Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 53: Giam Cầm



Không khí xung quanh rất yên tĩnh, cô có thể cảm nhận được cơn gió lạnh buốt đang thổi mạnh vào da thịt mình, khẽ nâng ánh mắt lên nhìn người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đang ôm chặt mình, thân thể đột nhiên cứng đờ, phản ứng của Tiêu Nhất Hàn sao lại kỳ lạ đến vậy.


" Cô đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, tôi không thích những người làm sai ý mình, những ngày tháng còn lại hãy ngoan ngoãn ở lại đây, đừng chọc giận tôi" âm thanh nhàn nhạt bật khỏi khóe miệng, cái ôm càng thêm siết chặt khiến cô không khỏi run sợ, hai cánh tay buông sõng xuống dưới, đột nhiên nắm chặt vào nhau.


Sau đó hắn đẩy cơ thể cô ra, thân ảnh cao lớn khí chất xoay người nhẹ một cái, phút chốc đã lái chiếc xe rời khỏi.
Ngước đôi mắt mù mịt nhìn vào hư không, sắc trời đã tối hẳn, tiếng lá xào xạc bên cạnh khẽ vang lên, cô cúi gầm mặt đi thẳng vào bên trong.


Toàn bộ đều tối đen như mực, cô cũng không để tâm những thứ đó, chỉ vô vọng bước từng bước lên bậc thang, men theo ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng bên ngoài hắt vào, từ từ tiến vào phòng.


Đầu óc mơ hồ giống như những đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời, cô hiểu ý hắn đang nói đến, bất kể cô có bỏ đi hay không, Tiêu Nhất Hàn cũng sẽ không buông tha cho cô, ở lại nơi này có khác gì đang bị giam cầm đâu cơ chứ.


Đột nhiên nở nụ cười yếu ớt, thì ra nỗi cô độc này từ lúc mới đến đây đã bắt đầu hình thành rồi, nó càng ngày càng mạnh mẽ, xâm chiếm mọi giác quan trên cơ thể Doãn Lạc Lạc.


Đã đủ mệt mỏi rồi, thâm tâm cô, trái tim cô, thể xác cô, tất cả đều đã cạn kiệt, cô sống nhưng không còn là chính mình nữa, cảm giác như sự sống của mình hoàn toàn bị hắn trói buộc, không có một lỗ hổng để chui ra bên ngoài.


Uyển Hạ Nhi!!!!


Người con gái hắn yêu, vĩnh viễn đều nằm ở trong tim hắn, hiện tại cô ta đã trở về, vì sao hắn vẫn chưa buông tha cho cô, chẳng lẽ với hắn, cô chỉ qua là một món đồ rách nát tùy hắn sử dụng, thấy chán lập tức sẽ ném qua một bên.


Đúng vậy, đáng lẽ sớm đã cắt đứt tư tưởng này rồi, vẫn là giây phút hắn đem đứa bé hủy bỏ, trái tim cô cũng lạnh giá theo, yêu hắn ư, đã là chuyện của lúc trước, giờ đây Doãn Lạc Lạc chỉ cầu mong hắn sớm thả cô ra, để cô rời khỏi chỗ này, mai này cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, cô đã quyết tâm rồi, hiện tại chỉ còn ráng nhẫn nhịn chịu đựng, ba tháng sau, không cần hắn ép buộc, thỏa thuận vẫn nên thực hiện.


Một ngày mới trôi qua, trời đã xế chiều, tại một hộp đêm nổi tiếng, có hai người đàn ông anh tuấn đang ngồi đối diện nhau, âm thanh hai ly rượu thâm thúy vang lên, vài giọt rượu còn rơi nhẹ lên mặt bàn.


" Đông Lăng Vũ, cậu thật sự thích cô ta sao?"


Bàn tay nâng ly rượu đến gần môi đột nhiên dừng lại, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khiêu khích.


" Cậu sợ tôi giành mất người phụ nữ của cậu sao?"


" Cậu nghĩ có khả năng này" âm thanh hờ hững vang lên, như kiểu đã đủ biết câu trả lời tiếp theo của anh, mà hắn cũng không mảy may quan tâm tới, nếu Đông Lăng Vũ bạn tốt của hắn thật sự thích Doãn Lạc Lạc, nếu có đủ khả năng, vậy cũng không cần hắn chen chân vào, cô vốn dĩ cũng chẳng hề liên quan gì đến mình, muốn đến với ai thì đến, nhưng tại sao trái tim hắn lại co thắt dữ dội đến như vậy, là vì cô sao? Thật quá mức vô lý, người hắn yêu chỉ có thể là Uyển Hạ Nhi, đúng vậy, là Uyển Hạ Nhi.


