Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 127: Giây phút sống chết



Giọng nói cùng hơi thở của Mộ Duy Thiên luôn vang lên bên tai cô, Bạch Thanh Dung chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Giờ phút này cô nhớ Lâm Thành Phong vô cùng, nhưng trong lòng cô biết rõ, bây giờ cô và Lâm Thành Phong cách xa vạn dặm, hắn tuyệt đối không thể chạy đến cứu cô trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.

Giờ phút này trong lòng Bạch Thanh Dung dâng lên cảm giác tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh cách đó không xa, cho dù cô chết, cô cũng không thể làm liên lụy đến mẹ được, cho dù cô bị Mộ Duy Thiên làm nhục, cô cũng không thể nhìn mẹ vì chuyện của mình mà mất đi mạng sống.

Mộ Duy Thiên chống hai tay lên thành giữ chặt lấy thân thể của cô, thân hình cao lớn đè xuống, hắn ta rất kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Bạch Thanh Dung cầu xin hắn ta, cầu xin hắn ta trở thành người đàn ông của cô.

Giây phút này, hắn ta đợi rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện.

“Người đâu, đưa bà Bạch ra ngoài.” Mộ Duy Thiên lên tiếng dặn dò.

Mấy tên da đen cách đó không xa gật đầu tuân lệnh, sau khi kính cẩn lễ phép hành lễ xong liền đẩy giường bệnh ra ngoài, Bạch Thanh Dung không thấy mẹ đâu, không khống chế được cảm xúc: “Tên điên Mộ Duy Thiên này! Anh muốn đưa mẹ tôi đi đâu, anh mau đưa bà ấy quay lại đây, anh mau đưa bà ấy quay lại đây, tôi muốn gặp mẹ...”

Không nhìn thấy mẹ cô không yên tâm, thủ đoạn của Mộ Duy Thiên độc ác như vậy, dù làm chuyện gì cũng không để lại dấu vết, cô lo sau khi Mộ Duy Thiên đưa mẹ cô đi sẽ làm tổn thương mẹ cô. Cô không biết trên đời này còn chuyện gì tồi tệ hơn chuyện cô đang gặp phải hiện giờ không nữa, bây giờ cô đến trói gà cũng không chặt, không thể quyết định bất cứ việc gì, nhưng cô cũng không thể để mặc Mộ Duy Thiên điều khiển cô được.

Ít nhất cô hi sinh bản thân, còn hy vọng có thể mang lại bình yên vô sự cho mẹ mình, nếu hôm nay cô thật sự không trốn thoát được, thực sự bị tên ác ma Mộ Duy Thiên này ức hiếp, cô còn có thể vui mừng vì mình đã bảo đảm được sự an nguy cho mẹ mình.

Mộ Duy Thiên hung hăng giữ chặt lấy cái cằm xinh đẹp của cô, từng câu từng chữ buông lời cảnh cáo: “Ngoan nào, Thanh Dung của anh, em muốn mẹ em tận mắt chứng kiến anh sẽ trở thành người đàn ông của em như thế nào sao? Nếu em đã có ước nguyện như vậy, vậy sao anh lại không tác thành cho em được chứ?”

Giọng nói lạnh lẽo của hắn, tựa như đến từ địa ngục trần gian vậy, Bạch Thanh Dung cảm nhận được sự uy hiếp của Mộ Duy Thiên, cô bắt đầu điên cuồng gào thét.

“Tôi đã đồng ý với anh rồi mà, rốt cuộc anh còn muốn thế nào đây?” Cô đã miễn cưỡng chiều theo hắn ta rồi, lại chẳng ngờ Mộ Duy Thiên lại muốn đuổi cùng giết tận như vậy. Từ nhiều năm trước đã chiếm đoạt nhà họ Bạch, khiến nhà họ Bạch khuynh gia bại sản, đến hôm nay, tham vọng của hắn ta dường như càng ngày càng lớn, đã ép nhà họ Bạch đến mức này rồi mà hắn ta vẫn chưa thỏa mãn, hôm nay lại còn muốn ép hai mẹ con cô đến bước đường cùng.

