Tổng Tài Ác Ma Trêu Ghẹo Tiểu Bạch Thỏ

Chương 67: Nói dối



Bàn tiệc linh đình ngay trước mắt, hơn nữa còn là dưới sự chứng kiến của mình mà tạo nên, Tử Lạc lấy điện thoại ra chụp đi chụp lại hơn trăm tấm rồi mới dám đặt đũa nếm thử.

"Trời ạ! Thầy giáo, tôi nghĩ anh nên thi vua đầu bếp, 100% sẽ đạt giải nhất!"

Khải không nói gì, chỉ cười và gật gù, hắn lấy nĩa xiên lấy một miếng thịt rồi nếm thử, cảm thấy hơi chín quá.

"Nếu không đạt giải nhất thì sao?"

Hắn cười rất tươi, hai tay đặt dưới cầm, hành động nam tính có chút mong chờ, ánh mắt sáng như sao trời chưa một khắc rời khỏi Tử Lạc.

Nếu là một người con gái bình thường, hẳn sẽ nhận ra những hành động của Khải có gì đó với mình nhưng là Tử Lạc trước giờ chưa từng thân mật với bất kì người đàn ông nào ngoài Vương Thần, mà Vương Thần cũng chưa bao giờ làm những điều như vậy với cô.

Nên cho dù là có ý nghĩa gì bên trong những hành động chỉ sợ là cô sẽ không biết được nếu không ai nói với cô.

"Ừm....tôi sẽ cho anh một điều ước! Nhưng phải cố gắng hết sức nhé!"

"Nhớ đấy, tôi...."

Khải còn chưa kịp dứt lời thì điện thoại Tử Lạc liền đổ chuông reo, cô giật mình lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi liền điếng hồn, dường như đã nhớ ra điều gì đó!

"Thôi xong! Bữa khác gặp lại nhé, tôi rất gấp gấp!"

Nói dứt lời, Tử Lạc tiếc nuối thở dài nhìn bàn tiệc còn chưa ăn xong, cô ăn thêm vài miếng salad rồi vẫy vẫy tay với Khải, sau đó liền biến mất!

Hắn chẳng nói gì, đầu gục xuống cười khẽ, giống y như con bé....lúc nào cũng hấp tấp, ngốc nghếch như thế....nhưng là hắn rất nhớ....

---

Tử Lạc chạy vội vào bên trong thang máy, rất nhanh sau đó cô liền xuất hiện ở tầng số 79.

Hít một hơi sâu, cô khẽ vò rối lấy mái tóc gọn gàng của mình, kéo lộn xộn quần áo một tí sau đó liền mở cửa với vẻ chật vật!

"Thật xin lỗi em đến trễ!"

Tử Lạc cố vờ không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Thần, cô thở hồng hộc sau đó trẹo chân ngã xuống sàn nhà!

"Ai da!"

"Có làm sao không?"

Vương Thần mười lăm phút trước còn có ý định sẽ giận cô khiến cô buộc phải nghỉ học tâm lý thế nhưng nhìn thấy cô ngã xuống mà tim hắn như buông thõng xuống!

"Để anh coi!"

Cổ chân sưng đỏ lên, chắc là đã bị trẹo!

Đột nhiên Tử Lạc oà khóc, Vương Thần liền bối rối đến lúng túng, cho dù đầu óc hắn có thông minh đến mấy nhưng một khi đã gặp nước mắt phụ nữ thì não bộ như bị tê liệt.

"Em làm sao...."

Tử Lạc khóc nức lên, cô cũng không ngờ mình có thể diễn hay đến như vậy!

Lúc đầu cô chỉ định giả vờ gặp chút vấn đề tai nạn giao thông nên đến trễ, tự bày ra cho mình bộ dáng chật vật nhưng không ngờ!

Chiếc taxi lúc nãy khi bước xuống cô có dẫm phải nắp cống, có thể là do vội quá liền giật mạnh chân ra nên gót giày có chút không bình thường.

Vừa đến phòng của Vương Thần thì ngã sang một bên trẹo cả cổ chân, cô khóc lên chỉ có một phần nhỏ là đau, phần lớn hơn là quá vui mừng khi lừa được Vương Thần.