" Nhất Hàn, tôi đã tự hứa với lòng mình, đồ của cậu tôi sẽ không bao giờ tranh giành" đem ly rượu đổ hết vào cuống họng, hương vị cay xè mát lạnh khẽ rót thẳng vào bên trong khiến Đông Lăng Vũ thở dài bất lực.


Từ trước tới nay, bọn họ vẫn luôn là bạn tốt của nhau, mặc dù tính tình của Tiêu Nhất Hàn quả thực là rất khó ưa, còn lạnh nhạt kiêu ngạo, nhưng anh cũng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ giành người phụ nữ của hắn, chỉ là lúc này, Tiêu Nhất Hàn đã hoàn toàn sai lầm, hắn yêu ai còn chẳng thể nào phân biệt được, huống hồ là nói đến chuyện ai sẽ thích ai chứ.


Anh thích cô đó là sự thật, không phủ nhận về việc bản thân mình đã làm sai lời thề trước đó, chẳng qua anh cảm thấy rất tức giận thay cho Doãn Lạc Lạc, mà tên đàn ông trước mặt này lại năm lần bảy lượt hành hạ khi dễ cô, mặc dù không yêu cô vậy hà cớ gì phải làm những hành động thiếu suy nghĩ đến vậy.


" Cậu nghĩ tôi thích cô ta ư, nếu cậu thích thì cứ việc lấy, tôi cũng sẽ không quản" Tiêu Nhất Hàn lạnh lùng buông ra một câu khiến Đông Lăng Vũ giật mình, động tác cầm ly rượu ngừng lại giữa không trung.


" Nhất Hàn, cậu thật sự không có tình cảm với Doãn Lạc Lạc, một chút cũng chưa từng"


" Đúng vậy" Tiêu Nhất Hàn khó chịu đặt mạnh ly rượu xuống bàn, lồng ngực nóng rát khiến hắn cực kỳ phản cảm, vì sao lại khó chịu khi chính mình đã nói ra như thế, có gì đáng để bận tâm chứ.


" Cậu sẽ phải hối hận"


" Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận" Tiêu Nhất Hàn tức giận đứng bật dậy, cái ly trên bàn vướng vào bàn tay của hắn mà mạnh mẽ rơi xuống sàn, từng mảnh thủy tinh chói lóa đập vào mặt hắn, thật khó chịu.


Toàn thân tỏa ra hàn khí nóng rực, không nói một lời liên quay người bước ra khỏi hộp đêm, hắn đã nói hắn sẽ không hối hận, mãi mãi không hối hận.


Chiếc xe lao vút trên con đường cao tốc, cũng không biết bản thân mình đã vượt qua biết bao nhiêu đèn đỏ, những ánh đèn chói lọi của những chiếc xe oto trước mặt khiến hắn càng thêm khó chịu, đôi tay bất chợt nắm chặt vào vô lăng, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm nhìn về phía trước, đầu óc bất chợt lóe lên vài phần sắc bén.
Doãn Lạc Lạc ngồi bên bàn đọc sách, chăm chú lật từng trang, khuôn mặt tái nhợt cứ chậm rãi cảm thụ, nhưng lại không thể nhồi nhét một chữ nào vào đầu mình.


Chán nản gập cuốn sách lại cất vào vị trí cũ, cô bước xuống cầu thang, pha sẵn một ly sữa nóng, sau đó ngồi xuống uống.


Bên trong vẫn tối đen, cô cũng không có bật đèn, chỉ để ánh sáng vừa đủ trong phòng sách, căn bản ở đây chẳng khác gì nhà giam, muốn đi cũng không được, mà đi thì cô nên đi đâu?


Thở dài đứng lên, đem ly rửa sạch sẽ, nhìn đồng hồ lớn treo trên tường đã điểm đúng mười giờ rưỡi, cô mệt mỏi vịn vào cầu thang bước vào phòng ngủ.


Đột nhiên bước chân khựng lại chốc lát, đôi mắt mơ màng nhìn bóng lưng đang xoay ngược về phía cô, dưới ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào, cô có thể cảm nhận được người đang nằm trên giường mình là ai.


