Tổng Tài Ác Ma Tôi Cầu Xin Buông Tha

Chương 2: Tôi cầu xin anh - tôi không muốn hận anh





Khi Thiên Phong vừa rời khỏi, tên côn đồ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hắn ta không ngừng nhìn chằm chằm vào những bộ vị nhạy cảm của Ngọc Vân, trong miệng còn cảm thán một câu:

“Không ngờ cô em đây lại xinh đẹp động lòng người như thế.”

Ngọc Vân cứ rúc vào trong một góc tường, hai tay bắt chéo trước ngực bảo vệ thân thể mình. Nỗi sợ hãi đã len lỏi trong từng tấc da thịt cô, hoảng sợ mà trợn tròn hai mắt:

“Anh muốn làm gì. Đừng có lại đây.”

Hắn ta từ từ tiến về phía cô, đôi mắt mở to ra dữ tợn như sắp nuốt chửng con mồi, rồi hắn ta mở miệng nói một câu khiến Ngọc Vân rùng mình, muốn buồn nôn:

- Làm gì? Đương nhiên làm chuyện Phong thiếu muốn tôi làm. Cô em yên tâm anh đây rất nhẹ nhàng sẽ không làm em đau đâu.

Tên côn đồ nói ra những lời ngọt ngào khiến ruột gan của Ngọc Vân như muốn tuôn ra ngoài.

Hắn tiến đến một bước cô lùi ba bước, Ngọc Vân liếc mắt nhìn khắp gian phòng rồi đôi mắt cô dừng lại nơi chiếc bình hoa.

Một tia hy vọng loé lên trong đầu cô, Ngọc Vân nhanh chóng chạy vọt ngang qua chiếc giường rồi thuận tay cầm chiếc bình hoa lên giơ trước mặt mình, cố thủ:

“Anh dám tới đây, tôi sẽ đập chết anh.”

Một tên côn đồ thân hình cao lớn vạm vỡ làm sao mà có thể sợ chiếc bình hoa trong tay cô, nhưng đây là chút hy vọng dù mong manh cô cũng không bỏ cuộc.


“Anh đừng có qua đây.”

“Cô em à, cô nghĩ tôi sợ chiếc bình hoa trong tay cô sao.”

Tên côn đồ bỏ ngoài tai những lời cô nói hắn nở một nụ cười dâm đãng không ngừng tiến tới ép về phía cô.

Ngọc Vân trong lòng run lên cầm cập.

"Bốp". Ngọc Vân giơ bình hoa lên không ngừng đập tới tấp. Nhưng tên côn đồ rất nhanh nhẹn, hắn đã né tránh hết tất cả.

Không cẩn thận, Ngọc Vân làm bình hoa rơi xuống sàn nhà vỡ tan.

“Xem đi, bình hoa cũng vô dụng rồi. Đêm nay cô thuộc về tôi chắc rồi, cô nên cam chịu số phận đi.”

Tên côn đồ tiến về phía cô hắn giơ tay ra định nắm lấy cô nhưng Ngọc Vân đã kịp chạy ra chỗ khác, cô trợn tròn hai mắt sợ hãi cùng tức giận đến trán nổi gân xanh, quát thẳng vào mặt hắn:

Tôi là vợ của Thiên Phong, nếu anh dám đụng vào tôi thì kết cục của anh sẽ rất thê thảm.”

Trong lòng của Ngọc Vân nghĩ, Thiên Phong có thể mắng cô đánh cô, nhưng anh không được hủy hoạt lòng tự tôn của cô.

“Đầu óc cô em có vấn đề sao. Anh đây là do Phong tổng đích thân tìm tới để làm cho cô em thỏa mãn. Nếu làm tốt anh sẽ có thưởng.”

Tên côn đồ nhìn cô với bộ dạng thèm thuồng chảy nước dãi như một con sói hoang, nhìn người trước mắt tuy nhỏ con yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ kiên cường.

Ánh mắt của Ngọc Vân tối sầm lại. Đúng rồi sao cô lại quên mất anh không hề yêu thương cô, anh vô cùng chán ghét cô tên côn đồ này cũng là do anh đem tới.

Tên côn đồ đắm đuối nhìn Ngọc Vân rồi từng bước nhào tới chỗ cô.”

Quá hoảng sợ Ngọc Vân la hét chói tai, rồi chạy tới chạy lui trong phòng, trốn tránh sự cuồng dục của tên côn đồ.

Trò chơi truy đuổi này làm tên côn đồ trở nên phấn khởi kích động, trên mặt nở nụ cười dâm dục cứ hướng đến Ngọc Vân mà tiến tới.

