Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 143: Cố tìm đường sông trong chỗ chết (1)



Sau khi Bạch Thanh Dung tắt điện thoại, Lâm Thành Phong rời khỏi giường bệnh, thật không ngờ rằng Mộ Duy Thiên lại bắt Hạ Dũng đi, bây giờ họ không có cách nào định vị được vị trí của Mộ Duy Thiên, càng không thể nghĩ cách cứu Hạ Dũng.

“Thành Phong, em không thể không quan tâm tới Hạ Dũng, nếu em không đi, thì tên điên rồ Mộ Duy Thiên đó sẽ giết anh ấy mất.” Bạch Thanh Dung ôm chặt lấy Lâm Thành Phong nói, Lâm Thành Phong cũng không thể bỏ mặc Hạ Dũng trong lúc này, cho dù thế nào, trong tình yêu, anh ấy đã tác thành cho anh và Bạch Thanh Dung, về điểm này đáng được anh kính trọng, anh càng không nhẫn tâm để Bạch Thanh Dung vì anh ấy mà lo lắng day dứt cả đời.

Trong lòng Bạch Thanh Dung đời này chỉ có thể có một người con trai, đó chính là anh, anh sẽ không cho Hạ Dũng cơ hội mãi mãi tồn tại trong tim cô.

“Em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách cứu Hạ Dũng.” Lâm Thần Phong ôm chặt lấy cô, trong lòng nghĩ cách đối phó.

Cường nhìn hai người thở dài, cứ tưởng rằng hai người cuối cùng đã xua tan mây mù thấy được trời sáng, nhưng lại không ngờ rằng phía Hạ Dũng lại xảy ra chuyện.

“Chủ tịch Lâm, tôi đi sắp xếp người nhé?” Cường nhìn Lâm Thành Phong hỏi, hơn nữa chuyện lần này Lâm Thành Phong không tiện ra mặt, anh nhất định tuyệt đối không thể sai sót.

Lâm Thành Phong gật đầu, Cường liền đi sắp xếp, tất cả dường như Mộ Duy Thiên đã tính toán xong, một chiếc trực thăng nhanh chóng hạ xuống tầng thượng.

“Anh hãy tin em, em nhất định sẽ không để mình bị bất cứ tổn thương nào, cũng sẽ cứu được Hạ Dũng, em chờ anh.”

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong, nghiêm túc nói, nói xong quay người ra khỏi phòng bệnh, đi về phía tầng thượng.

Trực thăng đậu trên tầng thượng gây sự chú ý của phóng viên, họ suy đoán có phải bệnh tình của Lâm Thành Phong có biến cố hay không, chuẩn bị đi nơi khác chữa trị.

Thành phố X lại xôn xao lần nữa, rất nhiều người trông mong chờ đợi Lâm Thị đóng cửa.

Lâm Thành Phong nhìn phóng viên dưới tầng, trên khuôn mặt nở một nụ cười khát máu, lần này anh không chỉ muốn trừ khử Mộ Duy Thiên, càng muốn cho mọi người biết Lâm Thị của anh không có gì phá nổi, càng khiến những kẻ hy vọng có được công ty của anh hết hy vọng.

Bạch Thanh Dung lên máy bay, Lâm Thành Phong nhìn máy báy bay đi, gọi Cường ra, Lâm Thành Phong đã đặt một máy định vị vào trong giày cao gót của Bạch Thanh Dung, chỉ cần anh chắc chắn vị trí của cô, lập tức qua đó cứu viện, nhất định sẽ cứu được Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng ra.

Lâm Thành Phong thay quần áo, nhanh chóng lên chiếc trực thăng mà Cường điều tới từ từ bay sau máy bay của Mộ Duy Thiên, vì không thu hút sự nghi ngờ của Mộ Duy Thiên, họ chọn hạ xuống một hòn đảo nhỏ gần hòn đảo mà Mộ Duy Thiên ở đó, Lâm Thành Phong phát hiện một nơi rất khuất phía sau hòn đảo mà Mộ Duy Thiên ở qua tin tức của hệ thống vệ tinh, mà hòn đảm vừa hay ở ngay phía sau hòn đảo mà Mộ Duy Thiên ở.