Bạch Thanh Dung không ngờ, toàn bộ nhà họ Bạch lại hoàn toàn bị hủy hoại trong tay Mộ Duy Thiên, đến lúc này, thậm chí cơ hội phản kháng báo thù, đẩy hắn ta xuống địa ngục, khiến hắn chịu sự trừng phạt cô cũng chưa làm được.

Cô cắn môi, trong lòng trào lên một ngọn lửa vô cùng khó chịu, ngọn lửa ấy tựa như có vô vàn con kiến đang gặm nhấm trong lòng cô vậy, khiến cô sống không bằng chết.

Ý cười trên khóe miệng Mộ Duy Thiên ngày càng rộ lên, hắn ta cúi người ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng khác thường của cô, ý cười sâu đậm trong đáy mắt giống như dòng nước lớn đang dâng trào, lại giống như một con sói đói khát không từ thủ đoạn, đang chờ đợi thời cơ vồ lấy con mồi của mình.

Trên bãi cát ở bờ biển Mauritius.

Hạ Dũng nghiêm túc ngồi trên ghế dài, anh đã mặc một bộ âu phục màu đen thật chỉnh tề, đang chờ đợi cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân. Không khí nơi đây vô cùng xơ xác tiêu điều, không biết tại sao, ban nãy trên bãi biển vẫn đầy nắng, vậy mà đột nhiên trời nổi gió lớn, dòng nước biển cuốn từng trận cát bay mù mịt, ánh mắt Hạ Dũng lóe lên một tia khát máu.

“Chủ tịch, người của chúng ta đã nghe được tin tức của cô Bạch rồi ạ, cô ấy bị người của Mộ Duy Thiên trói đi. Người bị trói đi trừ cô ấy ra còn có bà Bạch – mẹ cô ấy nữa, chủ tịch, dường như đối phương đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, nơi nhốt cô Bạch là một công xưởng chế tạo vũ khí dưới lòng đất, người của chúng ta muốn lẻn vào e rằng còn khó hơn cả việc lên trời.” Người đàn ông mặc âu phục thành thật khai báo.

Hạ Dũng nghe xong những lời này, sắc mặt vô cùng khó coi, anh đưa mắt nhìn bầu trời âm u khắp chốn, ngọn lửa tức giận như thiêu như đốt trong lồng ngực. Trong lòng anh rất rõ, đây là cơ hội cuối cùng ông trời ban cho anh, nếu như lần này anh rút lui, như vậy cả đời này anh cũng sẽ chẳng liên quan gì đến Bạch Thanh Dung nữa.

Cho nên dù lần này đi cứu người có nguy hiểm cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng phải liều mạng thử một lần, chí ít anh không mong muốn cũng không thể trơ mắt nhìn Bạch Thanh Dung bị tên điên Mộ Duy Thiên gây họa được.

“Thông báo cho tất cả mọi người đợi lệnh, tôi lập tức sắp xếp đi cứu người. Mặt khác, thông báo cho cảnh sát địa phương và quân đội, cứ nói có phần tử tội phạm đang tiến hành hoạt động phạm tội xuyên quốc gia, thông báo cho đại sứ quán cử người tiếp viện.” Hạ Dũng đứng dậy, đôi tay thon dài không chút lo lắng chỉnh lại bao tay da của mình, mỗi câu anh nói ra đều không chút do dự, từng câu từng chữ vang lên như một lời khích lệ sĩ khí vậy.

Bên này Hạ Dũng đã liên lạc khắp nơi chuẩn bị thực hiện kế hoạch cứu người xong, bên kia Lâm Thành Phong ở thành phố X đã kết thúc hội nghị bộn bề cuối cùng cũng trở lại phòng làm việc.

