Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 57: Có thực lực thì kiêu ngạo



Kathyrn cả chiều đều ra vẻ ngẩn ngơ nhưng thực ra trong lòng như con mèo nhỏ đang không ngừng tính toán, mục đích của cô khi đến Trung Quốc không ngờ lại sớm có thể thực hiện như vậy.

Haha Tiểu Lạc! Lần này tớ sẽ bắt được điểm yếu của cậu thôi haha!

Chiều hôm đó nhân viên khách sạn Vương thị ai cũng bàn tán xôn xao rằng có một mĩ nữ thần thái tựa như minh tinh thế giới vừa bước vô.

Hơn nữa còn không phải là chỉ đến thuê phòng hay ăn bữa tối mà là....đến phòng mà Vương tổng dùng để gặp khách quý.

Um....nếu như bây giờ có một lời đồn Vương thị sắp có nữ chủ nhân chắc cũng là điều dễ hiểu nhỉ?

"Nhìn kìa, nhìn kìa....Vương tổng đến...."

Ai đang bàn tán xôn xao cũng phải quay đầu lại nhìn, lập tức liền bày ra bộ dáng nghiêm túc đáng có của một nhân viên Vương thị.

Nhưng chỉ là....cô gái bên cạnh Vương tổng là ai thế? Gương mặt quả thật rất xinh đẹp!

Nếu so sánh giữa cô ta và cô gái thần thái lúc nãy tất cả đều thích cô gái ban nãy hơn, tuy nhìn có chút khó gần nhưng có gì đó rất gây ấn tượng cùng một chút ngưỡng mộ.

Còn người này....tuy cũng rất đẹp nhưng lại có vẻ khá tầm thường?

Nhưng mà dù sao cũng không liên quan đến các nhân viên như bọn họ lắm, bọn họ có quyền gì chứ, ông chủ chọn ai thì bọn họ phải gọi người đó là phu nhân thôi!

Thư Kỳ nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình mà cảm thấy kiêu ngạo vô cùng, người có thể đứng cạnh người đàn ông này cũng chỉ có một mình cô!

Mễ Trường Lộ hay Trương Ái Ái đều là một lũ ngu ngốc, liệu bọn chúng có biết hay không lòng tham của phụ nữ chính là thứ mà đàn ông ghét nhất!

Cô biết bản thân đã tiến gần hơn đến anh ấy rồi, bốn năm qua anh ấy vẫn tham dự các buổi tiệc nhưng không bao giờ dẫn theo bạn nhảy của mình.

Nhưng mà sau bốn năm, chắc hẳn anh ấy cũng phải xiêu lòng với mình chứ?

Tuy vậy nhưng trong lòng Thư Kỳ biết mình không được buông lỏng cảnh giác bởi vì bên cạnh người đàn ông kim cương vương lão ngũ này chắc chắn sẽ không đơn giản.

Lơ là một cái....không chừng vị trí phu nhân kia vĩnh viễn xa rời!

"Thần, thật cảm ơn anh, em thật không ngờ anh lại nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng để thiết kế trang phục cho em!"

Vương Thần đi bên cạnh hai tay vẫn nằm trong túi quần, mặc kệ cho cánh tay của Thư Kỳ cứ cố luồn qua.

Hắn vẫn phong cách đó nhưng giống như có thêm một bức tường chắn.

Ngày hôm hay đối với hắn chẳng hề vui vẻ gì, hắn cứ mãi suy nghĩ liệu có thể nào một ngày, cô trở về bên cạnh hắn hay không?

Nhưng mà hắn lại nghĩ đến những tổn thương mình gây cho cô....hắn không cầu mong cô quay lại bên hắn, nhưng chỉ là liệu có thể cho hắn nhìn thấy cô?

Để hắn biết rằng cô vẫn còn sống rất tốt, cũng không biết cô đã yêu ai chưa....

Chắc là rồi chứ nhỉ, chắc chắn người đó sẽ không như hắn, sẽ luôn làm cô cười, có khi nào cô có con luôn rồi không nhỉ?

Không sao, hắn giá như mình có thể làm cha nuôi của thằng bé!

Nhưng chỉ là trong thâm tâm luôn có một viên đá lăn qua lăn lại khiến hắn vô cùng khó chịu.

Vương Thần cúi đầu cười nhẹ tự khinh khỉnh bản thân, thật sự từ đầu đến cuối vẫn không để ý đến Thư Kỳ nhiều.

Dù sao đây cũng là cô gái mà hắn cho rằng tương đối ổn....cũng là người mà cha mẹ hắn nói rằng nếu trong năm sau vẫn không có đối tượng thì hắn phải cưới cô gái này.

Nhưng....hắn luôn tin cô sẽ không nhẫn tâm như vậy mà không quay về!

Vương Thần cùng đôi chân dài của mình vừa sải vài bước đã bước đến cửa phòng, cánh cửa mở ra một cách vô cùng bình thường nhưng....

Bên trong phòng là một cô gái mặc chiếc váy màu đen tuyền lại hở phần vai và xương quai xanh....màu đen càng làm nổi bật nước da trắng nõn của cô.

Mái tóc ngang vai được cô cột lại, vài cọng tóc đen xoăn nhẹ rơi xuống như lá liễu bên bờ hồ.

Đôi bông tai dài màu đồng làm tôn lên vẻ tinh tế của vẻ đẹp cô, sống mũi cao, đôi mắt xinh đẹp từng cử động như thể biết nói.

