Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê

Chương 29: 29: Đang Nói Chuyện Gì Vậy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngọc Anh không nghĩ tới khi Lưu Họa Y về nhà chuyện đầu tiên chính là chất vấn bà ta chuyện này.

Đây bất quá là chiêu bà ta dùng để uy hiếp Lưu Họa Y, làm sao có thể thật sự làm được? Hơn nữa ban đầu bà ta cũng chỉ tiện tay vứt Lưu Tử Đằng vào một bệnh viện nào đó ở mỹ, căn bản không hề quan tâm đến anh, bây giờ anh rốt cuộc sống hay chết, bản thân bà ta còn không biết!
Ngọc Anh cười xởi lởi một tiếng, nói: "Làm gì có, sao có thể nhanh như vậy, mấy ngày nay không phải tôi đang liên lạc với bệnh viện sao, bệnh viện tốt bên Mỹ thật sự rất khó liên lạc!"
"Vậy à!" Lưu Họa” khinh bỉ bĩu môi.

Cô làm sao tin tưởng được những lời ma quỷ kia của Ngọc Anh! Khinh thường cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Cô dễ lừa gạt như vậy à!
"Di Mai, chi bằng đưa địa chỉ bệnh viện anh tôi đang ở hiện tại cho tôi đi, vừa vặn tôi có mấy người bạn ở Mỹ, tôi có thể bảo bọn họ giúp đỡ liên lạc một chút.".

Ngọc Anh giật giật khóe môi, sắc mặt trắng bệch.

Nếu để cho Lưu Họa, biết mình căn bản không quan tâm sống chết của Lưu Tử Đằng, cô nhất định sẽ nói cho ba cô biết! Ba cô rất yêu thương con trai Lưu Tử Đằng, nếu biết chuyện này, mình đừng nói là ở trong nhà họ Lưu, ngay cả tính mạng cũng khó giữ được, đây chính là một vấn đề nghiêm trọng!
Đôi mắt Ngọc Anh liếc ngang liếc dọc tìm kế hoãn binh, đang khi bà toan mở miệng nói, liền thấy Lưu Giai Kỳ đứng trên lầu bỗng nhiên rống lên: "Lưu Họa Y!".


Lưu Họa Y lúc này thật muốn lấy dũng khí
giống như ngày hôm qua đập vào đầu Lâm Thành Nhân mà đập Lưu Giai Kỳ y như vậy!
Người đàn bà đáng chết này, lần nào cũng ngay thời khắc mấu chốt chạy ra quấy rối!
Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Giai Kỳ ngang ngược khinh người, nghếch đầu lên, lỗ mũi hướng lên trời.

"Sợi dây chuyền đâu?"
"Sợi dây chuyền gì?" Lưu Họa” không nhịn được nói.

"Cái bị cô trộm đi chứ cái gì!Lưu Giai Kỳ hoàn toàn khẳng định.


Lưu Họai lúc này mới đột nhiên nhớ đến, cái cô ta nói hắn là sợi dây chuyền mang mẫu tự N kia.

Thật sự nhức đầu! Mình căn bản đã quên mất chuyện này! Sợi dây chuyền kia không biết bây giờ có còn trên du thuyền không nữa!
Bất quá Lưu Họa, tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô lấy sợi dây chuyền, hơn nữa, người thiết kế sợi dây chuyền kia vốn chính là cô, là ba hứa sẽ làm cho cô, nhưng không biết vì sao lại bị Lưu Giai Kỳ cướp đi!
Đến nay cô cũng không dám đi hỏi ba lý do tại sao như vậy...!
Lưu Họa Y cắn răng, lắc đầu một cái, "Tôi đã nói tôi không lấy sợi dây chuyền của cô, có thể đừng nói bậy nói bạ được không?"
"Cô!" Lưu Giai Kỳ chia tay về phía cô, giận đến nỗi một câu nói cũng không nên lời.

"Đang nói chuyện gì vậy?" Ngay lúc đó, giọng nói từ tính trầm thấp lộ vẻ mê người vang lên.

Cả nhà trong lập tức liền im bặt.

Lưu Giai Kỳ quay đầu lại, sửng sốt, là Lâm Thành Nhân...!
Trong mắt Lưu Giai Kỳ nhanh chóng thoáng qua một vẻ vui mừng, giành nói trước: "Không có chuyện gì, chẳng qua là nói về mấy sợi dây chuyền kim cương mà con gái thích cùng em gái một chút thôi!"
Lâm Thành Nhân ánh mắt chuyển hướng nói chuyện người đàn bà này, nhìn thêm biểu cảm coi thường trên mặt Lưu Họa Y, trong lòng hắn nhất thời sáng tỏ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.