Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 100: Là tai nạn hay do người gây ra



Phía trước, Kiệt lái xe ổn định, thấy Bạch Thanh Dung nhắm mắt, bèn cho rằng vợ chủ tịch nhà mình đang ngủ. Cậu ta tắt điều hòa trong xe đi, sau chuyện hoa hồng lần trước, trong lòng Kiệt có ấn tượng rất tốt với vợ chủ tịch.

Bạch Thanh Dung dựa vào ghế sau vẫn chưa ngủ, lúc đầu có chút mệt nên cô nhắm mắt lại nhưng không ngủ được, điều chỉnh hơi thở bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngón tay cầm túi xách cọ xát với chiếc túi, tất cả những việc gần đây Lâm Thành Phong làm, thậm chí đưa cả tấm thẻ ngân hàng riêng của anh cho cô khiến cô cảm thấy mình như đang mơ.

Nghĩ đến tấm thẻ ngân hàng trong túi, trái tim của Bạch Thanh Dung lạc mất một nhịp. Cho dù thế nào cô cũng không dám tin tưởng vào tình cảm sâu đậm Lâm Thành Phong dành cho mình, có thể cô giống những cô gái trước đây bên cạnh anh, chỉ là yêu thích trong chốc lát mà thôi.

Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Thanh Dung có chút chua xót, về địa vị mà nói, cô và Lâm Thành Phong chênh lệch cả ngàn vạn dặm, khi còn bé cô đã thấy rất nhiều mối tình và cuộc hôn nhân của những nhà giàu có bị tan vỡ vì hiện thực trái ngang. Cho nên đối với Lâm Thành Phong, cô thực sự không dám dốc hết lòng mình.

Chiếc Rolls-Royce Phantom chạy bon bon trên đường, Kiệt cũng không chú ý tới chiếc Chevrolet màu trắng đang theo sau, Kiệt đã làm tài xế ở nhà họ Lâm rất lâu rồi, có đôi khi phía sau có vài chiếc xe sang bám đuôi vây quanh chụp hình đăng dòng thời gian nên Kiệt đã quen, cũng không để ý lắm.

Chiếc Chevrolet màu trắng ngày càng gần chiếc Rolls-Royce Phantom, xe của Kiệt tiến vào ngã ba tiếp theo. Bạch Thanh Dung đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, suy nghĩ miên man về Lâm Thành Phong.

Đột nhiên, bên tai Bạch Thanh Dung truyền đến tiếng “rầm” cực lớn, một chiếc xe tải chở hàng lớn không biết từ đâu nhô ra dùng hết toàn lực tông vào chiếc Rolls-Royce Phantom.

Một bên đường là vực thẳm, sau khi xe tải lớn tông vào chiếc Rolls-Royce không hề hãm phanh, ngược lại còn đạp ga lao thẳng vào chiếc Rolls-Royce đẩy nó về phía vực thẳm. Kiệt lái xe nhiều năm đương nhiên hiểu rõ tính năng của các loại xe sang trọng, vẫn đạp ga không cho chiếc xe tải tông tiếp.

“Anh Cường, tôi và cô Bạch gặp tai nạn xe ở ngã ba trên núi Bà. Hãy…” Còn chưa nói xong, chiếc Rolls-Royce lại tiếp tục chịu những va chạm mạnh khiến điện thoại của Kiệt bay ra ngoài.

Bạch Thanh Dung không rõ chuyện gì xảy ra chỉ cảm thấy ù tai, sau đó cả người trong xe hoàn toàn mất trọng lực, Bạch Thanh Dung liên tục lộn vòng nghiêng ngả trong xe và những cơn đau khó chịu ập đến từng cơn.

Chiếc Rolls-Royce bị xe tải tông xuống vách núi, thân xe lộn vòng trên sườn núi. Gã tài xế xe tải đầy hình xăm xuống xe đến bên vách núi kiểm tra, chiếc Chevrolet ban nãy theo dõi Kiệt cũng dừng lại, một cô gái mặc váy trắng xuống xe bước đến bên cạnh gã đàn ông.

“Anh cả, anh nói xem cô gái kia có thể sống sót không?” Ánh mắt của cô gái đó lóe lên sự lạnh lùng và hiểm độc, nói.

