Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 67: Vô Lực Tìm Kiếm



Chiếc xe màu bạc dừng lại trước đèn đỏ, bên trong chính là một gương mặt lãnh khốc đầy kiêu ngạo đang khẽ nhướng chân mày, để lộ ra cặp mắt đầy khí chất đang chăm chú nhìn ra bên ngoài, đèn xanh vừa bật lên, chiếc xe từ từ lăn bánh, Âu Thành Phong mệt mỏi đưa ánh mắt tìm kiếm xung quanh khu vực ngoại thành ở thành phố, cuối cùng vẫn không thể tìm được Doãn Lạc Lạc.


Tựa như con thú bị đả kích, giận dữ đạp phanh chân ga lại, vẫn là không nên bỏ qua, không thể buông bỏ được, Doãn Lạc Lạc đã đồng ý ở bên cạnh hắn, nhất định cô đã chọn Âu Thành Phong, dù có là Tiêu Nhất Hàn, làm sao có thể ngăn cản được bọn họ.


" Tìm được chưa?" đầu giây bên kia nghe giọng nói Âu Thành Phong, kính cẩn đáp trả.


" Âu tổng, khu vực đã được mở rộng phạm vi tìm kiếm, có thể cô ấy đã không còn nằm trong khu vực của thành phố, rất có thể nằm ở ngoại thành tỉnh khác"


Gỡ thiết bị nghe trên tai ném xuống, Âu Thành Phong bất lực đè nén tâm tình, đã mấy ngày nay hắn cho người tìm kiếm cô ở khắp nơi thành phố A, nhưng kết quả vẫn khiến hắn thất vọng, nếu nói cô đã không còn nằm trong khu vực này, vậy tên đàn ông kia đã đưa cô đi đâu cơ chứ.


Trung tâm nhà hàng pháp nổi tiếng, có một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trước đối diện với một người đàn ông anh tuấn, bộ mặt anh ta phóng khoáng, đầy khí phách phi phàm, trên má còn xuất hiện hai lúm đồng tiền cực đẹp.


" Đã lâu rồi nhưng chúng ta vẫn không tìm được tung tích của Doãn Lạc Lạc, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ" cô gái này chính là bạn thân nhất của Doãn Lạc Lạc, Ân Tiểu An, cô ấy mặc trên người một bộ trang phục bình dị nhưng không kém phần sang trọng, đặc biệt đôi mắt to tròn càng tăng thêm vẻ mặt đáng yêu, khiến cô so với lúc trước đã không còn tinh nghịch hay làm trò nữa, ngược lại chững chạc chính chắn hơn hẳn.


" Tiểu An, em không cần quá mức lo lắng, cô ấy thông minh như vậy nhất định sẽ sống rất tốt, ngày mai chúng ta chuyển ra phía ngoại thành khu vực phía tây, hy vọng sẽ tìm ra được một chút manh mối" người đàn ông này, chính là Lương Hạ Minh, đã ba năm trôi qua, anh tựa như đã quên mất bản thân mình, mải mê đắm chìm trong quá khứ với Doãn Lạc Lạc, hầu như chưa từng một lần mở rộng trái tim để đón nhận những người phụ nữ khác, ví dụ như cô gái trước mặt, đã vì anh mà âm thầm đè nén mối tình đơn phương, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ phát hiện.
Hai người nói chuyện xong cũng bắt đầu đứng dậy rời khỏi nhà hàng, cơn mưa phùn kéo đến, che khuất tầm nhìn giữa bọn họ, khoảng cách ấy tuy gần ngay trước mặt, nhưng với Ân Tiểu An mà nói lại xa cách muôn trùng, vốn dĩ yêu một người không nhất thiết phải khiến người đó sẵn sàng đáp trả, cô có thể chờ đợi, có thể đứng ở phía sau lặng nhìn anh, một điều ước đơn giản nhỏ bé như vậy thôi, lại chôn vùi tận sâu đáy lòng đến tận ba năm nay.


" Mưa rồi, xe anh để phía bên kia, mau đi nhanh thôi" Lương Hạ Minh đi phía trước, bước chân hai người vội vàng, giống như Ân Tiểu An ở phía sau lưng anh chỉ mãi mãi có thể ngắm nhìn, cũng không bao giờ với tới.


Bỗng chiếc xe tải phía trước chạy rất nhanh, xém chút nữa đã tông thẳng vào người Lương Hạ Minh, Ân Tiểu An sợ hãi chạy đến chắn ngang người anh, khoảnh khắc đó cô cứ nghĩ mình sắp không xong rồi, nhưng bên eo liền truyền tới cảm giác đau nhức, bàn tay to lớn lập tức phủ xuống, dùng sức kéo thân thể cô ôm vào lồng ngực, nhanh chóng né được chiếc xe kia, nước mưa mạnh mẽ tạt lên người bọn họ, lăn vài vòng xuống mặt đường cuối cùng cũng an toàn, Ân Tiểu An có thể nhận rõ tiếng tim đang đập mãnh liệt của mình, còn có chút kinh hãi xuất hiện trên khuôn mặt, lúc nãy cô đã rất sợ chiếc xe kia sẽ tông trúng Lương Hạ Minh, cũng không hề suy nghĩ liền lao tới chắn ngang người anh.


" Tiểu An, em không nhìn thấy chiếc xe đó hay sao mà lại xông lên bất ngờ như vậy" nghe anh mở miệng trách mắng mình, thanh âm vốn dĩ cũng không thể bình tĩnh được, ngược lại cô có chút vui trong lòng, anh thật sự cuối cùng cũng để tâm đến sự tồn tại của cô rồi.


" Em xin lỗi, lúc đó em cũng không nghĩ được gì nhiều" Ân Tiểu An hơi mở miệng nói lí nhí, trên khuôn mặt vẫn chưa vơi bớt sự hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn người đàn ông cô thầm thương trộm nhớ trước mặt mình, có lẽ bọn họ luôn bị bài xích bởi một vách ngăn lớn trước mặt, có một khoảng cách không thể nào chạm tới, cô yêu anh, nhưng anh lại yêu người bạn tốt nhất của cô, có lẽ số mệnh đã an bài tình cảm của Ân Tiểu An này chỉ có thể giữ lại ở trong lòng.


Lương Hạ Minh nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự phức tạp khó nói, anh cầm tay Tiểu An nhanh chóng kéo đến phía chiếc xe màu đỏ, mưa bên ngoài vẫn chưa dừng hẳn, gió lạnh của buổi sáng vẫn còn rít mạnh qua từng tán lá xanh, từng tòa nhà cao ốc xa hoa mỹ lệ không ngừng xuất hiện trước mặt họ, chiếc xe mạnh mẽ xé gió gào rú trên mặt đường rẽ đến một căn nhà nhỏ, Ân Tiểu An không nói gì, liền chào tạm biệt anh, sau đó mở cửa xe bước vào trong nhà, ba năm qua, tình cảm không thể thổ lộ, nhưng cô chỉ cần người đàn ông này vẫn có một chút để ý đến mình, như vậy là được rồi.


Lương Hạ Minh vặn vô lăng bẻ tay lái về phía trước, trong lòng không khỏi phiền muộn, anh biết giữa anh và Doãn Lạc Lạc đã chẳng còn có cơ hội, nhưng anh vẫn luôn đắm chìm trong quá khứ, vẫn nghĩ rằng chỉ cần Lương Hạ Minh không bỏ cuộc, mọi chuyện đều sẽ được đền đáp, nhưng xem ra, hiện tại mà nói trái tim anh vẫn chưa thể khẳng định được, rốt cuộc với người phụ nữ kia đã ở bên cạnh anh ba năm nay, lại có cảm giác khác lạ đến vậy, như một bông hoa anh túc đang dần dần sinh sôi nảy nở, khi phát hiện ra không biết bản thân đã vùi sâu vào đó từ khi nào!!!?


Tiếng sóng vỗ ầm ầm trên vách đá, ánh trăng đã thấp thỏm nhô lên cao phía sau đám mây hào quang rực rỡ, phản chiếu những tia sáng long lanh trên mặt nước, Doãn Lạc Lạc yên lặng nằm trên giường nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đều truyền tới, Tiêu Nhất Hàn mở cửa bước vào, nhìn thân thể gầy bé của cô đang thu lu nằm cuộn tròn lại, sắc mặt mềm mỏng hơi cau chặt lại để lộ ra vết nhăn nhúm bên trên cái trán nhỏ nhắn, hắn đứng trước mặt cô nhìn toàn diện, trên người Doãn Lạc Lạc mặc một bộ đồ ngủ kín đáo, có lẽ vì đề phòng hắn nên cô đã chuẩn bị bồ đồ ngủ này, thật có chút khiến hắn muốn bật cười thành tiếng, con mèo hoang nhỏ này từ khi nào lại đề phòng hắn chặt chẽ như thế.


Thuận thế ngồi xuống giường, hắn khẽ cúi xuống nhìn khuôn mặt cô khi đang ngủ say, nhưng mà Doãn Lạc Lạc nghe tiếng động bên cạnh đã lập tức mở mắt, cô giật mình nhìn khuôn mặt đang kề sát của Tiêu Nhất Hàn có chút bất ngờ, ngay sau đó cô liền nghiêng mặt qua một bên né tránh.


" Xoay mặt lại đây, nhìn tôi" âm thanh khàn khàn, đầy mê hoặc gợi cảm bật ra khiến cô thoáng chốc cứng đờ người, sợ hãi hơi nhích người sang một bên nhưng Tiêu Nhất Hàn đã nhận ra lập tức đặt hai tay xuống giường, khống chế nhốt cô giữa lồng ngực mình.


" Tiêu Nhất Hàn, bộ anh đang rất rảnh sao, tôi không muốn nhìn thấy anh, đừng làm tôi mệt mỏi thêm"


Nhếch khóe miệng cười cười, nụ cười mị hoặc xen chút dịu dàng khiến cô càng thêm khó hiểu, nhìn cô như vậy là sao, hắn thật kỳ lạ, kể từ sau khi bọn họ gặp mặt lại, cô đã thấy hắn có rất nhiều điểm kỳ lạ rồi, ví dụ như cười với cô nhiều hơn, hành động cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, nếu như lúc trước hắn làm vậy với cô có khi cô vui mừng đến mức không muốn thừa nhận, nhưng lúc này hắn làm như vậy chỉ càng khiến cô thêm khó chịu cùng áp lực.


" Nhưng đêm nay tôi lại rất muốn nhìn thấy em, đi hưởng tuần trăng mật mà lại không làm gì thì thật đúng là lãng phí" cô giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, bàn tay vô thức siết chặt lại, sau đó dùng sức đẩy mạnh hắn ra.


" Anh nghĩ tôi là loại người gì chứ, tôi sắp trở thành vợ người khác, cũng sẽ không đến mức tùy tiện cùng anh ở một chỗ, tốt nhất đừng nên chạm vào người tôi" lời nói của cô như vết dao trí mạng hung hăng đâm thẳng vào lồng ngực hắn, đau thương không cách nào hàn gắn, nhưng những lời nói đó của cô khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, từ khi nào cô mở miệng lại cứ luôn nhắc đến tên đàn ông chết tiệt kia, cô như vậy là đang muốn rời xa hắn sao, không, hắn không cho phép cô yêu người khác, càng không có tư cách rời khỏi hắn, tuyệt đối không bao giờ.


" Vì sao lại chống đối tôi, vì sao lại đòi rời xa tôi, vì sao!!?" hắn gằn giọng quát lớn, trong không khí im lặng phút chốc đã dâng đến đỉnh điểm, đôi mắt bén nhọn như mũi tên mạnh mẽ cắm xuyên vào tâm cô, Doãn Lạc Lạc cảm thấy lồng ngực khó chịu âm ỉ, nghe hắn trách cứ cô không hiểu vì sao tâm trạng lại ngứa ngáy đến mức không muốn nhìn đối diện cùng Tiêu Nhất Hàn, cô muốn rời đi, cô không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa.


" Buông ra" cô tức giận vùng vẫy, những ngón tay thon dài mạnh mẽ như xiềng xích của hắn cứ như vậy bóp chặt cánh tay cô, giữ không cho cô cơ hội chạy trốn.


Đem nộ khí ấn lên đôi môi đỏ mọng, cuồng dã xâm chiếm, cô phải là của hắn, vĩnh viễn đều không thể thoát khỏi.


Hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên mị hoặc đang chống đối thân thể không ngừng vang tới, cô đưa hai tay chống lên lồng ngực hắn, cố gắng cự tuyệt, cái đầu không ngừng lắc qua lắc lại, Tiêu Nhất Hàn nhanh chóng khóa chặt hai cánh tay cô lại, bắt đầu kéo rộng cổ áo Doãn Lạc Lạc ra, mạnh mẽ cúi xuống mút mạnh lên, tiếp đến toàn thân cô đã bị hắn xé rách quần áo, để lộ ra làn da trắng mịn như tuyết, dưới ánh sáng mờ nhạt huyền ảo của ánh trăng bên ngoài chiếu vào càng thêm hấp dẫn mê người, ngón tay hắn không chút lưu tình di chuyển xuống bên dưới, mạnh mẽ nhấn vào bên trong hoa huyệt, Doãn Lạc Lạc cả kinh khép chặt hai chân mình lại, toàn thân run rẩy đến mức khó coi.


" Mở rộng hai chân ra" thanh âm trầm đục bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, ánh mắt nhìn cô rất chăm chú, như đang xoáy sâu vào bên trong khiến người khác không thể phản đối, nhưng cô rất nhanh đã tỉnh táo lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn.


" Anh đi ra ngoài ngay lập tức cho tôi"
" Em vẫn không chịu nghe lời tôi, vậy thì đừng trách đêm nay tôi sẽ không buông tha"


Doãn Lạc Lạc chưa kịp phản ứng rất nhanh hắn đã dùng chân mình để ở giữa hai chân cô, không cho cô cơ hội rút lui, ngón tay hắn vẫn di chuyển bên dưới, mạnh mẽ ra vào, lúc nhanh lúc chậm, hầu như không muốn dừng lại, khiến cô thống khổ vặn vẹo thân hình, bàn tay bị hắn nắm bên trên đỉnh đầu có chút cứng nhắc, muốn rút ra cũng chỉ có thể bất lực để yên như cũ.


Sau đó quần áo trên người Tiêu Nhất Hàn cũng lần lượt cởi ra hết, hắn gấp gáp đem vật nam tính nóng bỏng kia đặt ở cửa huyệt, từng chút một xâm nhập, Doãn Lạc Lạc cảm nhận rõ rệt phía bên dưới cơ thể mình đang bị hắn càn quấy, cô cắn răng chịu đựng, nửa âm thanh cũng không bật ra, nhưng thân thể không cách nào khống chế được sự run rẩy vô vọng, âm thanh mờ ám bắt đầu tràn ngập khắp căn phòng, hắn luật động có tiết tấu đem cơ thể cô khảm thật sâu vào bên trong, như muốn hòa nhập làm một, không cho cô rời xa.


Mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, hắn nằm bên cạnh bất giác kéo thân thể mềm mại của cô vào lồng ngực, hóa ra từ lâu hắn đã bị trầm luân bởi người phụ nữ này, cũng khó có thể khống chế được cảm xúc mãnh liệt đang lấp đầy trong tim hắn.


Vì sao đến tận bây giờ mới nhận ra, vì sao khi cô bỏ đi rồi hắn mới hối hận không kịp, thì ra hai chữ hối hận từ miệng Đông Lăng Vũ nói ra lại có sức sát thương lớn đến vậy.


Hóa ra, trong tim hắn từ lâu đã có hình bóng của cô, Uyển Hạ Nhi với hắn mà nói chính là cảm giác bảo vệ che chở, nhưng không ngờ lại làm những chuyện độc ác đến thế, không gặp lại cô ta đã là sự nhân nhượng cuối cùng hắn làm với Uyển Hạ Nhi, hy vọng sau này cũng có thể có một cuộc sống khác tốt đẹp hơn, nếu như một ngày nào đó, cô ta còn cố ý gây tổn thương cho Doãn Lạc Lạc, thì đó sẽ không còn là sự trừng phạt đơn giản như thế nữa.


Một khắc kia, thời gian như in sâu vào tâm trí mỗi con người, những tuổi thanh xuân xinh đẹp vô tình lướt ngang qua, nhanh chóng trở thành những hồi ức mãnh liệt của thời niên thiếu.


Chẳng qua thời gian không trôi nhanh một cách vô vị, chỉ qua đang cố gắng tạo hóa trái tim mỗi con người, khắc phục những điểm yếu đuối của con người để bọn họ dễ dàng vượt qua, đó chính là tình yêu khắc cốt ghi tâm mà thượng đế đã ban tặng cho con người!!!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.