Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 47: Ai Sai Ai Đúng Đã Không Còn Quan Trọng



Cả ngày hôm đó Doãn Lạc Lạc không hề có ý định bước ra khỏi phòng, bởi vì bên ngoài chính là những thứ cô không muốn nhìn thấy nhất.


Có thể là không muốn nhìn hai người họ tình cảm mặn mà thể hiện trước mặt cô, hoặc có thể là, cô không muốn tự mình chuốc lấy phiền phức.


Nhưng, cô có cảm giác càng ngày càng nguy hiểm, giống như cô không bước ra cũng sẽ có người khác bước vào.
Căn bản, thực sự đúng là như vậy!!!?
Nhìn ngay cánh cửa to lớn đã được mở ra một nửa, bóng dáng nhỏ nhắn đầy đặn còn vẽ đường nét quyến rũ không khỏi đắc ý bước thẳng vào bên trong, dương đôi mắt mê ly ẩn dấu sự độc ác bên trong, không khỏi cất cao giọng khiêu khích nhìn cô.


" Doãn Lạc Lạc, có phải yêu Nhất Hàn không?"


Giật mình, đôi mắt run vài cái rồi khẽ chớp nhẹ, mỉm cười nhìn Uyển Hạ Nhi " Cô quản chuyện tôi hơi nhiều rồi đấy, tôi yêu ai hay ai yêu tôi thì có liên quan gì đến cô?"


" Tất nhiên là có rồi, cô yêu Nhất Hàn là đang cố ý đối đầu với tôi, phải rồi, nhưng tôi nói trước với cô, người anh ấy yêu luôn luôn là tôi, từ trước tới nay anh ấy vĩnh viễn đều thuộc về tôi, cô nên sớm rời đi"


Đúng vậy, điều cô ta nói rất đúng và cô cũng chưa bao giờ phủ nhận điều đó, rời đi ư, cô đã sớm muốn rời đi từ lâu, nếu không phải hắn liên tục làm khó dễ với cô, hà tất gì cô phải đứng ở đây mặc cho bọn họ chà đạp, khinh thường như vậy?


" Cô không cần lo, tôi vốn không hề yêu anh ta, nếu bây giờ anh ta đuổi tôi đi, tôi sẽ ngay lập tức đi khỏi đây, chỉ tiếc là..." khẽ dừng lại quan sát nét mặt sớm đã trắng bệch của cô ta, không khỏi thích thú mỉm cười, buồn cười nhất là khuôn mặt cô ta đã méo mó đến mức khó coi.


" Doãn Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất hãy tránh xa anh ấy ra, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận vạn phần"


" Hối hận ư, đúng rồi, từ ngày tôi bước chân vào đây đã là điều khiến tôi hối hận nhất rồi, khi nhìn thấy cô, tôi lại càng hối hận hơn, tôi sợ có ngày bị hại chết cũng không ai nhặt được xác, như vậy còn không phải là điều khiến tôi hối hận nhất hay sao?"


" Cô..." Uyển Hạ Nhi tức giận khuôn mặt đỏ bừng, nhanh chân nhào tới có ý định muốn tát vào mặt cô, nhưng Doãn Lạc Lạc đã nhanh tay nắm lại được, cô ta tức thời bị hành động của cô làm cho giận tím mặt.


Chợt đôi mắt dừng lại ở sợi dây chuyền đầu tủ, nhanh như chớp tiến đến giựt lấy, Doãn Lạc Lạc kinh hãi, đó chính là sợi dây chuyền Tiêu Nhất Hàn đã tặng cho cô, không thể để vật cuối cùng cũng bị cô ta cướp đoạt đi được.


Vùng vẫy một hồi, sợi dây như những chuỗi trân châu, thi nhau rơi rớt xuống nền nhà, từng hạt kim cương nho nhỏ vương vãi rồi mất dạng, Doãn Lạc Lạc mất hồn đứng im nhìn sợi dây bị cô ta làm đứt, tức giận nắm chặt bàn tay lại, đôi mắt đỏ ửng nhìn Uyển Hạ Nhi.


" Tức giận lắm đúng không? Đây là món quà Nhất Hàn mua tặng cô mà, sao tôi có thể bất cẩn đến vậy?" nhếch khóe miệng lên nhìn cô cười châm chọc, bước tới ném sợi dây đã đứt thảm thương vào người cô, sau đó xoay người bỏ ra ngoài.


