Tổng Tài Ác Ma Tôi Cầu Xin Buông Tha

Chương 9: Hắn đã động tâm rồi sao





Hoàng Thiên Phong trở về phòng, hắn cũng chẳng còn tâm trí nào trở lại công ty nữa. Giờ phút này hình ảnh của cô tràn ngập trong tâm trí hắn, lấn át trái tim hắn. Chân hắn đang bước đi nhưng lòng thì đang đặt ở trên người Ngọc Vân.

Hoàng Thiên Phong bước những chân dài nặng trĩu. Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu, dằn vặt như bây giờ.

Hắn đang chiến đấu tranh với chính mình, lần đầu tiên hắn thấy mình thật vô dụng, hắn chưa bao giờ làm việc gì phải đắn đo cả, mạnh mẽ quyết liệt và dứt khoát chính là vũ khí lợi hại nhất để hắn có được thành công như ngày hôm nay.

Lần đầu trong đời hắn thấy tội lỗi, nhìn thẳng vào đôi mắt thơ ngây vô tội ấy của cô Thiên Phong thấy có chút đau lòng, cho nên hắn không dám nhìn lâu.

Hắn cảm thấy mâu thuẫn dâng cao giữa hiện tại và quá khứ. Trước khi hắn cưới Ngọc Vân, thì hắn đã cho người điều tra tất cả mọi thứ về cô.

Kết quả điều tra, khiến hắn càng căm ghét Ngọc Vân nhiều hơn. Tập tài liệu ấy là do trợ lý Lưu đích thân đưa đến tận tay hắn, lúc đó hắn không thể không tin những gì ghi chép trong đó.

Nhưng hôm nay, ánh mắt bi thương của cô, giọng nói ngọt ngào của cô làm hắn có chút hoài nghi.

Hoàng Thiên Phong ngồi phịch xuống giường thất thần một lúc.

Hắn bức rức khó chịu khi không thể xua đuổi hình ảnh Ngọc Vân liên tục xuất hiện trong đầu, nên quyết định lái xe đến công ty.


Ở công ty có rất nhiều việc cho hắn làm sẽ khiến hắn phân tâm mà thôi không nghĩ đến cô nữa.

Ở dưới nhà, vẻ mặt của Ngọc Mai biến đổi, trở nên thâm sâu khó lường, ánh mắt quỷ quyệt, độc ác. Vốn gương mặt cô ta chỉ ở mức khá, nay lại trở nên xấu xí vì bản chất con người đã ăn sâu vào xương máu khiến nó trở nên tầm thường.

Lúc Thiên Phong bước xuống lầu, có đi ngang qua người Ngọc Mai nhưng lại không thèm nhìn cô ta một cái, lạnh lùng mà lướt qua như hai kẻ xa lạ.

Thẩm Ngọc Mai tức điên lên cô ta không cam tâm cũng không muốn từ bỏ cái mỏ vàng này mà bấy lâu nay cô ta ao ước.

Ở nhà kho.

Cả bốn người làm đang ở nhà kho, vẻ mặt vì lo sợ mà gương mặt trở nên trắng bệch.

Nhìn Ngọc Vân đang nằm im bất động trên giường, cả bốn người hốt hoảng.

“Có khi nào cô ta chết rồi không.”

Bốn người nhìn nhau, im lặng, tay chân run cầm cập.

“Gọi thiếu gia các người ra đây.” Lâm Di quát lớn trong lòng có chút khẩn trương.

Hoàng Thiên Phong chưa kịp bước lên xe đã nghe tiếng Lâm Di la lớn.

Bên ngoài, Thiên Phong cố gắng sải những bước chân thật dài, không hiểu sao trong lòng hắn hiện tại rất căng thẳng, khẩn trương, lúc này hắn chỉ muốn nhìn thấy Ngọc Vân.

Hắn thừa nhận mình không phải người tốt, không ngần ngại tổn thương một người phụ nữ để bảo vệ một người phụ nữ khác thì hắn đã không còn là quân tử nữa mà chính là một kẻ tồi tệ nhất trong thiên hạ.

Người làm chạy đến bên cạnh hắn gấp gáp mở lời:

“Thiếu gia! Cô ta hình như là sắp chết rồi.”

Lời vừa dứt thì hắn đã lao nhanh về phía nhà kho. Hắn bây giờ có chút hối hận, thậm chí trong lòng hắn rất đau đớn, đôi mắt hắn ánh lên sự bi thương, nhưng đối với sự thay đổi trong lòng Hoàng Thiên Phong không màng đến nữa, hắn nghĩ hãy để nó thuận theo tự nhiên đi.

Vừa bước vào cửa và nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mắt, hắn khẩn trương đến mất bình tỉnh mà nhào đến bên cạnh Ngọc Vân ôm cô vào lòng.


Hắn nhanh chóng bế Ngọc Vân lên, đi nhanh ra cửa. Lâm Di cũng chạy theo sau.

Một màn trước mắt, Thẩm Ngọc Mai đã nhìn thấy hết, tức giận đến nỗi hai tay nằm chặt thành quyền, đôi đồng tử giãn ra, bên trong con người đang bốc hoả khí "Thẩm Ngọc Vân, tao đã mở cho mày một đường ngay lối thẳng mà mày không đi, thì đừng trách tao độc ác, tao sẽ cho mày xuống địa ngục."

Bên trong chiếc xe đang lao vùn vụt trên đường, Hoàng Thiên Phong để Ngọc Vân ngồi dựa vào lòng mình, cẩn thận nhìn ngắm cô từ trên xuống dưới.