Ngọc Vân liều mạng, chạy loạn khắp nơi trong phòng, cứ đụng phải thứ gì thì cô lại ném thứ đó vào mặt tên côn đồ.

Ngọc Vân bây giờ chẳng khác nào con thỏ con cùng đường, gương mặt sợ hãi tái nhợt, khẩn trương tới mức trắng bệch không chút huyết sắc.

Và rồi cô nhìn thấy cánh cửa phòng tắm đang hé mở, Ngọc Vân liều mạng hướng cửa phòng tắm chạy tới.

Tên côn đồ hình như đã hiểu được dụng ý của Ngọc Vân, hắn tận dụng ưu thế cao to của mình mà sải những bước chân dài rồi đưa tay túm lấy tóc của Ngọc Vân.

Tay vừa chạm vào cửa thì cái cảm giác đau điếng truyền từ phía sau. Theo bản năng Ngọc Vân quay đầu lại rồi đưa tay vòng ra phía sau, cầm lấy tóc đang bị hắn túm chặt.

“Thiên Phong! Tôi cầu xin anh hãy dừng lại đi. Anh hãy tích tý đức lại cho con cái của anh đi.”

Ngọc Vân hoảng loạn hét lên thật to, cô biết người có thể cứu cô lúc này chỉ có mình Thiên Phong. Dù biết kết quả nhưng cô vẫn muốn đánh cược, cược năm năm tình cảm của cô và lòng nhân ái của anh.


Tên côn đồ quật ngã Ngọc Vân xuống ghế sa lông, hai đôi chân của hắn kẹp chặt thân hình mảnh mai của cô, bàn tay to lớn của hắn khóa chặt hai tay của Ngọc Vân trên đỉnh đầu.

Biết mình đang lâm nguy, tình thế không thể cứu vãn bây giờ ngoại trừ Thiên Phong thì không ai có thể cứu cô. Ngọc Vân cụp mi mắt xuống, một giọt nước chảy ra từ khóe mắt, cô biết cho dù có la lớn thêm nữa, Hoàng Thiên Phong cũng không bao giờ đến cứu cô đâu.

Dưới lầu Thiên Phong đang ngồi ung dung trên ghế sa lông. Miệng thì đang nhâm nhi ly rượu trong tay.

Mắt thì không ngừng đảo qua đống văn kiện để trên bàn.

“Thẩm Ngọc Vân! Trò chơi bắt đầu rồi. Tôi sẽ cho cô sống dở chết dở vì quyết định ngu xuẩn của mình.” Giọng anh trầm thấp dễ nghe nhưng lời nói lại cực kì tàn nhẫn.

Ánh mắt lạnh lùng như phát ra tia lửa của Thiên Phong nhìn lên căn phòng đang đóng cửa.

Tiếng hét chói tai của Ngọc Vân càng ngày càng thảm thiết. Thiên Phong lạnh lùng nghe tiếng động trong phòng, gương mặt anh tuấn không biểu hiện bất kì cảm xúc gì, ngoại trừ sát khí đang tỏa ra trên người anh khiến người khác khiếp sợ.

Ngọc Mai từ ngoài cửa bước vào. Cô ta đi đến bên cạnh Thiên Phong, ngồi xuống bên cạnh anh, chủ động áp sát vào vòm ngực anh. Dùng giọng điệu cầu khẩn như van xin:

“Em cầu xin anh Thiên Phong. Hãy dừng lại đi, Ngọc Vân cho dù sai thì vẫn là em gái của em.”

Câu nói của cô ta vừa khiến Thiên Phong thấy chán ghét Ngọc Vân hơn vừa biến mình thành kẻ bị hại chịu tổn thương.

Trên mặt Ngọc Mai, nước mắt rơi lã chã tỏ vẻ xót thương. Nhưng trong lòng cô ta thì đang mừng thầm, bởi vì kế hoạch của ả đã thành công.

Ngọc Mai, cô ta rất khéo léo lấy lòng người khác,cũng rất khôn ngoan giảo hoạt, miệng lưỡi xảo trá. Trong quá khứ rất nhiều lần đã xuyên tạc tâm hồn và nhân cách của Ngọc Vân trước mặt Thiên Phong khiến anh từ lâu đã cái nhìn ác cảm về cô.

Và khi Thiên Phong biết được đối tượng kết hôn của mình là Ngọc Vân thì anh đã âm thầm lên một kế hoạch nhẫn tâm và lạnh lùng khiến Ngọc Vân phải hối hận cả đời. Trong lòng Thiên Phong, Ngọc Vân chính là loại phụ nữ hám tiền, mưu mô xảo quyệt sẵn sàng đạp đổ người khác để trèo cao.