Cô vô lực tựa như cộng lông vũ đang nhẹ nhàng đáp xuống, cả thân thể phút chốc ngồi sụp xuống, những giọt nước mắt nặng nề thi nhau rớt trên mặt nhà, so với sợi dây bị đứt lúc nãy cũng không khác gì mấy.


Cô cúi người nhặt từng hột kim cương màu xanh lục bỏ vào lòng bàn tay, từ từ nắm chặt lại ôm vào lòng ngực, tựa như chút hơi thở mỏng manh của hắn cũng dần tan biến, hơi thở gấp gáp đến cao độ, Doãn Lạc Lạc nhanh chóng mò tìm, trong mọi ngóc ngách, thậm chí khe hở ở góc phòng, cô như con cún nhỏ mất đi đồ ăn, liên tục tìm kiếm, gần hết ngày cô mới tìm lại được số kim cương bị rơi, nhẹ nhàng đặt chúng trong một cái hộp màu trắng, sau đó kéo hộc tủ ra bỏ vào.
Đưa bàn tay lau mồ hôi, Doãn Lạc Lạc mệt mỏi ngồi trên giường, chỉ là lúc này điện thoại trên đầu giường cô đổ chuông, Doãn Lạc Lạc nhìn thấy tên hiển thị, lập tức nghe máy.


" Lạc Lạc.... Công ty mình phá sản rồi, hức hức, bây giờ mình phải làm sao, ba mẹ mình..."


Giọng Ân Tiểu An nức nở, nghẹn ngào, mỗi câu mỗi chữ dường như thấm sâu vào lồng ngực, đau đớn khó chịu, lẽ nào lại do cô nên cô ấy mới gặp nguy hiểm. Tiêu Nhất Hàn, người đàn ông máu lạnh này, chính là tiêu điểm xuất hiện trong đầu cô, hắn dám dùng cách này áp bức cô, thật quá mức tàn ác.


" Ba mẹ cậu sao rồi"


" Ba mẹ mình tuyệt vọng ốm nặng rồi, gia đình mình đã không còn gì?"


Lại một trận khóc lóc đến đau lòng, Doãn Lạc Lạc cảm thấy mình thực sự rất có lỗi với cô ấy, không lẽ đây chính là thứ hắn muốn nói đến với cô ngày hôm qua, bất giác bàn tay siết chặt điện thoại lại, giống như muốn bóp vỡ ra thành từng mảnh.


" Cậu ở đâu? Mình đến gặp cậu" cúp máy, Doãn Lạc Lạc khoác đại một chiếc áo màu xanh biển, nhanh chóng mở cửa rời đi, cũng không quan tâm phòng đối diện sớm đã có ánh mắt u ám nhìn mình.


Tới điểm hẹn, đó chính là một nơi rất đẹp ngày trước lúc bọn họ còn nhỏ, cô cùng Ân Tiểu An hay tới đây vui đùa, phía bên kia là một cây tử đằng màu tím rất lớn, có lần bọn họ ra đây ngủ quên, về nhà liền bị ba mẹ mắng một trận, chỉ tiếc, ba mẹ cô giờ đây đã không còn, mà ba mẹ cô ấy, cũng vì cô nên mới xảy ra chuyện, cô cảm thấy bản thân mình chính là mối phiền phức nhất trên thế gian này, đem vận xui đến cho những người thân bên cạnh cô, bây giờ lại chính là người bạn thân nhất của cô, Ân Tiểu An.


" Tiểu An"


" Lạc Lạc, bây giờ mình phải làm sao?"


Khẽ ôm chầm lấy cô ấy, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy, rất giống trước đây, mỗi lần cô ấy bị ba mẹ mắng, đều chạy đến nơi này tìm cô kể lể khóc than, cô vẫn ôm cô ấy như lúc này, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Ân Tiểu An, khiến bọn họ nhớ những lúc khi mình còn nhỏ, thật hồn nhiên vui tươi biết bao.