Tiêu Nhất Hàn xuất hiện ở đây làm gì chứ, có phải hắn đến lộn nơi rồi hay không?


" Này" định gọi thêm nhưng cô nghĩ gì đó, xoay lưng bước ra, dù gì đây cũng chẳng phải nhà cô, hắn muốn ở đâu thì cứ ở, cô đi là được rồi.


Nhưng vừa xoay người lại, đột nhiên bàn tay bị Tiêu Nhất Hàn nắm chặt lại giật mạnh về phía giường, cả thân thể bị sức lực mạnh mẽ của hắn làm cho đổ nhào vào lồng ngực cường tráng của hắn.


Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, bất giác nhíu mày.


Hóa ra là vì hắn say rượu nên mới xuất hiện ở chỗ này, nghĩ đến những hành động tàn ác của hắn, nghĩ đến đứa bé chưa chào đời đã bị hắn nhẫn tâm vứt bỏ, không chút lưu tình quẳng cho cô một câu nói sắc bén, trái tim không khỏi co rút mạnh mẽ.
Đem cơ thể đẩy mạnh hắn ra, lập tức đứng dậy, nhưng vẫn bị hắn đem kéo chặt lại, rốt cục hắn say thiệt hay đang giả vờ đây.


" Tiêu Nhất Hàn, anh buông tôi ra"

" Buông... Ngô..." đôi môi đột nhiên bị hắn chặn lại, mạnh mẽ cắn mút, Doãn Lạc Lạc khó chịu lắc đầu giãy dụa.
Cô không muốn, một chút cũng không muốn ở bên cạnh hắn.


Nhưng hiện tại hắn đang say rượu, sức lực còn mạnh bạo hơn bình thường gấp đôi, cô vẫn là không thể thoát khỏi người hắn.


Không muốn, cô không muốn tình cảnh lại diễn ra như thế này?


" Ngoan, đừng có giãy dụa" âm thanh nhẹ nhàng vang lên, hơi thở ấm nóng lướt qua làn môi cô, từ từ luồn ra phía sau cổ, từng chút cắn mút khiến Doãn Lạc Lạc kinh hãi ra sức đẩy hắn.


" Tiêu Nhất Hàn, anh mở mắt ra nhìn cho kỹ đi, tôi là Doãn Lạc Lạc, không phải Uyển Hạ Nhi của anh" lời nói đau đớn bật ra khỏi miệng, nhưng cô không muốn nhu nhược như lần trước nữa, cô phải để cho hắn nhìn kỹ, người hắn đang vuốt ve dịu dàng chính là cô, không phải người con gái hắn yêu.


" Uyển Hạ Nhi" hắn mờ mịt trả lời, như cũ hôn cô không buông ra, bàn tay nóng rực luồn vào trong áo ngủ, khẽ xoa bóp hai đầu hoa anh đào đang cương cứng bên trong, sau đó tiến đến eo, mạnh mẽ luồn vào trong quần ngủ của cô, ấn một đường thẳng dài, ngón tay thon dài trượt thẳng vào bên trong hoa huyệt, di chuyển nhẹ nhàng, lúc nhanh lúc chậm, cô sợ hãi khép chặt hai chân lại, ra sức vùng vẫy, cô sợ hắn, cô muốn bỏ chạy, nhưng...


" Nằm yên" đột nhiên lớn tiếng quát, cô sợ hãi ngừng hẳn động tác đang giãy dụa của mình, nâng đôi mắt mờ mịt quan sát hắn, không phải hắn đã tỉnh rồi chứ, nếu đã tỉnh vậy lập tức nên buông cô ra, chẳng phải hắn đã nói chỉ cần ba tháng sau sẽ thả cô đi, hiện tại bạn gái hắn cũng đã trở về, hắn không có lý do gì ở đây với cô mới phải.


" Anh... Nếu đã tỉnh thì... Ưm.."


Âm thanh của cô đột nhiên ngưng hẳn, kinh ngạc nhìn quần áo trên người đã bị hắn xé bỏ hoàn toàn, ngón tay đã rút ra hẳn, thay vào đó chính là vật nam tính cương cứng đang mạnh mẽ đâm vào, cô không nhìn lầm chứ, tại sao hắn lại có hành động này với cô, rốt cục hắn đang suy nghĩ cái gì.


