Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 141: Tình yêu biến thái



“Chủ tịch, chúng ta có nên phong tỏa tin tức không?” Cường lo lắng hỏi Lâm Thành Phong, dù sao nếu để người ngoài biết Lâm Thành Phong bị tai nạn xe, đến lúc đó rất dễ gây xao động đến giá cổ phiếu.

“Không cần, kẻ đứng phía sau cho dù là ai, hắn đã dám muốn mạng của tôi, tất nhiên sẽ công kích công ty, cho dù cậu ngăn chặn tin tức thì hắn ta cũng sẽ truyền tin ra ngoài.” Lâm Thành Phong đi đến chỗ ghế ngồi xuống, ánh mắt đầy tính toán.

Cường đương nhiên biết rõ lời Lâm Thành Phong nói rất đúng, nhưng nhìn Lâm Thành Phong vốn không sao, có sự bảo vệ của túi khí, có vẻ như anh không bị chấn động não.

“Anh muốn làm thế nào?” Cường hỏi Lâm Thành Phong, cảm giác lúc này tư tưởng có chút không thể kết nối với anh được.

“Bộ phim công ty vừa đóng máy vẫn chưa tuyên truyền, có người tạo tình thế cho chúng ta, chúng ta tự biết thuận thế mà theo.” Lâm Thành Phong nhìn Cường lộ ra một nụ cười đắc ý.

“Cao, quả là cao kiến.” Cường bội phục, cậu ta thật sự bội phục Lâm Thành Phong, chuyện gì cũng có thể chuyển bại thành thắng, còn nhảy vào để lợi dụng.

“Cường, nhanh chóng tìm được Mộ Duy Thiên, tên này không giữ lại nữa.” Lâm Thành Phong nhớ lại chuyện trước đây mà hắn đã đối xử với Bạch Thanh Dung, đủ để cho hắn chết một vạn lần, anh không cho phép chuyện như vậy xảy ra, thay vì bị động chờ đợi, chi bằng chủ động ra tay.

Cường đã sớm cho người đi điều tra tung tích của Mộ Duy Thiên rồi, cho dù chuyện lần này không phải là hắn, Cường cũng nghĩ vẫn nên khống chế hắn.

Lâm Thành Phong quay về phòng bệnh, nhẹ nhàng nằm bên cạnh Bạch Thanh Dung, nhìn quầng mắt thâm đen của cô có thể biết được đêm cô ngủ không ngon giấc, trong lòng Lâm Thành Phong đột nhiên ấm áp, người con gái ngốc nghếch này, anh nghi ngờ cô, lạnh nhạt với cô như vậy, nhưng cô vẫn ngốc nghếch chờ anh.

Dù Bạch Thanh Dung đang trong giấc mộng, cũng có thể biết rõ người bên cạnh mình chính là Lâm Thành Phong, cô ôm chặt lấy anh, vùi trong lòng anh mà ngủ ngon lành.

Lâm Thành Phong bắt đầu thấy rất hạnh phúc, nhưng chưa tới năm phút đã cảm thấy đây đúng là sự giày vò lớn nhất trên đời, cơ thể dịu dàng ấm áp trong vòng tay, nhưng nhìn thấy lại không được làm gì, như vậy thực sự làm tổn thương đến cơ thể.

Anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Bạch Thanh Dung, đành thở dài một cái, nhịn một chút đi, trời sắp sáng rồi.

...

Sáng sớm, một tin tức quan trọng như một tiếng sét trong thành phố X, nổ lên khiến cả thành phố X bắt đầu rung chuyển không yên.

Trên báo chí, trên bản tin, trên mạng khắp nơi đều là video và hình ảnh tin Lâm Thành Phong bị tai nạn xe.

Cửa trước cửa sau bệnh viện Nhân Hòa sáng sớm bị đám phóng viên chen chúc chật kín, nếu thể lực của bác sĩ bệnh nhân ra vào không tốt thì gần như bị đám phóng viên đè bẹp.