Hắn cởi áo khoác âu phục ra ngồi xuống ghế, khó lắm mới được thở phào nhẹ nhõm sau một ngày bận rộn, mấy ngày gần đây hắn muốn làm hết công việc của nửa tháng tới trong mấy ngày này, vậy nên lượng công việc quả thật không hề nhỏ.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trở nên mơ hồ dưới ánh nắng mặt trời, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, lười biếng cởi vài chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi tinh tế, phẳng phiu.

Lấy lại hơi thở bình thường, Lâm Thành Phong lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Bạch Thanh Dung, ngón tay vừa lướt điện thoại liền nhìn thấy tin nhắn Bạch Thanh Dung gửi một giờ trước.

Nhưng giờ phút hắn nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt lập tức thay đổi, Lâm Thành Phong không khống chế được bật dậy khỏi ghế ngồi, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt yếu ớt nhìn nội dung tin nhắn, giờ phút này sự lo âu và sợ hãi ngập tràn trong lồng ngực hắn, dường như dồn ép đến mức hắn không thể thở nổi.

Lâm Thành Phong không dám kéo dài, vừa lấy chiếc áo khoác âu phục vắt trên khuỷu tay ra, vừa gọi điện cho Bạch Thanh Dung.

Nhưng khi điện thoại gọi đi, có tiếng đổ chuông nhưng không một ai bắt máy, Lâm Thành Phong gọi mấy cuộc điện thoại cũng không ai nghe, sắc mặt của hắn càng sầm lại đến đáng sợ.

Cường đang chuẩn bị bước vào báo cáo công việc với chủ tịch, nhìn thấy chủ tịch lạnh lùng sải bước ra ngoài, trong lòng có chút hồi hộp vội vã đặt tài liệu xuống: “Chủ tịch, anh đi vội vội vàng vàng như vậy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Lập tức tiến hành định vị với điện thoại của cô chủ, xem hiện tại cô ấy đang ở đâu. Mặc khác, bây giờ cùng tôi đến bệnh viện Maria, có thể cô ấy cùng bà Bạch xảy ra chuyện rồi...” Mặc dù hôm nay Lâm Thành Phong toàn tâm toàn ý vào công việc, nhưng cả ngày nay hắn đều cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm, mí mắt luôn giật giật, tuy nói ngày thường hắn là một người tin vào khoa học chứ không mê tín, nhưng lúc này nghĩ lại hắn vẫn lo lắng bất an trong lòng, luôn cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện mất rồi.

Cường bị sự thiếu kiên nhẫn và mất kiểm soát của Lâm Thành Phong làm cho càng hoảng sợ, biết rằng mọi chuyện chắc chắn không đơn giản.

Cậu ta nhanh chóng phân phó thuộc hạ của mình đi thăm dò, bản thân mình cũng đi theo. Lâm Thành Phong đến bệnh viện chỉ mất hai mươi phút, bình thường quãng đường đáng ra phải đi mất bốn mươi phút nay bị hắn giảm đi một nửa, nhanh chóng đến nơi, vừa đến nơi, viện trưởng bệnh viện đứng sẵn chào đón.

Sắc mặt viện trưởng bệnh viện nặng nề nghênh đón: “Anh Lâm, sáng sớm nay đã không thấy bà Bạch đâu, còn nữa cô Lâm cô ấy ra ngoài tìm người tới giờ vẫn chưa thấy về, anh cũng biết bệnh tình của bà Bạch bây giờ không được phép lơ là dù chỉ một chút, ở bên ngoài quá lâu rất dễ khiến bệnh tình tái phát...”

“Người đâu?” Lâm Thành Phong sải bước vào phòng bệnh, phát hiện không có ai trong phòng bệnh, sắc mặt Lâm Thành Phong lập tức sa sầm.

Thân hình cao lớn của hắn đứng ở giữa phòng chắp tay ra sau lưng, không khí trong phòng vô cùng nặng nề, nặng nề đến mức khiến tất cả những người trong phòng đều không thể thở nổi, mà ánh mắt lạnh như băng của Lâm Thành Phong, càng khiến lòng người phát lạnh!