Khoảng cách giữa hai hòn đảo không xa, những người mà Cường đưa tới đều là những người bơi thành thạo, bởi vì khi Bạch Thanh Dung nói chuyện video với Mộ Duy Thiên, Cường đã nghe thấy tiếng sóng biển, thi đoán được Hạ Dũng nhất định bị bắt tới nơi ở bờ biển.

Xem ra như vậy, cậu ta đã đoán đúng rồi.

“Chủ tịch Lâm, tôi dẫn người nấp qua đó.” Lâm Thành Phong gật đầu, bây giờ Bạch Thanh Dung đang trong tay Mộ Duy Thiên, chỉ có đánh bất ngờ mới có thể giải cứu thành công Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng.

“Khổ cho mọi người rồi.” Lâm Thành Phong vì bị thương, chỉ có thể đợi Cường ra tín hiệu cho anh, quay về ngồi trong máy bay trực thăng.

“Lần này tranh thủ bắt Mộ Duy Thiên luôn.” Lâm Thành Phong giao phó, Cường gật đầu, dẫn người đi về phía hòn đảo của Mộ Duy Thiên.

Bạch Thanh Dung xuống máy bay, nhìn thấy Mộ Duy Thiên đang đứng đó nở nụ cười chờ cô.

“Hạ Dũng đâu, anh trói anh ấy ở đâu rồi, tôi đã tới rồi đây, anh mau thả anh ấy về đi.” Bạch Thanh Dung nhìn hắn lạnh lụng nói.

“Thả anh ta đi? Em cho rằng có thể sao? Bây giờ em ở trong tay anh, có lẽ là lúc anh ta đi gặp Diêm vương rồi.” Nói xong Mộ Duy Thiên mở cửa đi vào căn nhà gỗ, Bạch Thanh Dung vội vàng theo vào, Hạ Dũng đang trong lúc vô thức nghe thấy giọng của Bạch Thanh Dung, cố gắng ngẩng đầu nhìn thì thấy Bạch Thanh Dung xuất hiên ở đó.

Anh không chịu được lắc đầu nghẹn ngào, muốn nói với cô, cô không nên đến, anh có sống hay chết cũng không sao, chỉ cần cô yên ổn là được rồi.

Bạch Thanh Dung sao lại không hiểu ý của anh chứ, nhưng cô không thể nhẫn tâm như vậy được.

Cô vội vàng bước tới bên Hạ Dũng, lấy cái khăn trong miệng anh ra.

“Thanh Dung, tại sao em lại đến, hắn cũng không buông tha cho anh đâu.” Hạ Dũng đau lòng nói, cho dù chết đi anh cũng hy vọng Bạch Thanh Dung có thể sống tốt.

“Lời Hạ Dũng nói không sai, Thanh Dung, em ngây thơ quá, nhưng em đến vẫn rất đúng, ít nhất để cho anh ta có thể gặp mặt em lần cuối trước khi chết. Rất tốt.” Mộ Duy Thiên nói rồi móc trong túi áo ra một khẩu súng, một tiếng răng rắc mở khóa an toàn, hắn giơ nòng súng nhắm vào Hạ Dũng.

Bạch Thanh Dung nhìn động tác của Mộ Duy Thiên, vội vàng chắn trước người Hạ Dũng.

“Mộ Duy Thiên, nếu anh giết anh ấy, vậy thì giết tôi trước đi.” Sắc mặt Bạch Thanh Dung kiên quyết nói.

Hắn nở một nụ cười khinh bỉ, từng bước đi tới chỗ Bạch Thanh Dung, cô không lùi bước, luôn bảo vệ Hạ Dũng ở phía sau.

Mộ Duy Thiên nhìn Bạch Thanh Dung lạnh lùng cười, đẩy cô ngã sang một bên, Hạ Dũng thấy cô bị đẩy ngã xuống đất, đau lòng muốn đỡ cô dậy nhưng lại không làm gì được.

Mộ Duy Thên dí nòng súng lạnh như băng lên đầu Hạ Dũng, Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung ngã dưới đất, khẽ mỉm cười.