Gã đàn ông đó nhìn vực sâu thăm thẳm, giọng khàn khàn nói: “Chưa chắc, chiếc xe kia có hệ thống bảo vệ an toàn, hơn nữa để tránh sơ suất, cô xuống vách núi xem thử đi, nếu cô gái đó chưa chết thì kết liễu cô ta luôn.”

Nói xong, gã đàn ông đưa cho cô gái một con dao găm và chỉ một con đường mòn ven đường, nói: “Cô đi theo con đường mòn là có thể xuống dưới vách núi, tôi lái xe đi xử lý trước, cô hãy cẩn thận.”

Cô gái váy trắng gật đầu: “Anh cả cứ đi trước đi, còn lại cứ giao cho tôi.” Lúc này, gã đàn ông đầy hình xăm mới yên tâm xoay người lên xe rời đi.

Cô gái váy trắng tranh thủ thời gian xử lý Bạch Thanh Dung trước khi Lâm Thành Phong đến, cô ta nhanh chóng đi theo con đường mòn gã đàn ông đầy hình xăm vừa chỉ để xuống vách núi.

Cơn đau khiến Bạch Thanh Dung gần như không thở nổi, lúc này Bạch Thanh Dung mới phát hiện xe đã lật xuống dưới đáy vách núi, cả người Kiệt trước buồng lái đầy máu, không biết là ngất đi hay đã chết rồi.

Bạch Thanh Dung dùng hết sức lực toàn thân di chuyển về phía buồng lái, cánh tay bị tổn thương đau nhức liên hồi, Bạch Thanh Dung cắn răng đẩy Kiệt: “Kiệt, Kiệt.”

Bạch Thanh Dung khẽ gọi Kiệt vài tiếng, Kiệt đều không có phản ứng, một ý nghĩ không lành xuất hiện trong đầu Bạch Thanh Dung: Không phải Kiệt đã chết rồi chứ.

Bạch Thanh Dung vội vã xua đi ý nghĩ lung tung đó, cô vẫn ổn, Kiệt ngồi ở ghế lái còn có hệ thống an toàn hoàn thiện sao lại xảy ra chuyện chứ? Bạch Thanh Dung cố gắng đưa tay lên mũi Kiệt thăm dò hơi thở, cảm nhận được Kiệt vẫn còn thở yếu ớt, trái tim của Bạch Thanh Dung mới bình tĩnh lại.

Bạch Thanh Dung bắt đầu quan sát tình huống xung quanh, xe rơi xuống vực, cô và Kiệt cần người cứu giúp. Bạch Thanh Dung chịu đựng cơn đau trên thân thể, cuống quít tìm túi xách của mình trong xe, rốt cuộc tìm được nó trong một góc, Bạch Thanh Dung vội vã lục điện thoại di động.

Khó khăn lắm mới tìm được điện thoại di động, Bạch Thanh Dung hoàn toàn thất vọng vì tín hiệu trên màn hình hiển thị không có dịch vụ, tương đương với việc điện thoại di động không khác gì cục gạch, chẳng có lợi ích gì ở dưới vách núi này.

Lúc Bạch Thanh Dung đang bất lực thì mơ hồ nghe được tiếng bước chân của ai đó, trong mắt như thấy được hy vọng, vội hét ra ngoài từ cửa xe bị vỡ: “Có ai không? Cứu với?”

Cô gái váy trắng vừa xuống vách núi đang lo không tìm được Bạch Thanh Dung, không ngờ Bạch Thanh Dung lại chủ động kêu cứu, bại lộ tung tích của mình, khuôn mặt đẹp đẽ của cô gái đó nở nụ cười hiểm ác.

Tay cô ta nắm thật chặt con dao găm đi về phía tiếng nói Bạch Thanh Dung phát ra, Bạch Thanh Dung nghe tiếng bước chân ngày càng gần, tưởng rằng có người tốt nghe được tiếng kêu cứu của cô, bèn gào to hơn.

“Người đâu, cứu với!” Bạch Thanh Dung cố nén đau đớn trên người hét lên, lúc này cô gái váy trắng cũng đi tới trước xe của Bạch Thanh Dung, mở cửa xe ra, có chút hả hê nói: “Cô Lâm, đã lâu không gặp.”

Bạch Thanh Dung nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn cô gái mặc váy trắng bên ngoài, càng thêm khó hiểu: “Cô không phải là trợ lý studio ảnh cưới sao?” Bạch Thanh Dung nói, cô nhớ kỹ đây là cô gái váy trắng phụ trách trang phục ở studio ảnh cưới.