Lâm Thành Phong nhìn phóng viên dưới tầng, trên mặt nở nụ cười đắc ý, xem ra kẻ đứng phía sau vẫn xem trọng bản thân, có điều như vậy cũng tốt.

Trước giờ bệnh viện Nhân Hòa chưa từng náo nhiệt như vậy, dù thị trưởng tới cũng không có động tĩnh lớn như vậy.

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong, đột nhiên nhớ ra lúc sáng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Lâm Thành Phong ở bên cạnh, trong lòng vui vẻ, đồng thời không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc anh có tình cảm gì với cô, nếu như thích cô, yêu cô, nhưng tại sao vẫn muốn ở cùng với người con gái khác chứ.

Lâm Thành Phong đột nhiên phát hiện hình như Bạch Thanh Dung có tâm sự gì, luôn muốn định hỏi lại thôi.

“Vợ, em có chuyện gì muốn hỏi anh sao?” Lâm Thành Phong bước tới cạnh Bạch Thanh Dung, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.

“Em... em...” Bạch Thanh Dung cứ “em” một hồi lâu, nhìn ánh mắt đầy dịu dàng tình cảm của Lâm Thành Phong, cuối cùng cắn răng, quyết định nói rõ trước mặt anh, thực sự không chịu nổi kiểu yêu anh như này, nhưng trong lòng tràn đầy tâm trạng nghi hoặc không xác định.

“Em sao thế?” Lâm Thành Phong mỉm cười với cô, đợi câu nói tiếp theo của cô.

“Thành Phong, em muốn hỏi anh một chuyện.” Bạch Thanh Dung nhìn anh chăm chú, quyết định hỏi rõ, nếu như anh đã không yêu cô nữa, vậy thì cô cũng không cần phải ở lại nữa, nhưng nếu anh vẫn còn yêu cô, vậy thì cô chỉ có thể để anh lựa chọn, cô sẽ không chia sẻ người con trai của mình với người con gái khác.

“Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?” Lâm Thành Phong nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, lập tức thu lại vẻ đùa cợt trên khuôn mặt, chăm chú nhìn Bạch Thanh Dung.

“Thành Phong, anh có yêu em không?” Bạch Thanh Dung hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí để hỏi, mắt cô không nhúc nhích nhìn Lâm Thành Phong, nhìn kỹ từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt anh, rất nhiều lúc miệng người sẽ lừa người ta, nhưng từng biểu cảm nhỏ trên mặt lại không biết lừa người.

Lâm Thành Phong rất vui khi thấy biểu cảm nghiêm túc và giọng điệu không chắc chắn đó, cô gái bé nhỏ của anh đã biết biểu đạt tình cảm rồi, có tiến bộ.

“Anh yêu em.” Lâm Thành Phong cũng nhìn cô nghiêm túc trả lời, anh không chỉ yêu cô mà sẽ dùng thời gian cả đời để thực hiện ba từ này.

Bạch Thanh Dung nghe được câu trả lời như mong muốn, nhưng không thể vui lên được, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú đó của Lâm Thành Phong, cô do dự có nên hỏi anh chuyện hôm đó, Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung, anh quá hiểu cô, chỉ một ánh mắt của cô anh có thể đủ đọc hiểu cô.

Bộ dạng cô lúc này rõ ràng là bộ dạng có tâm sự, cô còn do dự, chứng minh chuyện này khiến cô rất bấn loạn.

“Thanh Dung, chúng ta là vợ chồng, nếu như em có vấn đề gì, chúng ta cùng giãi bày, anh khong muốn người anh yêu nhất trong lòng vẫn còn khúc mắc với anh.” Lâm Thành Phong nhìn cô nghiêm túc nói.

Trên thương trường anh đã cố gắng nhìn ra sự mưu mô tính toán rồi, anh không muốn ở nhà, khi đối diện với người anh yêu nhất cũng phải thường xuyên đoán tới đoán lui.

Bạch Thanh Dung nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, hít một hơi thật sâu, lập tức như ra quyết định, ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Phong nói.

