra lột da phơi khô.


Doãn Lạc Lạc rùng mình, bàn tay run run đặt trên nắm cửa, cảm thấy thật tội lỗi, cô không nên có hành vi này, không nên tò mò, lại càng không thể làm trái ý hắn.


Nhưng, thân thể vô lực, không kìm nén được xúc động đem tay mở ra,cánh cửa từ từ mở ra, bên trong phòng đen tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt bên ngoài chiếu vào chiếc rèm cửa, khiến mọi đồ vật thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cô.


Trong phòng, chỉ có duy nhất chiếc đàn piano được làm bằng pha lê vô cùng sang trọng, giống như lần đầu được nhìn thấy thứ quý giá như vậy, cô không ngần ngại tiến đến gần, đưa tay vuốt lên những phím đàn, nhớ lúc trước cô được đàn một lần với Lương Hạ Minh, đó chính là món quà quý giá nhất cô được cảm nhận, mà hôm nay, cô lại được tận mắt nhìn thấy cây đàn tuyệt mĩ như thế này được cất dấu trong căn phòng cấm của Tiêu Nhất Hàn.


Cô không khỏi trầm mặc, đầu óc mơ hồ, giống như bị ma nhập, liên tục ấn những ngón tay thon dài xuống bàn phím, từng nốt nhạc êm tai bất chợt vang lên, rộn ràng khắp căn phòng.
" Cô đang làm gì, ai cho cô vào đây" Đột nhiên Tiêu Nhất Hàn bước tới, đem cánh tay cô bóp chặt lại.


" Đau" nhíu mày rên nhẹ, cái trán không khỏi nhăn chặt lại, bất ngờ bị chụp tay khiến cô không khỏi sợ hãi, chột dạ không dám nhìn Tiêu Nhất Hàn.


Bất quá cũng là do lỗi của cô, hơn một tuần hắn không trở về biệt thự, không nghĩ đến hôm nay lại xui xẻo như vậy, còn đột nhiên xuấn hiện khiến cô không khỏi kinh hãi.


Nhất thời chết lặng, nhìn ánh mắt hắn đột nhiên trở nên đáng sợ hơn bình thường, thầm kêu lên một tiếng, không phải hắn thực sự tức giận rồi chứ, lo lắng đem bàn tay từng chút gỡ ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.