Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 128: Cuộc nói chuyện video



Ánh mắt Lâm Thành Phong nhìn chằm chằm vào vị trí Bạch Thanh Dung biến mất, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, tim hắn tưởng như sắp ngừng đập đến nơi, Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung, em không thể gặp chuyện gì được.

Anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.

Những chiếc chuyên cơ riêng của nhà họ Lâm đã có mặt ở khắp sân bay chuẩn bị cất cánh bất cứ khi nào có lệnh, cánh máy bay phát ra tiếng kêu vù vù, Lâm Thành Phong bước xuống từ chiếc xe Aston Martin, đôi giày quân đội sải từng bước dài đi về phía chiếc trực thăng.

Hắn vừa đi, vừa áp sát điện thoại vào bên tai, cả đoạn đường đi hắn đã gọi liên tục mười cuộc điện thoại, điện thoại của Bạch Thanh Dung vẫn không khóa máy, như vậy cô hoặc là người muốn hại cô, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được điện thoại.

Trong căn phòng tối om kín mít.

Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, cô giãy giụa muốn thoát khỏi mớ dây trói, mắt mở to chăm chú tìm kiếm xung quanh, nhưng một không gian kín mít rộng lớn như vậy, lại không nhìn thấy bóng dáng chiếc điện thoại ở đâu chỉ có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang vang lên.

Cô nghĩ nhất định là Lâm Thành Phong gọi cho cô rồi, chuông điện thoại vang lên rất lâu: “Điện thoại của tôi đổ chuông kìa, Mộ Duy Thiên, anh đưa điện thoại cho tôi tôi muốn nghe điện thoại.”

Mộ Duy Thiên nhìn cô, bàn tay hắn ta lả lơi vuốt ve cằm cô: “Gấp thế sao?”

“Súc sinh!” Bạch Thanh Dung hung hăng nguyền rủa một câu, cô không hề che giấu sự chán ghét của mình với Mộ Duy Thiên, nhưng lúc này ngoài cách dùng lời nói để xả giận, thì chẳng thể làm việc gì khác được nữa. Nhưng chính vì những lời nói này, rất có thể sẽ dẫn cô vào nơi vực thẳm không ngóc đầu lên nổi.

Mặt cô đỏ bừng, cố gắng chịu đựng cảm giác tê buốt truyền đến từ ngực và khắp các bộ phận trên cơ thể, cắn môi không chịu hé răng nói thêm nửa lời.

Những giọt mồ hôi nóng ran chảy khắp da thịt, Bạch Thanh Dung cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa, tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì vang lên ấy như càng thôi thúc cô, giày vò cô hơn.

Sắc mặt Mộ Duy Thiên sầm lại, hắn ta híp nửa mắt khàn khàn nói: “Thật sao? Nhưng đợi lát nữa em sẽ lại phải cầu xin một tên súc sinh trong mắt em là anh đây muốn em đó.”

Hắn ta vừa ngắm nhìn cô, đầu ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào cằm của cô, chậm rãi trượt xuống phía dưới.

Bạch Thanh Dung căm ghét nhắm mắt lại không muốn nhìn hắn ta thêm một lần nào nữa, nhưng cô thừa nhận thuốc trong người cô đã bắt đầu phát tác, sự khát khao tình dục dường như sắp ép cô phát điên lên rồi, cô cắn môi thật chặt, muốn dùng sự đau đớn để giảm bớt cơn nóng nực trong người.

Mộ Duy Thiên thấy khóe môi cô rỉ máu, sắc mặt tái xanh bóp cằm cô: “Mở miệng ra.”

Bạch Thanh Dung nhắm mắt lại, tự nhủ với lòng mình đừng nghe giọng của hắn ta cũng đừng cảm nhận sự đụng chạm từ hắn.

Cho dù trong lòng có khát khao thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không cúi đầu trước hắn ta dù chỉ một chút, càng không cầu xin hắn ta dù chỉ một câu.

Trong phòng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Mộ Duy Thiên bực tức đi tới cầm điện thoại của Bạch Thanh Dung định ném đi. Nhưng khi cầm điện thoại lên hắn liền thấy tên của người gọi hiện lên trên màn hình.