" Xin lỗi cậu, Ân Tiểu An, là mình đã liên lụy đến cậu, vốn dĩ nghĩ mình có thể bảo vệ cho cậu tốt nhất, nhưng đến cuối cùng, mình vẫn chưa từng bảo vệ được ai đến phút cuối cùng"


" Cậu đang nói gì vậy Lạc Lạc, từ trước đến nay được làm bạn với cậu đã là điều khiến mình cảm thấy hạnh phúc nhất, dù cậu có như thế nào, cậu vẫn luôn luôn là bạn tốt của mình, cả đời này vẫn luôn như thế" cả cơ thể Doãn Lạc Lạc đột nhiên run rẩy, lồng ngực đau nhói như có ai khoét một lỗ rất rộng, từ từ ngấm sâu vào bên trong.


Khẽ đẩy cơ thể Tiểu An ra, cô cố gắng hít hít cái mũi, nén không cho mình bật khóc thành tiếng " Tiểu An, mình nợ cậu rất nhiều, mình cảm thấy, mọi chuyện xui xẻo xảy ra với cậu đều do mình mà tới, nếu ngày nào mình còn chống đối với hắn, cả đời này cậu cùng gia đình vẫn sẽ gặp nguy hiểm, mình không muốn khiến ai đau khổ nữa"


" Mình biết ngay là Tiêu Nhất Hàn mà, hắn ta quả thực độc ác, tàn nhẫn, Lạc Lạc, cậu thật đáng thương, ở bên cạnh hắn ta cậu sẽ không được một ngày toàn vẹn, hãy mau bỏ trốn đi, có được không?"


Bỏ trốn ư, cô đã thử từng dùng, nhưng nếu hắn lại đem Ân Tiểu An ra uy hiếp cô, như vậy cô phải bỏ trốn làm sao đây, để mặc họ như vậy mà lo cho bản thân cao chạy xa bay sao? Cô không muốn, một chút cũng không muốn.


Cũng giống như trước đây, Ân Tiểu An luôn nghĩ cho cô mà không hề lo cho bản thân mình, nhưng không, lần này cô sẽ không để cô ấy làm như vậy nữa, mà chính cô, chính Doãn Lạc Lạc này sẽ tự có quyết định cho chính mình, và cho cả cô ấy nữa.


" Tiểu An, thực sự xin lỗi cậu, mình đã từng nghĩ mình là một người rất may mắn, bên cạnh luôn có ba mẹ yêu thương, còn có cậu bảo vệ, đến lúc này mới phát hiện ra, tất cả những gì trên đời này đều không hoàn toàn tốt đẹp đến như vậy, mình vẫn luôn muốn cậu sống thật hạnh phúc, luôn mỉm cười, sống một đời bình an"


Dừng lại chút, đôi mắt sớm đã ngập nước, Doãn Lạc Lạc xoay người bỏ chạy, chỉ bật ra câu nói cuối cùng.


" Tiểu An, bảo trọng, kiếp sau chúng ta vẫn là bạn tốt"


" Lạc Lạc, cậu mau đứng lại"


Nhưng tất cả chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc, tiếng thở nặng nề của một người đứng đó, lặng nhìn người kia đang dần dần khuất xa.


Thì ra, đây gọi là biệt ly, còn gì đau đớn bằng nỗi đau này, cô vẫn luôn muốn Ân Tiểu An hạnh phúc cùng gia đình cô ấy, nhưng một lần nữa lại vì cô khiến gia đình cô ấy gặp nguy hiểm, trong lòng cô vẫn luôn day dứt khổ tâm, chỉ vì Tiêu Nhất Hàn còn ở đây, cô cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi, vậy thì phải cố gắng sống ở đây ba tháng nữa thôi, cô không muốn bọn họ gặp nguy hiểm vì mình nữa, không muốn một chút nào.


" Đi đâu" Tiêu Nhất Hàn nhàn nhã ngồi ở ghế sofa, điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là không thấy Uyển Hạ Nhi đâu, bình thường cô ta hay nháo nhào ngồi trong lòng hắn, bây giờ xem ra chắc cô ta đã ra ngoài có công chuyện rồi.


Im lặng đối diện với hắn, nửa câu cũng không mở miệng, những nỗi đau hắn gây ra với cô làm thế nào cũng không thể xóa nhòa, nhất là Ân Tiểu An, hắn thực sự đã làm tổn thương cô rất nhiều, đời này vẫn không hy vọng hắn sẽ yêu mình, chỉ mong hắn sẽ để tâm tới mình.


Nhưng, tất cả những thứ đó bây giờ cô cũng không cần nữa, ai sai ai đúng đã không còn quan trọng với Doãn Lạc Lạc.


