Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 167: Anh nhớ em



Tâm trạng Lâm Thành Phong đang vô cùng xuống dốc.

Cường không cần nghĩ nhiều, nhìn áp suất thấp xung quanh là có thể nhận ra.

Cường căng thẳng lau mồ hôi, dè dặt gọi: "Sếp à."

Vốn dĩ cậu ta không nên đến, nhưng lúc này Hiểu Văn không dám đối mặt với sếp, thế là đẩy cậu ta vào.

Lẽ nào cậu ta dám đối mặt với sếp tâm trạng kém à? Cái đám vô lương tâm này.

Cường khóc không ra nước mắt, cậu ta đánh giá sắc mặt của Lâm Thành Phong, dè dè dặt dặt nói: "Sếp à, Hiểu Văn truyền tin đến, nói là ở nhà trẻ có hoạt động gia đình, bắt buộc phải có cha mẹ tham gia. Nghe nói các bạn nhỏ đều tham gia rồi..."

Ngòi bút phê duyệt tài liệu của Lâm Thành Phong ngừng lại, hắn trầm mặc một lát mới hỏi: "Thời gian khi nào?"

Cường chớp mắt, lúng túng cười: "Ngày mai ạ, cũng chính là lúc họp tổng công ty."

Không biết vì sao chỉ cần liên quan đến chuyện của Bạch Thanh Dung là sếp Lâm sẽ luôn phải đối mặt với sự lựa chọn giữa việc công và việc tư.

Có điều đây cũng là chuyện bất khả kháng.

Lâm Thành Phong là dân kinh doanh tiêu chuẩn, một thương nhân hô mưa gọi gió trên thương trường. Hắn phải gánh vác toàn bộ sự kỳ vọng của mấy trăm nhân viên chứ không chỉ riêng bản thân.

Cho nên có lúc bắt buộc hắn phải đặt công việc lên hàng đầu.

Tuy rất bắt đắc dĩ, nhưng đồng thời lợi nhuận khổng lồ mang đến cũng rất khả quan. Có trả giá tất có lợi nhuận.

Lâm Thành Phong im lặng một lúc rồi thản nhiên nói: "Lùi toàn bộ cuộc họp ngày mai, để ra một ngày cho tôi."

Cường vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ngay cả câu an ủi cũng nghĩ sẵn rồi, không ngờ Lâm Thành Phong đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy.

Lùi toàn bộ?

Cường biến sắc, hoảng sợ nhìn Lâm Thành Phong.

"Sếp Lâm, đó là cuộc họp tổng công ty, không phải chuyện đùa đâu. Hơn nữa dạo này đang là thời điểm di dời mấu chốt, nếu lúc này lùi cuộc họp lại không chừng sẽ xảy ra biến số gì đó."

Đột nhiên chuyển trọng tâm đến một nơi khác vốn dĩ đã khiến một số thành phần trong hội đồng quản trị bất mãn.

Bây giờ nếu Lâm Thành Phong lại tự ý hoãn thời gian cuộc họp thì những kẻ có dã tâm có thể mượn cớ nói này nọ.

Đến lúc đó giang sơn Lâm Thành Phong khó khăn lắm mới ngồi vững chắc chắn sẽ có chút rung chuyển.

Cường không khỏi lo lắng nhìn Lâm Thành Phong, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lâm Thành Phong gác tay sau gáy, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Bây giờ đã là cuối thu, trên mặt đất toàn lá rụng. Nền kinh tế của thành phố này thậm chí có thể nói là khá tụt hậu, công ty đặt ở đây tuyệt đối không phát triển được.

Nhưng nếu đầu tư đúng ngành là có thể kiếm được một khoản lớn.

Huống chi...

Thành phố này có xấu xí kém coi đi nữa, tình yêu cả đời của hắn đã ở đây, hắn còn có thể đi nơi khác được sao?

Lâm Thành Phong châm lửa, khói thuốc bao phủ khuôn mặt hắn.

Cường lại nghe thấy giọng nói tự tin cuồng vọng đó.

"Cả Lâm thị này đều là của tôi, đám hội đồng quản trị có thể làm gì được tôi."

Không cần nhiều lời, chỉ một câu nói đã khiến người ta an tâm.

Cường thầm ảo não. Đúng vậy, sao cậu ta có thể quên được, vào thời điểm tập đoàn Lâm thị phải đối mặt với nguy cơ phá sản, chính Lâm Thành Phong là người xoay chuyển tình thế, đánh giá chính xác thị trường, giúp Lâm thị cải tử hoàn sinh, thậm chí từng bước mở rộng đến địa vị bá chủ như hiện nay.

Nếu không có Lâm Thành Phong, tập đoàn Lâm thị chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi.

Lâm Thành Phong kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn có vốn liếng để không kẻ nào có đủ năng lực phản bác.

Đó mới là cách làm của Lâm Thành Phong.

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Cường gật đầu nói.

Địa vị của Bạch Thanh Dung trong lòng Cường lại từng bước tăng lên.

Người có thể khiến Lâm Thành Phong để ý như vậy, cậu ta nhất định phải chăm sóc kĩ lưỡng.

Lâm Thành Phong cầm áo khoác lên nói: "Đi, đến triển lãm tranh."

Không biết Bạch Thanh Dung đang làm gì nữa, nhớ trước đây, lúc cuối thu, cô thích nhất là ngồi xích đu, nhìn lá cây từng phiến từng phiến rơi xuống.

Lâm Thành Phong đột nhiên rất nhớ Bạch Thanh Dung, rất rất nhớ.

Nỗi nhớ thương mấy năm này dường như đột nhiên bộc phát hết vào thời khắc này, