Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 8: Không Thể Phản Kháng



Cả người cô đều trở nên nóng rực, đầu óc mơ màng, dường như lí trí sắp bị ăn mòn, từng cơn đau nhức xen lẫn khó chịu liên tiếp cắn rứt khiến cô khó chịu đến cực điểm? Cô bị làm sao vậy? Tại sao khắp cơ thể lại nóng rực khó chịu đến vậy.


" Ngoan ngoãn hầu hạ tôi, cô sẽ thoải mái hơn nhiều"


" Buông tôi ra, đồ khốn khiếp" Doãn Lạc Lạc lấy hết sức cuối cùng đấu tranh với ông ta nhưng chỉ khiến lão ta càng hưng phấn hơn, bàn tay ông ta sờ soạng khắp người cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi hét lên, muốn bỏ chạy nhưng đã bị ông ta tóm lại được.


" Bốp" một cái tát thật mạnh đánh thẳng vào khuôn mặt cô khiến cô càng thêm sợ hãi, ông ta định làm gì?
Tiêu Nhất Hàn, hắn sao lại đối xử tàn nhẫn như vậy với cô, tại sao, tại sao???


Chu Đình kéo cô đến một căn phòng to lớn ở khách sạn cao cấp, ông ta thô lỗ đẩy mạnh cô xuống giường bàn tay to lớn sờ khắp cơ thể cô, Doãn Lạc Lạc bất lực kêu gào, cả thân thể mỗi lúc một nóng hơn, không được, cô phải rời khỏi đây, nhìn bàn tay dơ bẩn của ông ta chỉ khiến cô càng thêm kinh tởm.


Ông ta tức giận ghì đầu cô lại chuẩn bị đặt môi lên lập tức cô dùng sức lực còn lại đá vào hạ thân khiến ông ta ôm xuống một đường dài, hơi thở cô gấp gáp, đầu óc mơ hồ sắp không chịu nổi nữa rồi, thực sự rất khó chịu, Doãn Lạc Lạc đứng dậy cố gắng bước ra khỏi phòng, Chu Đình vẫn không có ý định bỏ qua con mồi ngon lập tức lao tới kéo cô trở lại.


" Tiện nhân, tôi sẽ cho cô biết ở trên giường tôi đáng sợ như thế nào"


Cô run sợ né tránh cái miệng lão ta đang sắp đặt lên môi mình, cô thật sự chịu hết nổi rồi, đầu óc mỗi lúc một mãnh liệt hơn, cô bò dậy vơ lấy con dao gọt hoa quả trên dĩa đặt ở đầu giường hét lớn" Ông đừng qua đây, không được qua đây"


Ông ta vẫn không chịu buông tha cho cô tiếp tục lao tới, tay cô không chút do dự hướng bả vai ông ta đâm mạnh xuống, dòng máu cuồn cuộn chảy dọc xuống lan vào một bên góc váy của cô, Doãn Lạc Lạc hơi thở gấp gáp, tóc tai bù xù, run run thả tay ra, cơ thể cô càng lúc càng trở nên nóng hơn, dường như nó khiến cô không còn được tỉnh táo nữa, khóe mi sớm đã ươn ướt, mặc kệ tiếng rên đau đớn của ông ta, cố gắng rời khỏi khách sạn, đôi chân cô mềm nhũn té sấp xuống, quần áo xộc xệch để lộ ra bờ vai trắng mịn nõn nà.


" Nóng... Nóng quá" Doãn Lạc Lạc thở dốc, đầu óc trở nên nặng trịch, bàn tay vô thức như muốn nắm một thứ gì đó nhưng rất tiếc tất cả đều là ảo giác.
Cơ hồ sắp đến giới hạn cô cắn chặt răng dùng hết sức cào lên cánh tay, cô khó chịu quá, hức, nước mắt thi nhau rơi xuống mặt đường, móng tay mạnh mẽ cắm thật sâu vào da thịt, đau đớn lan tỏa khắp nơi, cả lòng cô sớm cũng trở nên âm ỉ.


" Làm cái gì vậy" Bất ngờ có âm thanh sắc bén sau lưng khiến cô mơ màng ý thức ngẩng đầu lên nhìn, vẫn như cũ nằm im trên mặt đường, máu cánh tay chói mắt mạnh mẽ đập thẳng vào đôi đồng tử hắn.


" Nóng... Tôi nóng quá, khó chịu lắm" Doãn Lạc Lạc âm thanh nức nở nghe như đang nỉ non mời gọi, Tiêu Nhất Hàn bước tới bế xốc cô lên, đáng lẽ hắn đã bỏ mặc cô nhưng không hiểu sao vẫn là có chút tức giận không nói thành lời, không ngờ tại chỗ này lại bắt gặp cảnh tượng thê thảm của cô, nhìn sơ qua cũng biết cô đã bị hạ thuốc kích dục, toàn thân xộc xệch, bộ đầm đã rách hơn phân nửa để lộ ra làn da trắng muốt, cảm giác có người đang bế cô lên, mùi hương hoa trà thật dễ chịu thế nhưng cô lại không hề chán ghét, ngược lại còn dựa sát vào cơ thể hắn hơn, hơi nóng phả vào lồng ngực khiến hắn cảm thấy nhột nhột ngưa ngứa, toàn thân hắn phút chốc cứng đờ,bàn tay đang bế cô bỗng lát siết chặt lại khiến người con gái trong lòng nhíu mày chặt lại vì đau.
Đặt cô vào ghế ngồi nhưng cơ thể cô lại giống như keo bám dính lấy thân thể hắn không chịu rời, cô cảm thấy thân thể phản ứng càng mãnh liệt hơn, toàn thân như có hàng ngàn con kiến đang bò khắp nơi vậy, khó chịu cực kỳ.


" Đừng nhúc nhích" Tiêu Nhất Hàn lạnh lẽo nhìn cô gái trong lòng không chịu an phận khẽ rít một hơi trầm đục, nếu cô còn khiêu khích thì đừng trách hắn.


Gương mặt cô dán sát vào mặt hắn, lúc này hắn có thể cảm nhận rõ ràng khuôn mặt thanh tú diễm lệ động lòng người của Doãn Lạc Lạc, hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt như ngọc lưu ly thẫm nước mưa kiêu sa như trực trào, chiếc mũi cao dọc dừa, bờ môi anh đào đỏ mọng đang khẽ mấp máy, Doãn Lạc Lạc mơ hồ nhìn hắn bàn tay nhỏ nhắn không an phận vòng đến bên cổ hắn, áp đôi môi đỏ mọng vào môi hắn, giây kế tiếp vụng về hôn Tiêu Nhất Hàn một cách mạnh mẽ, hắn toàn thân thở ra mùi vị nguy hiểm, đôi mắt xanh lục híp lại một đường thẳng dài lạnh lùng nhìn cánh môi anh đào đỏ mọng ướt át đang không ngừng di chuyển trong khoang miệng hắn, khẽ mút thật mạnh, cơ thể hắn bắt đầu có phản ứng mãnh liệt, loại cảm giác này giống như không thể phản kháng!


Tiêu Nhất Hàn không chút lưu tình lạnh nhạt đẩy mạnh cô ra, vẫn là giữ im trong lồng ngực nhưng lần này hắn chọn giữ khoảng cách nhất định không cho cô nhúc nhích.


Thân thể hắn nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, tiếng động cơ vừa kêu lên liền một phát chạy thẳng về biệt thự, lập tức lôi điện thoại ra lạnh lùng quát to" dì Tô gọi bác sĩ đến" sau đó không gian bắt đầu yên tĩnh lại, Doãn Lạc Lạc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong vô thức.


Vết thương trên cơ thể cũng được dì Tô giúp băng bó, sát trùng. Lúc ngủ, cái trán cô vẫn còn chút đau lòng nhíu chặt lại khiến dì Tô không khỏi thở dài lắc đầu thương cảm, vén mền lên cao che cho cô, bà đưa tay tắt đèn, không gian bắt đầu im ắng như thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.