“Hôm đó em mang cơm đến công ty cho anh, em thấy anh và Đinh Mẫn Ly nằm trên giường trong phòng nghỉ ngơi...” Bạch Thanh Dung chưa nói hết, cô không nói nổi nữa, nhưng cô tin rằng, người thông minh như Lâm Thành Phong sao có thể không đoán được nội dung sau đó chứ.

Lâm Thành Phong nghe lời cô nói, trên mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ, buổi trưa hôm đó anh đã ngủ, đột nhiên nhớ ra Cường đã nói với anh Bạch Thanh Dung mang cơm tới cho anh, sau đó tâm trạng không tốt liền rời đi, mà đúng lúc Đinh Mẫn Ly đang ngồi trên sofa trong phòng làm việc.

Thì ra Đinh Mẫn Ly tính kế họ, khiến Bạch Thanh Dung hiểu lầm anh.

“Thanh Dung, em nghe anh giải thích.” Lâm Thành Phong kể một lượt chuyện hôm đó cho Bạch Thanh Dung, nhưng anh chỉ nói trong công ty có nhiều chuyện cần phải giải quyết, rất bận nên mới ngủ thiếp đi, anh không nói với cô, anh ấy bởi vì đố kỵ chuyện của cô và Hạ Dũng mà cả đêm không ngủ được, mới bị Đinh Mẫn Ly cho vào rọ.

Bạch Thanh Dung nghe lời Lâm Thành Phong nói, thở phào nhẹ nhõm, trên đời này nếu như người cô yêu nhất cũng không đáng tin, vậy thì cũng không có ai đáng để cô tin tưởng nữa.

Hơn nữa Lâm Thành Phong còn thề non hẹn biển, nếu cô không tin, có thể hỏi Cường, dáng vẻ nóng lòng giải thích đó khiến Bạch Thanh Dung cười ra tiếng, người luôn bày mưu nghĩ kế cũng có lúc hốt hoảng, Bạch Thanh Dung cảm thấy Lâm Thành Phong thật giống một người bình thường.

Hiểu lầm giữa hai người cuối cùng cũng được gỡ bỏ, nhưng nhìn đám phóng viên dười tầng chặn cứng bệnh viện, Bạch Thanh Dung lại có chút khổ não.

“Bên dưới nhiều phóng viên như vậy, sao anh có thể đến công ty làm việc được.” Đang nói chuyện thì bác sĩ đẩy cửa đi vào.

“Anh Lâm, kết quả chụp não bộ của anh đã có rồi, khả năng là có liên quan đến túi khí, rất may là không có đâu hiệu chấn động não, nếu như có thể, hôm nay anh có thể xuất viện được rồi.” Bác sĩ nhìn Lâm Thành Phong vui vẻ nói, sáng sớm bác sĩ đến làm việc phải chui vào mới được đó.

Bác sĩ mong vị thần này nhanh chóng rời khỏi đây, đến lúc đó có thể trả lại cho mọi người một con đường thông suốt.

“Bác sĩ, nếu phóng viên hỏi anh, thì nói bệnh tình vủa tôi càng nặng càng tốt.” Lâm Thành Phòng nhìn bác sĩ lạnh nhạt nói, bác sĩ ngạc nhiên vì lời nói của anh.

Người ta đều mong muốn mình khỏe mạnh không có bệnh tình gì, nhưng tên ông nội này lại sao thế nhỉ? Rõ ràng không có vấn đề gì, lại bảo mình nói bệnh của anh ta rất nặng?

“Việc này...” bác sĩ nhìn Lâm Thành Phong có chút không hiểu, não của người có tiền quả nhiên không giống với dân thường, đã như vậy thì phải làm theo thôi, dù sao anh ta cũng là người có tiền, đồng ý tiêu tiền vào cái này thì tùy anh ta.

“Có vấn đề sao?” Lâm Thành Phong nhíu mày nhìn bác sĩ, lập tức khiến bác sĩ cảm thấy áp lực hơn, sự uy hiếp người này thật không phải là người trần mắt thịt như mình có thể chịu đựng được.