“ Ngọc Mai! Kết cục ngày hôm nay của cô ta là do cô ta tự chuốc lấy, không liên quan gì đến em cả, em không cần phải chịu uỷ khuất vì cô ta. Kể từ hôm nay em chính là vợ của anh. Chính thức trở thành nữ chủ nhân của nơi này.”

Thiên Phong ôm chặt cô gái đang nức nở trong ngực, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn xuống, vòng tay càng siết chặt hơn:

“ Ngọc Mai! Em không cần phải dằn vặt bản thân, mọi chuyện cứ để anh lo.”

Khi nghe được những lời thốt ra từ miệng Thiên Phong, Ngọc Mai vui mừng hớn hở như bắt được vàng, nụ cười gian tà của cô ta càng trở nên đắc ý.

“Tôi cầu xin anh Thiên Phong... Tôi xin anh.... Tôi không muốn hận anh.”

Trong phòng truyền đến tiếng gào thét đến khàn giọng của Ngọc Vân. Giọng nói tràn đầy căm phẫn thấu tận tâm can.

Ngọc Vân kêu gào trong phòng, dùng hết sức bình sinh chống cự lại tên côn đồ.

Đột nhiên tên côn đồ dùng sức mạnh của mình, vung đôi tay thô thiển xé rạch áo của Ngọc Vân.

Hắn cúi xuống điên cuồng thô bạo hôn lên đôi môi lúc này đã trở nên tím tái vì hoảng sợ của Ngọc Vân.

Bên trong khoang miệng hắn bốc ra một mùi hôi thối khiến Ngọc Vân khó chịu, dạ dày cô như muốn nôn ra ngoài.


Đôi tay của hắn không ngừng xoa bóp từng tấc da thịt của Ngọc Vân khiến cô phải hét lên đầy kinh hãi. ngôn tình sủng

Ngọc Vân đưa tay cào vào mặt của hắn, ngay lập tức trên mặt xấu xí của hắn hiện lên năm vệt máu.

Tên côn đồ đưa tay sờ vào gương mặt mình.

Cảm giác đau rát, khiến sự tức giận trong lòng hắn bộc phát.

“Con điếm ti tiện này. Mày đang giả bộ thanh cao với tao sao.”

Tên côn đồ vung đôi tay bẩn thỉu của mình, không lưu tình giáng xuống gương mặt mịn màng của Ngọc Vân. Tiếng chan chát cùng với tiếng gào khóc của Ngọc Vân cứ vang lên trong phòng.

Ngọc Vân bị đánh đến nỗi, gương mặt cô đã sưng to lên khoé miệng thì không ngừng chảy máu.

Dù đau đớn nhưng Ngọc Vân không hề từ bỏ sự kiên cường của mình.

Đôi tay bẩn thỉu của hắn không ngừng xé rách y phục của cô, đôi tay của hắn còn đang chạy loạn khắp nơi trên cơ thể Ngọc Vân.

Lợi dụng sơ hở của hắn và một chút ý thức còn sót lại, Ngọc Vân nâng cao đầu gối của mình thúc mạnh vào hạ bộ của hắn.

Một giây sau đó, tên côn đồ ngã lăn ra sàn nhà, tay ôm lấy hạ bộ của mình rên rỉ rỉ đau đớn vật vã như chết đi sống lại.

Như điên giật, Ngọc Vân ngồi bật dậy chạy ra khỏi phòng.

Vừa đến cầu thang, cô lại không cẩn thận loạng choạng ngã lăn vài vòng xuống cầu thang. Đầu Ngọc Vân đập xuống sàn nhà máu chảy ra nhiều loang lổ khắp nơi.

Một tiếng vang thật lớn làm đôi nam nữ đang âu yếm trên ghế sa lông phải bất giác quay đầu lại.

Đau đớn như muốn ngất đi nhưng Ngọc Vân vẫn cố ngóc đầu dậy dùng đôi tay gầy yếu của mình chống đỡ toàn thân đau đớn, cố gắng hướng đến đôi nam nữ đang ngồi, trườn từng chút từng chút đến gần họ.

Giờ phút này, Ngọc Vân ước gì thời gian có thể trôi qua thật nhanh. Nhưng không, cô cảm thấy bây giờ một phút cứ như một thế kỉ vậy.

Ngọc Vân trườn đến đâu thì máu trên đầu cô lại rơi xuống đến đó tạo nên một vệt máu dài ở phía sau.

Nhưng đôi nam nữ ấy vẫn cứ dửng dưng không màng đến sự tồn tại của Ngọc Vân.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.