Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê

Chương 37: 37: Anh Chờ Tôi Một Chút



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô nghĩ, chỉ có loài động vật ngốc nghếch nào đó mới chỉ biết ăn rồi ngủ!
Lưu Họa Y liền đi dạo trong sân, vì cũng không có những nơi khác có thể đi.

Cô quệt miệng, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng la lớn: Thế giới rộng lớn! Tốt muốn đi xem cho biết!
Đột nhiên nghĩ đến điều gì...!Nếu không...!hay là, đến phòng vẽ?
Cô mở to mắt, đột nhiên nhớ hôm nay là thứ bảy, Lâm Thành Công chắc hẳn sẽ không ở trường học!
Lưu Họa Y suy nghĩ một chút, sải bước đi tới hướng phòng vẽ.

Căn phòng vẽ nhỏ tối om ẩm ướt vẫn giống như mấy lần trước, đầy đất là thuốc màu, cọ vẽ.

Người đàn ông giống như thiên thần đang ngồi bên cửa sổ nhìn bên ngoài, ánh mặt trời rót xuống, dừng lại trên ánh mắt u buồn của hắn.

Nghe có người bước vào cửa, hắn quay đầu, thấy người đến, bỗng nhiên cười một tiếng.

Lưu Họa Y vẫy vẫy tay với hắn, "Còn nhớ tôi sao?".


Người đàn ông gật đầu, dưới ánh mặt trời đôi mắt trong suốt như mang theo cả nụ cười.

Lưu Họa Y ngồi bên cạnh hắn, "Anh đang nhìn
cái gì vậy?"
Hắn giơ tay lên chỉ phía trên, có hai con chim bồ câu bay qua cửa sổ, Lưu Họa Y cười nói: "Thật là đáng yêu! Anh nuôi à?"
Hắn lắc đầu, Lưu Họa Y thấy ánh mắt trong sáng của hắn tràn đầy hâm mộ.

"Anh...!Có phải anh rất muốn giống như bọn chúng, có thể tự do bay lượn" Lưu Họa Y ngoẹo đầu, dè dặt thăm dò.

Hắn sửng sốt một chút, đôi mắt mở to, dùng sức gật đầu thật mạnh.

Trong nháy mắt đó, Lưu Họa Y dường như thấy được pháo hoa đang nở rộ rực rỡ trong ánh mắt của hắn.

Thì ra hắn cũng giống như cô, muốn thoát khỏi chỗ này, tìm kiếm tự do của mình!
Cô mở to mắt, than khẽ.


Chính cô cũng không thể thoát khỏi chỗ này, làm sao giúp được người khác!
"Tôi cũng vậy! Tôi cũng muốn giống như người khác, có thể sống cuộc sống mà mình thích, có thể tự do tự tại vô cậu vô thúc, có thể giống như người khác giương cánh bay cao!"
Cô cúi đầu tỉ tê.

"Xin lỗi...!Tôi sợ rằng không giúp được anh." Cô cúi đầu không dám nhìn lên, cô sợ cô ngẩng đầu thứ đầu tiên nhìn thấy chính là nỗi thất vọng trong đôi mắt trong veo không chút tạp niệm kia.

Hắn bỗng nhiên kéo hai tay cô, Lưu Họa Y.

ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn cười lắc đầu.

Giống như đang nói, không sao cả.

Lưu Họa Y nhìn tay hắn, linh quang chợt lóe, mặt dãn ra cười nói: "Anh chờ tôi một chút." Nói xong chạy đến trước giá vẽ.

Giá vẽ, vải canvas căng sẵn trên khung, cầm
chiếc pallet pha màu lên, cô quay đầu nhìn hai chú chim bồ câu một chút đang quanh quẩn trên bầu trời, sau đó cầm cọ lên, bắt đầu phác họa.

Người đàn ông nghiêng đầu đi tới bên người cô, trong mắt lộ ra vẻ thán phục, nếu nói là hoa hướng dương hắn vẽ trông rất sống động, thế thì chim bồ câu cô vẽ cũng vô cùng sống động!
Lưu Họa Y vốn là con gái nhà giàu, từ nhỏ được ăn toàn của ngon vật lạ, cầm kỳ thi họa mỗi thứ đều được học qua, mặc dù rất lâu chưa đụng tới tranh sơn dầu, nhưng vẽ những thứ đơn giản như chim bồ câu không làm khó được cô!
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.