“Ha ha ha, trợ lý studio ảnh cưới? Trí nhớ của cô Lâm kém vậy sao? Mấy ngày trước chúng ta mới gặp mặt, sao lại quên nhanh thế?” Cô gái váy trắng cười to nói.

Tiếng cười kia khiến người ta cảm thấy đáng sợ một cách kỳ lạ, nghe vào tai của Bạch Thanh Dung cứ như tiếng nói của ma quỷ rót vào, khiến cả người ớn lạnh. Bạch Thanh Dung mơ hồ cảm giác người đến không có ý tốt, vẫn bình tĩnh nói: “Tôi không biết cô đang nói gì? Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô ở studio ảnh cưới Đỗ Sương.”

Lời nói của Bạch Thanh Dung khiến cô gái váy trắng nhớ ra điều gì, bừng tỉnh nói: “À, đúng rồi, lúc chúng ta gặp mặt thì tôi không giống thế này.” Nói xong, cô gái tự tay kéo cái gì đó từ mép tóc, chỉ chốc lát sau, từng mảng da người bong ra trên mặt của cô gái kia.

Cảnh tượng này quả thực khiến Bạch Thanh Dung hoảng sợ, trước đây chỉ nghe qua truyện mặt nạ quỷ, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt thấy tình tiết chỉ có quỷ quái trong truyện mới làm được, Bạch Thanh Dung không hề xa lạ với gương mặt phía sau lớp mặt nạ đó.

Đó không phải là thư ký Lâm Đỗ suýt ăn tươi nuốt sống cô mấy ngày trước trong phòng làm việc tập đoàn Lâm Thị sao? Bạch Thanh Dung lập tức hiểu rõ, vụ tai nạn hôm nay tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ, Lâm Đỗ cải trang thành nhân viên studio ảnh cưới nhất định là đã biết trước việc cô và Lâm Thành Phong đi chụp ảnh cưới.

Lâm Đỗ thấy Bạch Thanh Dung nhận ra mình, cười hiểm ác nói: “Cô Lâm, không ngờ cô có thể rơi vào tay tôi, nếu không phải vì cô, sao tôi có thể mất đi công việc tốt như vậy chứ, nếu không phải vì cô, sao tôi lại gặp phải cảnh ngục tù, ban đầu cuộc đời của tôi có rất nhiều cơ hộ và tỏa sáng, tất cả những điều này đều bị phá vỡ vì sự xuất hiện của cô. Nếu tôi đi tù thì đời tôi coi như xong!”

Càng nói, biểu cảm của Lâm Đỗ càng đáng ghê tởm, toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo dữ tợn như ma quỷ: “Đều do cô mà chủ tịch Lâm mới đối xử với tôi như vậy, nếu không có cô, có lẽ người chụp ảnh cưới với chủ tịch Lâm hôm nay là tôi mới đúng, cô có biết cô đáng hận và thừa thãi đến mức nào không?”

Những lời Lâm Đỗ nói, Bạch Thanh Dung nghe được đều cảm thấy đó là những đạo lý cong vẹo không chút logic, tuy Bạch Thanh Dung bị thương đầy người vô cùng đau đớn nhưng đối mặt với một Lâm Đỗ như vậy, cô vẫn ung dung nói: “Tất cả đều do cô quá cao ngạo hống hách, hơn nữa cho dù không có tôi thì cũng sẽ có vô số cô gái giàu có khác, vị trí cô Lâm chưa chắc đến lượt cô.”

Bạch Thanh Dung cảm thấy đáng thương cho Lâm Đỗ, nhìn dáng vẻ dữ tợn của Lâm Đỗ, cô không cảm thấy đáng sợ, thậm chí còn thương hại cô ta, lại là một cô gái rơi vào lưới tình không cách nào kiềm chế được dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, những cô gái như thế đều rất đáng thương.

“Hừ, cô muốn nói thế nào tùy cô. Đợi cô chết rồi nhường lại vị trí cô Lâm cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho cô.” Lâm Đỗ chẳng biết xấu hổ nói, dao găm lộ ra trong tay lóe lên tia sáng lạnh lẽo quét qua gương mặt của Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung rùng mình, có vẻ hôm nay Lâm Đỗ quyết tâm muốn lấy mạng của cô.