“Thanh Dung, hãy quên anh đi, hãy quên ngày hôm nay, sống thật tốt, anh yêu em.” Cuối cùng anh cũng nói ra những lời mà muốn nói từ rất lâu, nhưng không ngờ sẽ là trong tình huống như này.

Bạch Thanh Dung lắc đầu không ngừng, Mộ Duy Thiên cười giễu cợt.

“Thật là cảm động, thê lương thấm thía quá.”

Bạch Thanh Dung nhân lúc Mộ Duy Thiên quay đầu nhìn Hạ Dũng, lấy dao gọt trái cây trong tay áo ra.

“Mộ Duy Thiên, anh thả anh ấy ra, nhanh lên, nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh.” Bạch Thanh Dung nói rồi kề dao lên cổ.

Mộ Duy Thiên quay đầu nhìn cô lạnh lùng cười.

“Em chết anh cũng sẽ khiến em trở thành người của anh, anh mới là người yêu em nhất.” Mộ Duy Thiên nói một cách biến thái, lời hắn nói khiến cô giật mình, cô đã sớm nghĩ sẽ đến bước này, mới lén cầm dao gọt hoa quả đi, nhưng lại không ngờ Mộ Duy Thiên lại biến thái như vậy.

“Đã như vậy, vậy tôi giữ lại thi thể của tôi cho anh, không thả Hạ Dũng thì tôi sẽ chết cùng anh ấy.” Bạch Thanh Dung nói xong, cắn răng kề sát dao vào cổ.

Cái chạm lạnh như băng khiến trong lòng cô thắt lại, cô biết hôm nay nếu cô không chảy một chút máu thì Mộ Duy Thiên sẽ không tin.

“Không được, Thanh Dung, đừng, Mộ Duy Thiên anh đánh chết tôi đi, Thanh Dung, đừng làm tổn thương bản thân, bởi vì anh không đáng.” Hạ Dũng nhìn ánh mắt quyết đoán của Bạch Thanh Dung, ra sức giãy giụa, muốn ngăn cản hành động của Bạch Thanh Dung.

Mộ Duy Thiên vẫn giữ bộ dạng đang xem kịch hay nhìn Bạch Thanh Dung, trong lòng Bạch Thanh Dung quyết tâm, hít một hơi sâu rồi để lưỡi dao kề cổ, lưỡi dao sắc nhọn cứa vào cổ, cơn đau truyền tới, trong lòng Bạch Thanh Dung không khỏi cầu khẩn, Lâm Thành Phong nhanh chóng tới đây, nếu không cô thực sự xong đời rồi.

Máu chảy xuống theo cái cổ trắng nõn của cô, chảy một đường quanh co xuống ngực, dĩ nhiên Mộ Duy Thiên nhìn thấy dòng máu ấm chảy ra, bây giờ mới cần Bạch Thanh Dung.

“Thanh Dung, em không được làm tổn thương mình nữa, anh bỏ súng xuống.” Mộ Duy Thiên nói rồi bỏ súng xuống đất, đi tới bên cạnh Bạch Thanh Dung, nhẹ nhàng an ủi Bạch Thanh Dung, tránh để cô vì không khống chế được sức lực mà thực sự cắt cổ.

“Anh thả Hạ Dũng đi, thì tôi bỏ dao xuống.” Bạch Thanh Dung ra điều kiện với Mộ Duy Thiên.

“Được, được, anh thả hắn.” Mộ Duy Thiên biết, Hạ Dũng đói mấy ngày hôm nay, cho dù có thả anh, anh cũng không còn sức mà đứng dậy, đứng mãi không được.

Mộ Duy Thiên nói rồi đi ra phía sau Hạ Dũng, cởi trói cho anh.

Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Dũng được cởi trói, vội vàng đi tới, muốn xem Hạ Dũng thế nào, trong lúc cô thất thần, Mộ Duy Thiên gỡ tay cầm dao của cô ra, dao rơi xuống đất.