“Anh Lâm, là do bệnh viện chúng tôi sơ sẩy, chúng tôi cũng không biết cô Lâm đưa bệnh nhân đi đâu nữa, y tá của chúng tôi đã không gặp họ cả chiều nay...” Viện trưởng bệnh viện đầy sợ hãi trong lòng báo cáo, ông ta bị biểu cảm của Lâm Thành Phong dọa đến mức toát mồ hôi lạnh.

Lâm Thành Phong giận dữ lạnh lùng nhìn về phía viện trưởng bệnh viện: “Sơ sẩy? Ông viện trưởng, một câu sơ sẩy ông nói ông cho rằng sẽ không có trách nhiệm gì sao?”

Giọng hắn lạnh lùng chậm rãi, nghe không ra vui buồn hay giận dữ, nhưng vẫn dọa viện trưởng sợ đến mức hai chân run rẩy.

Lâm Thành Phong không có thời gian đôi co với họ.

Bên kiCường nhận được cuộc điện thoại gọi tới, cúp điện thoại, cậu ta bước đến trước mặt Lâm Thành Phong báo cáo tình hình với hắn.

“Chủ tịch, định vị điện thoại của cô chủ bây giờ, đang ở đáy biển Thái Bình Dương.”

“Cậu nói cái gì?” Mặt Lâm Thành Phong biến sắc, đôi mắt đen láy cuồn cuộn sóng trào, với thời gian một buổi chiều, mà cô có thể đến được Mauritius sao, Lâm Thành Phong tuyệt đối không tin cô sẽ đưa mẹ vợ đi nghỉ phép, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn về phía viện trưởng bệnh viện: “Lập tức mở camera giám sát quay lại đoạn video trong khoảng thời gian cô chủ mất tích lên cho tôi.”

Nói xong, Lâm Thành Phong sải bước rời đi, không muốn chậm trễ một giây một phút nào.

Ở đáy biển Thái Bình Dương là có ý gì? Rõ ràng điện thoại ở đáy biển Thái Bình Dương, tại sao vẫn chưa ở trạng thái tắt máy?

Hắn không tin, chuyện này nhất định có gì đó mờ ám, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể để mặc Bạch Thanh Dung ở nơi phương xa một mình, sống chết không rõ được.

“Chuẩn bị chuyên cơ! Lập tức bay thẳng đến Mauritius!” Lâm Thành Phong ngồi trên xe, hiện tại hắn đang mất kiểm soát không thích hợp để lái xe, chiếc xe hiệu Aston Martin Lagonda đang do Cường lái, hai mắt Lâm Thành Phong cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc vi tính trên đùi.

Trong máy tính video giám sát do viện trưởng bệnh viện gửi tới, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như muốn tìm ra manh mối sự tiệc từ trong màn hình.

Nhưng cảnh quan trọng nhất, có người ló đầu ra từ góc tường phía tây của bệnh viện phá hỏng đoạn video quay lại sự việc buổi chiều hôm nay, đó cũng là vị trí Bạch Thanh Dung biến mất, có nghĩa là hiện tại Bạch Thanh Dung đang gặp nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Lâm Thành Phong ánh lên vẻ chết chóc.

Hắn bực bội kéo chiếc cà vạt đang thắt chặt trên cổ xuống, hít sâu một hơi: “Cường, lái nhanh một chút!”

“Vâng, chủ tịch.” Cường lộ ra nét mặt lo lắng, tăng tốc nhanh hơn, có lẽ cô chủ đang gặp nguy hiểm, không một ai dám chậm trễ, vì liên quan đến sự an toàn của cô chủ và mẹ vợ của chủ tịch, nên quãng đường từ bệnh viện đến sân bay đều có cảnh sát dẹp đường.

Bởi vậy vốn dĩ đang ở trên đoạn đường vào giờ cao điểm, lúc này lại vô cùng thông thoáng, chiếc Aston Martin Lagonda hung hăng lướt trên đường chính của thành phố X, chạy bay như tên bắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.