Lâm Thành Phong.

Ha... Ánh mắt của Mộ Duy Thiên tối sầm lại đến đáng sợ, hắn ta nhếch miệng cười, đi tới bên cạnh Bạch Thanh Dung ngồi xổm xuống, hắn rất có thiện ý đưa chiếc điện thoại đến trước mặt Bạch Thanh Dung dụ dỗ.

“Nào Thanh Dung bé bỏng của anh, em ngoan ngoãn nhìn đi, là ai gọi cho em đây, không phải em muốn nhìn sao? Hay là em muốn nói cho người trong lòng của em biết bây giờ em đang ở bên anh, hơn nữa em còn năn nỉ anh ngủ cùng em?” Mộ Duy Thiên chậm rãi buông những lời tàn nhẫn, mỗi câu nói dường như đều là sự giày vò đối với Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung nhắm mắt lại, cô bị ép ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện thoại trước mặt.

Nhưng nhìn thấy tên Lâm Thành Phong hiện trên màn hình điện thoại, nước mắt cô lại lã chã rơi, cô lắc đầu, ra sức lắc đầu, cô không muốn Lâm Thành Phong biết bộ dạng dơ bẩn tả tơi của mình lúc này, cô không muốn.

Mộ Duy Thiên sao có thể cứ thế buông tha cho cô được, hắn ta chính là một ác ma, một ác ma chỉ biết đến việc cướp đoạt, hắn muốn Bạch Thanh Dung, ép Bạch Thanh Dung đến bước đường cùng, thậm chí không còn khả năng tìm được đường sống giữa thời khắc nguy hiểm nhất, như vậy cô mới tuyệt vọng không dám phản bội hắn ta.

Đây là cách sinh tồn của hắn ta, dù là đối với bất cứ thứ gì hắn ta muốn hắn đều không từ một thủ đoạn nào như vậy, đối với Bạch Thanh Dung cũng vậy.

“Đừng nghe. Au... Đừng nghe...” Cô không muốn Lâm Thành Phong nghe thấy giọng của cô lúc này, cô càng không muốn lúc này Mộ Duy Thiên nói bất kỳ điều gì với Lâm Thành Phong, cô biết Mộ Duy Thiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, cô biết hết.

Mộ Duy Thiên nhìn cô, nói: “Sao nào? Không muốn nói chuyện với anh ta à? Nhanh như vậy đã không cần anh ta nữa rồi sao? Hay là bây giờ trong mắt em chỉ có anh, cho nên không muốn có bất cứ quan hệ gì với Lâm Thành Phong nữa? Nhưng em nói xem nếu Lâm Thành Phong biết bộ dạng hiện giờ của em ở trước mặt anh, anh ta có chúc phúc cho chúng ta không?”

Ánh mắt Bạch Thanh Dung lạnh nhạt nhìn Mộ Duy Thiên, cô cắn răng chịu đựng những cảm giác bứt rứt nóng bỏng tê dại, bướng bỉnh không nói câu nào. Cô biết dù Lâm Thành Phong lo lắng cho cô, nhưng hai người vẫn chưa thực sự trở thành vợ chồng, Lâm Thành Phong cũng không chắc sẽ để ý, nhưng cô lại để ý, cô cũng không biết mình như thế nào, đã đến nước này rồi, nhưng cô nhất định không muốn bị Mộ Duy Thiên chạm vào người, càng không muốn để cho Lâm Thành Phong biết.

Mộ Duy Thiên dường như hiểu ý cô, bước tới phía sau cô cúi người xuống, hắn ta phả những hơi thở nóng rực vào gáy Bạch Thanh Dung, rồi giơ điện thoại lên trước mặt cô.

“Anh lại rất muốn nghe những lời chúc phúc từ anh ta đó... Hay là để anh xem xem Lâm Thành Phong rốt cuộc sẽ chúc phúc chúng ta như thế nào nhé? “ Hắn ta vuốt ve sờ xoạng tóc của cô, thân thể ép sát lại gần mình.

Lúc này Bạch Thanh Dung dường như đã vượt qua giới hạn chịu đựng, cô không chịu nổi nữa rồi.