Vương Thần hắn chưa bao giờ háo sắc nhưng hắn không còn kiềm được bản thân mình bước đến gần cô hơn, đồng tử hắn như mở rộng.

Hắn không còn tin tưởng vào mắt mình, có phải không? Có phải không?

Hắn cứ tự hỏi rồi lại tự hỏi mặc kệ Thư Kỳ đứng cạnh sửng sốt bởi hành động sỗ sàng của mình!

"Tiểu Lạc! Tiểu Lạc! Là em, phải không?"

Vương Thần kích động đến mức âm thanh thốt ra nhanh hơn bình thường rất nhiều, hắn nắm lấy hai bờ vai mảnh khảnh của cô, không nhịn được mà ôm choàng lấy!

Hắn không biết bóng hình trước mắt này có phải thật là cô hay không, nhưng hình dáng này....dù cho hắn nhầm, thì làm ơn cho hắn nhầm một chút thôi!

"Ohh, làm ơn thả tôi ra! Thật bất lịch sự, bạn gái của ngài sẽ không vui vì điều này!"

Tử Lạc sửng sốt vô cùng khi phát hiện hắn thực sự ôm lấy mình, cô nói tiếng Anh, tuy vậy nhưng rất vui, rất vui!

Thì ra hắn không quên mình, kích động như thế này là vì mình sao, thật là một bộ dạng chưa từng nhìn thấy!

Nhưng mà làm sao cô không nhìn thấy Thư Kỳ đứng phía sau chứ? Đúng là vẫn lăng nhăng như trước thôi, còn bỏ cô gái đứng phía sau mà ôm một người phụ nữ khác!

Ha, chắc hắn cũng kích động khi nhìn thấy mình với tư cách là một người bạn thôi!

"Buông ra!"

Lần này Tử Lạc mở miệng bằng tiếng Trung, Vương Thần như tỉnh lại khi nghe tiếng gắt gỏng của cô!

Nhưng điều này càng khiến hắn vui mừng đến phát điên, giọng điệu này chính là cô, cô vẫn không hề thay đổi, thậm chí mùi hương của cô cũng chưa từng thay đổi.

Mùi hương mà hắn cứ ngỡ cả đời chẳng thể gặp lại, Vương Thần cảm giác như hắn thật sự hồi sinh, có một thứ gì đó đang nảy nở trong cơ thể!

"Tiểu Lạc, em đừng như vậy, anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Trở về với anh!"

Cô càng nói, hắn càng ôm chặt lấy cô hơn. Thư Kỳ đứng phía sau cũng không khỏi bất ngờ, sao cô cảm thấy mình có một đối thủ rất lớn.

Nhưng trong lòng cô lại chẳng thể chấp nhận, cô ta là ai? Tại sao lại khiến Vương Thần kích động như vậy chứ, anh ấy không phải là yêu cô ta chứ?

Tại sao suốt bốn năm trời cô cố gắng không thôi, ngay lúc này lại gặp một kẻ chắn đường chứ?

"Thật xin lỗi, có phải cô là bạn của anh ấy không? Xin chào, tôi là bạn nhảy của anh ấy!"

Ngay lúc này bỗng một giọng nói nhẹ nhàng yêu kiều lên tiếng, không sai là giọng nói của Thư Kỳ, cô ta không thể chịu nổi mà lên tiếng.

Tuy nhiên rất thông minh biết tính tình của Vương Thần mà không tự cao hoá thân phận của cô mà chỉ đơn giản nói là bạn nhảy, nhưng thật ra trong lòng cũng không biết có bao nhiêu khó chịu.

Thư Kỳ cứ nghĩ Vương Thần sẽ hài lòng bởi hành động của mình nhưng cô lại không biết, Vương Thần đang vô cùng khó chịu với cô.

Cô gái này! Còn lại mở miệng nói, lỡ như Tiểu Lạc hiểu nhầm thì phải lầm sao?

"Xin lỗi lần nữa nhưng phòng này là phòng của tôi và anh ấy để gặp mặt thiết kế, tôi nghĩ...."

Thư Kỳ rất không nghĩ đến người trước mặt lại là một thiết kế, dù sao nhà thiết kế nổi tiếng cũng không thể trẻ như thế được, thậm chí là nhỏ hơn cô.

Sau bao năm ở nước ngoài, Tử Lạc đã học được một điều, có thực lực thì có quyền kiêu ngạo, cô không khép nép như ngày trước mà tự lấy ra giấy tờ chứng minh mình là nhà thiết kế.

Từ đầu đến cuối cũng không mở miệng, nhưng hành động đã chứng minh tất cả!

Ngay lúc này cả Vương Thần hay Thư Kỳ đều ngạc nhiên!

"Tiểu Lạc, em thật là giỏi! Từ khi nào đã ngoài tầm giám sát của anh rồi!"

Vương Thần nói một câu mà cùng lúc làm lòng hai người phụ nữ chuyển biến, Tử Lạc rung động, Thư Kỳ sửng sốt!

Lúc nãy biểu hiện của Tử Lạc kiêu ngạo như vậy rất hài lòng hắn, phụ nữ của hắn nên như vậy, nên giống hắn có thực lực có kiêu ngạo.

Sao giờ đây hắn lại cảm nhận rõ rằng mình ngày càng yêu cô hơn nữa, hắn giá như Thư Kỳ không có trong căn phòng này!

Hắn sẽ đè cô ra mà thưởng thức tất cả!

___

Trở lại với xị emm rồi đây ❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.