" Không nói chuyện" hắn đứng bật dậy đi đến trước mặt cô, không chút lưu tình nắm lấy tay cô giật mạnh về hướng mình, cô nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, vô thức mỉm cười, nhẹ nhàng gạt bàn tay hắn ra.


" Tiêu Nhất Hàn, không cần động tay động chân, lời nói của anh một người trên vạn người khiến ai ai cũng khuất phục, tôi có cái gì khiến anh không vừa lòng, nhất định phải dùng vũ lực đến vậy"


Đôi mắt sớm đã u ám đi vài phần, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng chống đối hắn, tốt lắm, xem ra hắn nên xử phạt cô nặng hơn rồi.


" Doãn Lạc Lạc, Món quà tôi tặng cho cô hình như vẫn chưa hài lòng phải không?" lời nói này dường như có ảnh hưởng lớn với cô, lập tức ngưng đọng lại động tác, không còn phản ứng gì khác ngoài căm phẫn, trái tim lúc này cũng giống như đóa hoa tươi ngoài trời, dần bị dẫm nát thành từng mảnh, thương tích đầy mình.


" Tôi vẫn thích cô như trước kia, ngoan ngoãn nằm yên dưới thân tôi, cô cũng không cần phải thê thảm đến như ngày hôm nay" nặng nề đẩy cô rơi xuống vực, hàn khí khắp người hắn không khác gì bóng ma đang áp lực đè lên người cô, khó chịu nhíu chặt mi tâm.


" Vô liêm sỉ" cô tức giận phun một câu, lập tức bị hắn đẩy té xuống ghế sofa, không khách khí dán chặt lên đôi môi cô, Doãn Lạc Lạc khó chịu cắn mạnh lên môi hắn, lúc trước cô yêu hắn, muốn hôn cô cũng sẽ có cảm giác để mặc hắn hôn, hiện tại lòng sớm đã bị vết thương cào xé đến rỉ máu, ngoại trừ tâm tê liệt, còn có thể để mặc hắn sỉ nhục mình nữa sao?


Bất ngờ bị cô cắn vào môi đến mức chảy máu, đôi mắt càng thêm rét lạnh, hơi thở lãnh khốc như gió mùa đông đang càn quét xâm nhập vào cơ thể Doãn Lạc Lạc.


Bị cắn rất đau, nhưng hắn vẫn không buông tha cho cô, ngược lại càng thêm dùng sức luồn đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng cô, hương thơm bạc hà nhàn nhạt khiến hắn mê đắm mấy ngày nay không đụng chạm vào cô, khiến cơ thể hắn khó chịu cực kỳ, nhưng lúc này, đôi mắt hắn chợt híp lại, muốn đối đầu với hắn, cô không có khả năng.


" Buông..." cô khó chịu liên tục lắc đầu, nhẫn nhịn sự đau đớn trên khóe môi, cô tức giận bật khóc, vẫn là không cách nào đẩy hắn ra được.


Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn cô đang không ngừng khóc lóc, sớm đã bị nước mắt của cô làm cho gai mắt, tức giận đứng bật dậy, sửa sang lại quần áo sau đó bước thẳng ra bên ngoài, Doãn Lạc Lạc yếu đuối nấc vài cái rốt cục cũng im lặng.


Cô, không muốn ở đây nữa, không có ba mẹ, ngay cả Ân Tiểu An cô cũng sợ tổn thương đến cô ấy, không có một ai bên cạnh cô lúc này, trái tim vốn dĩ ngây thơ hồn nhiên vì hắn mà trở nên chai sạm, vết thương đầy mình.


Buông rồi nhưng là không thể rời đi.
Nhìn ngoài trời sớm đã đổ cơn mưa, đột nhiên cô sợ hãi chính mình, không khác gì con cún nhỏ lạc đường, kinh ngạc nhìn ra hướng cửa sổ, mưa từng hạt nặng nề rớt vào khung cửa sổ, lạnh buốt lòng người, giống như nỗi đau chính mình, thì ra cũng có lúc, cô lại thích ngắm mưa như lúc này, nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài trời, bất giác thở dài não nề, là nước mắt cô đã bất chợt rơi đầy trên mặt, hay là vì cơn mưa tầm tã cô độc ngoài kia.


Mưa buồn mưa rơi mưa ướt cả trái tim!!!!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.