“Thanh Dung, chơi với dao rất nguy hiểm, sau này em ở bên cạnh anh là được rồi.” Nói xong hắn để mũi sát vào cổ Bạch Thanh Dung, hít mùi hương thoang thoảng trên người cô, xen lẫn với mùi máu, nhớ tới giọt máu vừa chảy xuống ngực cô, hắn liền kích thích không khống chế được.

Ánh mắt Mộ Duy Thiên nhìn theo vệt máu liếc ngực cô, bởi vì hắn cao nên dễ dàng nhìn thấy bộ ngực cao vút đó của Bạch Thanh Dung, máu trong người hắn đều tập trung về phần hông.

“Thanh Dung, em đẹp quá, anh muốn em.” Trong giọng nói trầm của hắn lộ rõ dục vọng, Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung kinh ngạc nhìn Mộ Duy Thiên, không ngờ hắn lại vô liêm sỉ như vậy.

“Anh tránh ra, buông tôi ra.” Bạch Thanh Dung không ngừng giãy giụa, nhưng không khỏe bằng hắn, hơn nữa lại bị hắn dùng sức giữ chặt cô trong lòng.

“Buông ra, em cho rằng anh sẽ cho em cơ hội rời khỏi anh sao?” Mộ Duy Thiên nói rồi bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng ở bên cạnh bất lực muốn cứu Bạch Thanh Dung, hắn đột nhiên nghĩ ra một cách, đó chính là ân ái với Bạch Thanh Dung ngay trước mặt Hạ Dũng.

Hắn thích nhìn ánh mắt tuyệt vọng của người khác, như vậy rất có cảm giác thành công, càng khiến hắn thấy hưng phấn.

Bạch Thanh Dung nắm chặt lấy vạt áo, muốn ngăn cản hành động của Mộ Duy Thiên, cô giơ tay lên cho Mộ Duy Thiên một cái bạt tai, âm thanh vang dội mà dứt khoát.

Hạ Dũng nhìn chỗ có súng, dùng sức toàn thân bò đến phía khẩu súng, Mộ Duy Thiên nhìn ra ý đồ của anh, đá súng về phía trước cửa.

Hạ Dũng tuyệt vọng gục xuống đất, Mộ Duy Thiên nhìn Bạch Thanh Dung cười ghê tởm, giữ chặt lấy hai tay cô cố định trên đỉnh đầu.

Hắn cúi đầu xuống cổ cô, nhẹ nhàng liếm vết thương chảy máu của cô, Bạch Thanh Dung quả thực thấy buồn nôn, không ngừng giãy giụa, nhưng không địch nổi sức mạnh của hắn.

Hạ Dũng liều mạng muốn đứng lên, lấy ghê đánh ngất Mộ Duy Thiên nhưng chân lại mềm nhũn bất lực.

Mộ Duy Thiên cảm thấy hưng phấn đến cực điểm, trước giờ hắn chưa từng hưng phấn như vậy, hôm này hắn muốn Bạch Thanh Dung biết, ai mới là người đàn ông thực sự, hắn sẽ đủ khiến cô vui vẻ hơn so với Lâm Thành Phong và Hạ Dũng, thỏa mãn dục vọng của cô.

“Thanh Dung, anh yêu em.” Mộ Duy Thiên nói xong cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng thực sự sống không bằng chết, Bạch Thanh Dung càng thêm ghê tởm đến cực điểm.

Chỉ có Mộ Duy Thiên hưng phấn không thể khống chế bản thân, nhìn bộ dạng không tình nguyện của Bạch Thanh Dung, hắn muốn chinh phục cô hoàn toàn.

Bạch Thanh Dung không ngừng cầu khẩn Lâm Thành Phong nhanh chóng tới đây, Mộ Duy Thiên nhìn cô cười dữ tợn, lần này hắn không thể buông tha cho cô.

Hắn dùng một tay nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Thanh Dung, tay còn lại hướng xuống quần áo của cô.

Phịch một tiếng, cánh cửa nhà gỗ đơn sơ rơi xuống mặt đất, Mộ Duy Thiên nhìn người đứng ở cửa, một tay kéo Bạch Thanh Dung lên, dùng dao kề vào cô của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.