Thật ra....cô cũng không muốn lừa gạt hắn đâu nhưng không lừa không được a~

"Đừng khóc nữa...."

Vương Thần tay chân như hoá đá, chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng cô sau đó xoa bóp cái cổ chân sưng tấy!

"Em....em....hức!"

"Được rồi không cần nói nữa!"

Nói rồi, Vương Thần ôm lấy cô vào lồng ngực, bế thân thể mềm mại của cô lên chiếc ghế dài gần đó rồi đặt xuống, không bất kì người đàn ông nào có thể trách mắng người phụ nữ của mình khi cô ấy đang đau đớn và rơi nước mắt!

Tử Lạc nằm thẳng người xuống nhưng chân trái thì vẫn không thể duỗi xuống được, lúc đầu Vương Thần còn không biết là chuyện gì nhưng cuối cùng là do Tử Lạc quá căng thẳng thôi.

Không phải căng thẳng gì chân đau mà là căng thẳng vì cô đang mặc váy ngắn....nếu cả hai chân thẳng xuống sẽ rất kì cục.

"Sau này đi đứng cẩn thận một chút! Nghe chưa?"

Cô lấy túi xách che lại nơi cần che, sau đó gật đầu với Vương Thần, hắn nhìn sang rồi chỉ hừ một tiếng, hắn cũng không cầm thú đến mức đó!

Bỗng nhiên Tử Lạc thấy hắn mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi, hai ba lần như thế cô liền mở miệng hỏi trước.

"Có chuyện gì sao?"

Vương Thần nhìn sang Tử Lạc, trong lòng cảm thấy có chút có lỗi!

"Có lẽ....em không thể làm việc ở phòng của anh!"

Nói dứt lời, Tử Lạc liền có một xúc động muốn vỗ tay, nhưng vẫn cố kiềm lại để hỏi cho rõ ràng.

"Vậy...."

"Em sẽ làm việc ở bộ phận thiết kế! Anh nghi ngờ trong công ty có nội gián, không thể làm gì được anh thì họ sẽ nhắm tới em nếu biết quan hệ giữa chúng ta!"

Vương Thần mở miệng giải thích, cũng có chút sợ cô sẽ giận hay buồn, dù gì ép cô đến phòng hắn làm việc là hắn, bây giờ đuổi cô đi cũng là hắn!

Tử Lạc khẽ nhăn mày, gật nhẹ đầu nhưng trong lòng đang ăn mừng như năm mới!

"Giận à? Buồn không?"

"Không! Không!"

Giọng nói của Vương Thần....như thể quan tâm đến sâu tận trong trái tim cô, khiến cô cảm giác như mình là tội nhân bán nước, sao lại có thể lừa dối một người quan tâm đến mình như thế chứ?

Không sao, một lần thì không sao đâu mà!

Tử Lạc ngồi đó đến giờ chiều, tay nghề của Vương Thần cũng rất khá, vết sưng đã đỡ rất nhiều, nếu không động thì sẽ không còn đau chỉ là hơi bất tiện vì băng bó khá dày.

"Vậy ngày mai em bắt đầu làm nhé? Ngày mai em không phải đi học, thề sẽ không đi trễ!"

Nói rồi cô đưa ba ngón tay lên trời mặt rất nghiêm túc, Vương Thần tim khẽ động một cái, khoé môi nhếch lên một tí, hắn từng bước lại gần rồi đặt lên trán cô một nụ hôn!

Giá như những ngày bình yên thế này sẽ kéo dài mãi mãi....

"Em về đi! Xe ở dưới!"

Trong lời nói Vương Thần có thể nghe được chút hối tiếc, hắn rất muốn xuống tiễn cô nhưng lại không thể....hắn nhất định sẽ tìm ra tên nội gián kia.

Tử Lạc cười lại với hắn sau đó từng bước chậm rãi ra ngoài cửa, cô xoay người rồi đóng nhẹ cửa lại, mỹ nhân đi xa, hắn lại ngồi xuống tiếp tục làm việc hết công suất.