“Tôi hiểu rồi, anh yên tâm.” Bác sĩ nói xong đi ra khỏi phòng bệnh, đi làm việc.

Không chỉ bác sĩ không hiểu, đến Bạch Thanh Dung cũng không hiểu anh đang tính toán gì.

Thế nhưng cô lại không hỏi, cô tin rằng anh có tính toán của riêng mình.

Mấy ngày trôi qua, tin tức Lâm Thành Phong trong viện trở thành nỗi lo lớn nhất của thành phố X, tập đoàn Lâm Thị dường như đã chiếm độc quyền top mười danh sách tìm kiếm, lúc này theo tin tức nội bộ của Lâm Thị rò rỉ, nói bộ phim truyền hình vừa đóng máy của Lâm Thị vì vụ việc tai nạn xe của Lâm Thành Phong mà có thể phải hoãn thời gian lên sóng.

Lâm Thị là đầu rồng của thành phố X, xuất hiện biến cố như vậy khiến người ta không khỏi khóc thét, thực sự nhiều người đang xem kịch hay.

Trong xã hội hiện đại cạnh tranh cùng ngành kịch liệt như vậy, biết bao nhiêu người mong muốn Lâm Thị đóng cửa trong một đêm, để mình leo lên vị trí xuất chúng, bây giờ Lâm Thành Phong bị tai nạn xe, mà theo báo cáo, cha mẹ anh đi du lịch ở nước ngoài, Lâm Thị bây giờ tan tác, mà mồm miệng đám phóng viên từ bệnh viện cho biết, vì tai nạn lần này, Lâm Thành Phong có thể không thể tỉnh lại nữa.

...

Lâm Thần Phong nằm trong phòng bệnh cửa đã gần một tuần rồi, mỗi ngày ngoài bác sĩ cố định đến kiểm tra, người ngoài không thể vào trong, chính là muốn làm phong phú vai diễn.

Lâm Thành Phong đứng trước cửa sổ, nhìn phóng viên dưới tầng, trên mặt nở nụ cười đắc ý, trước giờ anh không phải là người chịu thiệt thòi.

Mộ Duy Thiên luôn âm thầm quan sát động tĩnh của thành phố X, không sai, Lâm Thành Phong bị tai nạn đích thực là hắn thuê người làm, nhưng không ngờ người được thuê lại là là một tên phế vật, người đã đâm rồi, nhưng bởi vì sợ hãi, đến cả xuống xe xem xem sự sống chết của Lâm Thành Phong cũng không dám.

Mộ Duy Thiên vốn muốn cho người đến bệnh viện tìm hiểu, nhưng cửa phòng bệnh của Lâm Thành Phong luôn có người canh giữ nghiêm ngặt, người của hắn không thể vào được, nhưng thấy người của Lâm Thị cẩn thận như vậy, có thể thấy Lâm Thành Phong bị đâm lần này rất nghiêm trọng.

“Lâm Thành Phong, cũng đáng đời mày bạc mệnh, ai cho mày yêu người không nên yêu, Thanh Dung, em hãy đợi anh, cả đời này em chỉ thuộc về anh, người khác đều phải chết.” Mộ Duy Thiên nhìn tấm ảnh của Bạch Thanh Dung trong tay, khuôn mặt nở một nụ cười hiểm ác.

Trên máy tính trước mặt Mộ Duy Thiên, phát hình các phóng viên đưa tin về Lâm Thành Phong, trên mặt lộ rõ nụ cười khinh thường, cái gì mà con cá sấu khổng lồ của ngành thương mại, cái gì mà người đàn ông độc thân giàu có hoàn hảo, Lâm Thành Phong anh có giỏi giang đến đâu thì trước cái chết vẫn yếu đuối như thế.

Đây chính là kết cục của anh dám cướp đi người con gái mà hắn yêu thương.

“Lên đường bình an nhé Lâm Thành Phong, vẫn còn một người, anh cũng nên gặp anh ta rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.