Cô muốn chết, nếu như bây giờ cho cô cơ hội chết, cô thực sự sẽ không sống tiếp nữa, kiểu sống không bằng chết này thực sự chẳng dễ chịu chút nào, quá khó chịu rồi.

Cô chỉ có thể ngăn bản thân mình không được cảm nhận những hành động cố tình khiêu khích của Mộ Duy Thiên, tất cả ý nghĩ trong đầu cô đều là những hình ảnh cô ở bên Lâm Thành Phong.

Đêm qua là đêm tân hôn của cô và Lâm Thành Phong, sự nóng bỏng của anh, sự dũng mãnh vô song của anh, sức lực mạnh mẽ từ anh dường như đều in đậm trong lòng cô, cô chỉ có thể dựa vào những hồi ức trôi giạt ấy để ngăn mình lại, ép bản thân xoa dịu sự mất khống chế của cơ thể.

Mộ Duy Thiên nguy hiểm nhếch môi, nhẹ nhàng ấn nút trả lời, dù đã làm vậy nhưng hắn ta vẫn chưa hài lòng, hắn ta bật video lên để nói chuyện, một cuộc gọi video vào giờ phút sống còn truyền nhanh đến chỗ Lâm Thành Phong.

“Thanh Dung! Thanh Dung em sao rồi? Tên Mộ Duy Thiên đáng chết kia mày đã làm gì cô ấy rồi? Mày thả cô ấy ra, nếu mày dám đụng đến dù chỉ là một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ liều chết với mày.” Đầu điện thoại bên kia, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lâm Thành Phong càng hiện rõ sự lo lắng, đôi mắt hắn đỏ ửng, cầm lấy điện thoại giận dữ gào thét cuồng loạn.

Dáng vẻ ấy như hận không thể nhảy từ nơi này qua đó.

Giờ phút Bạch Thanh Dung nghe thấy giọng nói của hắn, không kìm được mà rơi nước mắt, cô lắc đầu, đừng, đừng để hắn nhìn thấy bộ dạng tả tơi của cô lúc này.

Nhưng sự kiềm chế của cô hoàn toàn không có tác dụng, giọng cô khàn đi, hai mắt đỏ ửng, cơ thể cũng tựa như không còn là của mình nữa, cô khó chịu rên rỉ, nhiệt độ giống như lửa cháy trên cánh đồng cỏ đang lan nhanh vào trong cơ thể cô, cô ngửa cổ lên không chịu được mà ngọ ngoậy, dáng vẻ đã bị dục vọng dằn vặt đến mức không kiểm soát được, sự im hơi lặng tiếng đều như đang nói cho Lâm Thành Phong biết, hôm nay cô đã rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Đó là tình trạng cô có thể bị làm nhục bất kỳ lúc nào.

Mộ Duy Thiên đang ôm cô, chào hỏi Lâm Thành Phong, tay còn lại, đang từ từ trượt dọc bả vai của Bạch Thanh Dung, chậm rãi vuốt ve chỗ khuỷu tay của cô.

“Anh Lâm... Anh vẫn khỏe chứ.” Mộ Duy Thiên cười lớn, hắn ta hạ giọng, tỏ vẻ thị uy với Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong tức giận vô cùng, hắn cảnh cáo Mộ Duy Thiên: “Tao cảnh cáo mày, bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của mày xuống. Nếu mày dám động vào cô ấy, tao sẽ bắt mày phải trả một cái giá thê thảm.”

“Ha... Nực cười, anh có biết tôi đang ở đâu không? Chờ anh tìm được tôi, Thanh Dung bé bỏng đã là người phụ nữ của tôi rồi... À, không đúng bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của tôi rồi, nếu anh không tin, tôi có thể phát trực tiếp cảnh yêu đương của chúng tôi cho anh xem, thế nào? Hứng thú không?”

“Mày điên rồi. Mộ Duy Thiên! Tao phải giết mày.”

“Sao nào? Không nỡ à? Theo tôi biết, thì giữa anh và Tiểu Thanh Dung cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, sao bây giờ anh lại lộ ra dáng vẻ này nhỉ, làm cho tôi lại cảm thấy anh có ý đồ khác với cô ấy đấy... Em nói xem có đúng không Thanh Dung bé bỏng, em xem anh ta căng thẳng chưa kìa...Lại còn quan tâm em nhiều thế nữa chứ... “ Mộ Duy Thiên cười như điên như dại, cười lạnh nói chuyện với Bạch Thanh Dung.