“Cô đúng là đồ điên!” Bạch Thanh Dung hét: “Một thư ký tập đoàn đang yên đang lành chỉ vì không kiềm chế được cảm xúc của mình mà trở thành một kẻ điên, thật đáng thương hại cho cô.”

Lời nói của Bạch Thanh Dung khiến lửa giận trong lòng Lâm Đỗ càng bốc cao hơn, mắng chửi cô: “Chết đến nơi rồi còn nhiều lời!” Nói xong, cô ta liền quơ dao găm nhào về phía Bạch Thanh Dung trong xe.

Thấy Lâm Đỗ lao về phía mình, Bạch Thanh Dung cũng không đoái hoài tới đau đớn trên cơ thể, liều mạng chống lại sự tấn công của Lâm Đỗ, hai tay gắt gao ngăn cản Lâm Đỗ cầm dao găm nhắm ngay tim mình.

Cánh tay của Bạch Thanh Dung bị thương nặng vì va chạm trong tai nạn, bây giờ còn dùng sức chống lại sự tấn công của Lâm Đỗ, máu tươi tuôn ra từ vết thương bị rách.

Nhìn dáng vẻ chật vật của Bạch Thanh Dung, trong lòng Lâm Đỗ càng hả hê: “Đồ đê tiện, đây chính là kết cục của việc xúc phạm Lâm Đỗ tôi đây. Ngoan ngoãn chuẩn bị chịu chết đi!”

Lâm Đỗ cười gằn nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung bị thương nặng đâu phải là đối thủ của cô ta, bây giờ Bạch Thanh Dung rơi vào tay của cô ta, muốn Bạch Thanh Dung chết quả thực đơn giản chẳng khác gì bóp chết một con muỗi.

Muốn nhanh chóng giải quyết Bạch Thanh Dung, Lâm Đỗ kích động đến mức mắt ngày càng trợn to, tiếng cười càng lớn càng ghê rợn, trong rừng núi quanh quẩn giọng cười đáng sợ đó của Lâm Đỗ. Vô số chim chóc hoảng sợ bay vọt về phía chân trời.

Vết thương của Bạch Thanh Dung không ngừng trào máu ra ngoài, sức lực hai tay chống cự lại Lâm Đỗ từ từ yếu dần, trước mắt Bạch Thanh Dung đang dần dần biến thành màu đen. Cơn đau toàn thân ập đến và những va chạm kịch liệt không ngừng mới có thể giúp đầu óc Bạch Thanh Dung duy trì sự tỉnh táo.

Nhìn Bạch Thanh Dung mất máu quá nhiều sắp ngất xỉu vẫn còn kiên trì, trong lòng Lâm Đỗ càng thêm vui sướng: “Ha ha, chắc vợ chủ tịch đau lắm nhỉ, có điều không phải sợ đâu, nhanh thôi, nhanh thôi, cô sẽ không còn đau nữa!”

Nói xong, Lâm Đỗ tăng thêm sức trên tay đâm về nơi trí mạng của Bạch Thanh Dung, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức, cả người như tượng gỗ té xỉu trên người Bạch Thanh Dung.

Kiệt toàn thân đầy máu lôi Lâm Đỗ ra khỏi người của Bạch Thanh Dung, tự tay kéo Bạch Thanh Dung ra khỏi xe, vội vã nói: “Cô chủ, cô không sao chứ?”

Bạch Thanh Dung mất máu quá nhiều nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Kiệt. Kiệt tự tay lau máu trên mặt, nói: “Lúc nãy tôi ngất đi, không ngờ tiếng cười đáng sợ của cô gái kia đánh thức tôi, thấy cô ta sắp gây hại cho cô chủ, tôi gắng gượng đi ra phía sau cô ta, nhặt một tảng đá đập tới.”

“Kiệt, chúng ta rời khỏi nơi này trước. Tai nạn này không phải ngoài ý muốn, những người này quyết tâm muốn chúng ta chết ở đây, chúng ta mau rời đi.” Bạch Thanh Dung mới nói xong, Kiệt nhạy bén quan sát liền phát hiện trên vách núi phía đông có khoảng mười mấy gã đàn ông.

Với trực giác của Kiệt, đây tuyệt đối không phải là người chủ tịch phái tới, cậu ta vội vã đỡ Bạch Thanh Dung đi về một hướng khác trong ngọn núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.