Sau tất cả những sóng gió, hai anh chị đã về với nhau. Nhưng dạo gần đây Lạc Uyển cứ buồn buồn. Mạc Đình Phong biết lý do. Anh vẫn thường an ủi cô nhưng vẫn vậy
" Em đừng buồn nữa, kiểu gì chúng ta cũng có con. Chỉ là sớm hay muộn thôi mà "
" Em biết rồi "
Lúc nào cô cũng bảo " Em biết rồi ". Đối với anh chuyện này không quan trọng lắm, nếu có con rồi sinh ra một thằng nghịch tử thì không phải triệt đường sống của anh sao:> Lạc Uyển thì khác, cô khó chịu, bứt rứt trong lòng không thôi
Thế là hai anh chị dành gần một năm cày hơn trâu, ngày nào cũng chỉ ăn và làm. Kết quả là vào một ngày đẹp trời cô đã "hai vạch". Từ đó Lạc Uyển vui hơn nhiều, cô cười suốt rồi xoa xoa bụng. Có thai một cái mọi việc kể cả đi cũng không được phép. Người khổ nhất là Mạc Đình Phong. Thậm chí anh bị tách ra xa cô 10m
Những tưởng sau 9 tháng "ăn chay" sẽ được quay lại ăn thịt, nhưng không. 3 tháng tiếp theo cô vẫn không cho anh thoả mãn sự biến thái
Lại nói đến đứa bé đáng yêu Mạc Gia Bảo ( Death: Sau này kiểu gì cũng đặt tên con là Gia Bảo - Phạm Gia Bảo 😃) được ra đời vào một ngày nửa mưa nửa nắng. Cậu nhóc sinh ra đã thông minh, "khôn lỏi" và bám mẹ như một con đỉa. Nhóc cứ nhắm lúc nào bố mẹ chuẩn bị tạo em cho nhóc là bắt đầu khóc thật to. Nhiều lần anh cũng bế nhóc kể lể
" Con trai yêu của bố. Có thể thương bố của con được không. Sau này lớn lên con sẽ hiểu nỗi khổ của bố... "
Lạc Uyển đứng nhìn mà cạn ngôn
" Sao anh lại nói mấy cái vớ vẩn đấy với con vậy hả "
" Anh là đang dạy thằng bé những thứ cần thiết thôi mà "
" Gia Bảo ơi " Tiếng gọi đi từ ngoài
" Chú đẹp trai của cháu đến rồi đây " Mạc Tử Nhiễm vui vẻ
Không cần suy nghĩ, Mạc Đình Phong trực tiếp đưa thằng con 2 tuổi cho chú đẹp trai của nó và đẩy cả hai ra ngoài
" Ơ " Mạc Tử Nhiễm ngơ
" Thôi thì hai chú cháu mình đi chơi với nhau nhờ "
Sau khi cửa đóng là cả một khung cảnh lộn xộn. Mạc Đình Phong vật ngay Lạc Uyển xuống sofa, giở trò biến thái
" Ưmm... Anh lên cơn à... bỏ em ra... "
" Có ai đồ ăn đã dâng tận miệng lại bỏ xuống không. Hôm nay chắc chắn cho em liệt giường "