Gương mặt của cô không có tổn thương nào đáng ngại, hắn thở phào nhẹ nhõm như vừa trút đi tản đá đang đè nặng lòng mình, nhìn cô gái an tĩnh, hơi thở yếu ớt đều đặn, gương mặt không chút huyết sắc, hai bên má sưng to, đỏ bừng có in hằn dấu tay, nhưng vẫn có chút khí chất xinh đẹp, thanh tú, đôi mắt vẫn nhắm nghiền để lộ hàng mi cong dài, khiến hắn không tự chủ mà cúi xuống đặt lên đôi môi tái nhợt của cô một nụ hôn nhẹ.

Ánh mắt hắn di chuyển xuống hai tay của Ngọc Vân. Đầu ngón tay của cô cũng bị bỏng.

Ánh mắt hắn nhìn Ngọc Vân thoáng chút đau lòng, xót xa, xen lẫn hối hận. Chẳng hiểu sao hắn thấy khó chịu vô cùng, ruột gan đau đớn như bị ai đó cấu xé. Hắn dang rộng vòng tay ôm lấy Ngọc Vân chặt hơn, hắn biết những cảm xúc của bản thân bây giờ đang dần xáo trộn cuộc sống của hắn.

Thiên Phong biết cảm giác dành cho Ngọc Vân đang bao vây hắn chính là những tiếng lòng xuất phát từ trái tim, nó thuận theo tự nhiên của con tim, hắn không ngừng suy nghĩ:

“Mình đối với cô gái này đã động tâm thật rồi sao.”

Hắn suy tư rất nhiều điều về Ngọc Vân, giọng nói của cô, đôi mắt của cô không hề giống với những gì mà Ngọc Mai từng nói với hắn, ít ra Thiên Phong có thể khẳng định một điều cô không phải loại gái ham hư vinh tiền tài mà Ngọc Mai đã nói với hắn:

“Đợi cô ấy khỏe lại, mình nhất định phải đích thân điều tra lại tất cả mọi chuyện.”

Lý trí cho hắn biết cô chính là cái loại người như vậy nhưng trái tim lại đang mâu thuẫn làm hắn hoảng loạn, trong thâm tâm của hắn, tình cảm dành cho Ngọc Mai đã vơi dần và không còn tồn động trong lòng hắn, nhưng còn Ngọc Vân, cô làm cho hắn vừa thích lại vừa ghét, cô đối với hắn giống như một loại rượu quý vừa muốn chinh phục lại muốn chiếm hữu cả đời. Cho nên hắn muốn điều tra lại, hình bóng và nụ cười xinh đẹp của cô thôi thúc hắn không nên tin vào tập tài liệu chưa được kiểm chứng rõ ràng.

Thiên Phong không hề biết rằng, cô em gái kết nghĩa Lâm Di, cũng đang thuê người điều tra về Ngọc Mai. Trong thời gian sẽ có kết quả.

Lâm Di hì hục chạy theo phía sau, đến khi đuổi kịp thì tức giận quát:

“Cái tên đại ma vương này, em thật sự hết cách với anh.”

Lâm Di giận đến mức muốn đấm cho Thiên Phong vài cái tát để nguôi đi sự tức tối trong lòng mình. Một cô gái nhỏ đáng thương, bị hắn hành hạ cho thân tàn ma dại thế này.

Thiên Phong xem nhẹ sự giận dữ trong lời nói của Lam Di, hắn không nói gì mà chỉ thất thần đứng yên.

“Anh yên tâm đi, cô ấy chỉ là kiệt sức thôi, không nguy hiểm tính mạng.”

Sau câu nói của Lâm Di, gương mặt hắn lúc này mới giản ra đôi chút nhưng cũng chẳng có tí ấm áp nào mà lạnh lùng như băng tuyết nam cực, nhưng trong lòng hắn đang rối bời và cực kì khẩn trương.


Một lát sau. Đèn cấp cứu trên cửa cũng tắt hẳn, một vị bác sĩ bước ra.

“Cô ấy ăn uống thiếu chất, sức khỏe suy nhược, cần phải tĩnh dưỡng, bồi bổ nhiều thì mới mau chống khỏe lại.”

Nghe bác sĩ nói hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Bao giờ cô ấy tỉnh lại.” hắn nhe giọng hỏi bác sĩ.

“Để cô ấy ngủ một lát, đừng quấy rầy cô ấy. Chiều cô ấy có thể tỉnh lại.“

Nói xong vị bác sĩ vội vã rời đi.

“Ngọc Vân là cô gái tốt. Anh hãy trân trọng cô ấy.”

“Anh tự có chừng mực.”

Hắn giữ gương mặt bình tĩnh đến đáng sợ, nghĩ lại những lời của Lâm Di vừa nói thì trong lòng hắn đã hình thành những đợt sóng to, đủ nhấn chìm tất cả mọi thứ.

Lâm Di không thèm nói chuyện nữa, cô quay bước trở vào phòng. Cô nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái trên giường, bản thân cô có chút xót thương:

“Tôi và cô sao lại giống nhau thế chứ.”

Lâm Di gượng cười, trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông có trái tim bằng sắc đá ấy. Cô thở dài mình cũng đã ngoài 25 rồi mà vẫn không có gì trong tay. Cô thấy may mắn hơn nhiều vì cuộc sống của cô dù có đau khổ đến mấy thì ngày hôm nay vẫn do cô làm chủ.

Cô nói vậy thôi chứ bản thân cũng chẳng biết làm sao, xử sự như thế nào khi gặp lại người cũ ấy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.