" Buông ra..." đẩy mạnh hắn ra, cô nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường, Tiêu Nhất Hàn tức giận vòng tay ôm lấy eo cô mạnh mẽ kéo trở lại chiếc giường, hơi thở ngập mùi nguy hiểm.


" Đã bảo nằm yên" lạnh lùng buông một câu, không thừa thãi, cũng không đợi cô trả lời, tiếp tục động thân một cái, nam căn mạnh mẽ đâm sâu vào, Doãn Lạc Lạc kinh sợ, khóc thành tiếng, hắn tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao chứ?


Nhận thức được cô đang khóc, Tiêu Nhất Hàn bỗng nhiên dừng lại động tác, thở mạnh một hơi, ưỡn lưng thẳng, nhấp một cái mạnh mẽ đi sâu vào bên trong, cô sợ hãi run rẩy, cô không biết nên phản ứng như thế nào vào lúc này, hầu như toàn bộ đều bị hắn chặn lại, nửa điểm cũng không thể phản kháng.


Âm thanh rên rỉ trầm đục vang vào tai cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi bịt chặt lỗ tai mình lại, cô không muốn nghe, không muốn cùng hắn ở một chỗ.


Tiêu Nhất Hàn kéo hai chân cô rộng ra hơn, nhịp động theo mỗi cái va chạm càng thêm kịch liệt, thân thể cô khiến hắn phản ứng mãnh liệt, giống như thuốc phiện đã ăn sâu vào cơ thể, khiến hắn lưu luyến không thể chống cự.


Thật lâu sau, hắn mệt mỏi nằm úp lên người cô, vật nam tính kia cũng chưa từng rút ra, hắn vẫn còn say rượu sao?


Nghĩ đến đứa bé đã mất kia, trái tim cô đau đớn nứt thành từng mảnh, cô không muốn điều đó lại xảy ra?


Đem cơ thể to lớn của hắn đẩy qua một bên, toàn thân đau nhức khắp nơi, phía dưới dường như tê liệt, chân vừa chạm xuống nền lập tức muốn ngã khụy.


Cô bước tới mở hộc tủ, đem lọ thuốc ra đổ một viên trên tay, nhanh chóng bỏ vào miệng nuốt ngược xuống cổ họng.


" Đây là cái gì?" đột nhiên lọ thuốc trên tay bị người khác giật lấy, Doãn Lạc Lạc giật mình xoay người lại, chỉ thấy đôi mắt người đàn ông đối diện như loài sói hoang dã, sắc bén bắn thẳng vào người mình.


" Anh..." cô tưởng hắn đã say rượu, không biết cô là ai, vậy nãy giờ là hắn đã lừa cô sao?vậy những lúc hắn dịu dàng với cô cũng là giả, hay là thật.
Đầu óc cô mông lung nhìn hắn, cũng không biết đối diện với hắn mình sẽ có phản ứng gì, hiện tại đối diện với Tiêu Nhất Hàn rồi cô mới thấy rõ, cơ hồ bản cô chưa hề chuẩn bị sẽ trả lời hắn như thế nào?


" Cô dám uống" đem lọ thuốc ném thẳng vào góc tường, từng viên thuốc như những viên đá nhỏ văng mạnh ra bên ngoài, vương vãi khắp nền nhà.


" Chẳng phải anh muốn như vậy sao?"
Doãn Lạc Lạc khó hiểu nhìn người đàn ông đang tức giận trước mặt, hắn tức giận cái gì chứ, còn không phải hắn muốn cô nên tránh thai ư.


" Doãn Lạc Lạc, cô giỏi lắm" tức giận đem đồ mặc vào người sau đó rời khỏi phòng, cô khó hiểu nhìn người đàn ông thất thường vừa mới đi, không khỏi mệt mỏi bước đến giường nhặt lại quần áo mặc vào người.


Cứ cho là con người hắn tính khí thất thường, luôn luôn ngạo mạn đi, nhưng mà hiện tại cô là bị hắn khống chế, tại sao bây giờ lại trở nên tức giận với cô.


Cũng nên yên tĩnh sống ba tháng còn lại đi, cô không muốn lại khiến hắn tức giận, sau đó đem Ân Tiểu An ra đe dọa cô, cô cũng không muốn gây nguy hiểm đến cho Tiểu An nữa, một mình cô chịu đựng là đủ rồi!!!!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.