Hắn ta rất vui có thể khi có thể thấy được dáng vẻ mất kiểm soát của Lâm Thành Phong, không ngờ Lâm Thành Phong điềm tĩnh, không chuyện gì là không làm được thường ngày cũng có ngày hôm nay.

Bạch Thanh Dung không muốn Lâm Thành Phong nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

Cô lắc đầu, khổ sở muốn né tránh những nhục nhã mà Mộ Duy Thiên gây ra cho cô, nhưng Lâm Thành Phong lại thấy được sự sợ hãi của cô lúc này.

“Tên Mộ Duy Thiên đáng chết kia! Mày thả cô ấy ra, ức hiếp một cô gái còn ra thể thống gì?”

“Nhưng có phải tôi ức hiếp cô ấy đâu, là tôi đang yêu cô ấy, anh không biết tôi đã phải chờ đợi ngày này bao lâu rồi đâu... Lâm Thành Phong anh đã từng là người đàn ông của cô ấy, sau này người đàn ông của cô ấy sẽ là tôi. Tôi nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi, anh mãi mãi cũng sẽ không được gặp lại cô ấy nữa đâu... “ Mộ Duy Thiên lại cười điên dại.

Điện thoạt tắt phụt một tiếng.

Lâm Thành Phong thấy màn hình đột nhiên tối đen, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, hắn bóp chặt điện thoại đến nỗi dường như sắp bóp nát đến nơi.

Nhưng khi gọi lại, điện thoại đã tắt máy.

“Chủ tịch, số liệu mà chúng ta thu được cho thấy đối phương ở khu vực có tín hiệu nhiễu rất mạnh, vì vậy vệ tinh của chúng ta không thể định vị được vị trí của Mộ Duy Thiên và cô chủ. “ Cường căng thẳng quay lại báo cáo tình hình, cậu ta đứng ở bãi đỗ sân bay, đứng phía sau Lâm Thành Phong, sau lưng còn có rất nhiều chuyên gia kĩ thuật.

Nhưng tất cả đều chắc chắn những gì đã thu thập được. Vừa rồi khi chủ tịch nghe điện thoại, Cường dường như có thể nghe sơ sơ được những ý chính, nếu vậy bây giờ đã có thể xác định được hôm nay cô chủ ở cùng Mộ Duy Thiên, để đạt được mục đích của mình mà Mộ Duy Thiên không từ một thủ đoạn nào, cô chủ bị hắn ta bắt cóc, quá nguy hiểm rồi.

Toàn thân Lâm Thành Phong như bị nhấn chìm trong luồng áp suất thấp, ánh mắt hắn u tối lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía cánh quạt trên chiếc phi cơ cách đó không xa, lồng ngực nhói đau lạnh buốt, hắn đau đến mức không thở nổi.

Hắn không thể bỏ lỡ một giây phút nào, giữ chặt điện thoại trong tay, sải bước chuẩn bị lên máy bay.

“Nếu đã không định vị được tín hiệu của hắn, vậy hãy đi tìm những địa điểm khu vực thường ngày hắn hay lui tới, nếu như vậy vẫn không tìm được, hãy đi tìm hiểu hành trình tất cả những chuyến bay chuyên cơ của hắn trong ngày hôm nay! Tôi muốn biết kết quả trong vòng năm phút.” Lâm Thành Phong lớn tiếng nói.

Hắn không còn thời gian đợi nữa rồi! Một phút đồng hồ hắn cũng không thể đợi nổi.

Ban nãy Bạch Thanh Dung không thoải mái nhiều đến mức nào, hắn liếc mắt cũng có thể nhìn ra, bây giờ Mộ Duy Thiên chuyện gì cũng có thể làm được, hắn vừa nghĩ tới hậu quả có thể xảy đến liền cảm thấy sợ hãi.

Cả đời này, đây là lần đầu tiên Lâm Thành Phong cảm thấy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.