Cô thư ký nhận được tin nhắn sau đó liền dìu Tử Lạc đến thang máy để xuống dưới tầng, lai lịch của người này chắc hẳn không nhỏ, được chủ tịch quan tâm như thế cơ mà.

Thang máy di chuyển đến tầng 8 thì có người bước vào, rất lịch sự cúi chào với Tử Lạc và cô thư ký, trước khi cửa thang máy khép lại, cô dường như nhìn thấy bóng dáng của Khải!

Hắn vận chiếc sơ mi trắng hơi khác so với lúc nãy, trên cổ còn đeo bảng tên nhân viên nhưng biểu cảm gương mặt thì không vui vẻ như bình thường!

"Kh...."

Lời còn chưa kịp nói ra thì cửa đã đóng, cô nghĩ rằng mình hoa mắt nhưng thật sự người vừa rồi giống hệt Khải!

Cô thư ký quay sang nhìn Tử Lạc, nghĩ chắc cô nhận nhầm người quen sau đó liền tiễn cô ra chiếc xe được Vương Thần sắp xếp sẵn.

---

Tử Lạc được chở về cô nhi viện, mấy bác nhìn thấy cái chân bị thương của cô thì liền lo lắng hỏi thăm, nhưng thấy Tử Lạc cũng không có chuyện gì thì buông tha cho cô lên lầu.

"Tiểu Lạc, cậu thật sung sướng! Tuy không có người thân ruột thịt nhưng các bác quan tâm còn hơn ruột thịt của cậu!"

Tử Lạc nghe thấy cũng cười mỉm, cô quả thật rất may mắn, tuy không có cha mẹ nhưng các bác vẫn luôn đối xử tốt với cô.

"Còn hơn tớ, có cha có mẹ nhưng họ chẳng quan tâm gì đến tớ cả, cả nửa năm mới gặp một lần, cho tớ một núi tiền sau đó nói mấy lời yêu thương rồi liền rời đi!"

Kathyrn phụng phịu ngồi trên giường, cô nói những lời này không phải là trách móc mà chỉ là có chút nhớ cha mẹ thôi!

"Cậu sai rồi, lần cuối cùng gặp hai bác tớ nhớ bác trai có nói với tớ rằng bác ấy rất muốn bỏ hết công việc để dành thời gian cho gia đình, bác gái cũng rất nhớ con gái nhưng hai bác muốn cậu phải tự lập. Họ không muốn cậu giống Celia, một cô nàng tiểu thư xinh đẹp nhưng lại thực dụng, kiêu căng, tự mãn!"

Celia là con gái của bạn thân cha mẹ Kathyrn, sống trong giàu sang phú quý từ nhỏ nên cô ta trở nên kiêu căng với tất cả những người khác, đồng tiền tuy không phải tự tay cô ta làm ra nhưng lúc nào cũng khoe khoang, kiêu ngạo.

Và Celia vẫn thường khinh bỉ Tử Lạc và Kathyrn không dám tiêu tiền như cô ta!

Kathyrn nghe đến đây, hai tay đang đùa giỡn với chú gấu bông bỗng dừng lại, hai mắt có chút đỏ.

Cô còn không biết sao, có lần mẹ ôm cô sau đó cô thấy thân mình bà nhẹ run, cô hỏi có chuyện gì thì bà liền chạy về phòng nói rằng phải chuẩn bị đồ cho chuyến đi.

Lúc đó cô chỉ mới mười ba tuổi, cô cho rằng mẹ không thương mình, nhưng cô còn nhớ....mảng lưng áo của mình bị ướt một mảng mà không hiểu lí do.... 

"Thôi đừng nghĩ ngợi nữa, nếu nhớ hai bác thì hãy tìm để gặp, đừng khóc, mắt sẽ sưng đấy!"

Tử Lạc chọt chọt vào lưng Kathyrn sau đó liền kể về Khải, người bạn mới gặp ngày hôm nay....cứ thế có rất nhiều chuyện mà hai người bạn thân dù có kể bao lâu cũng không hết....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.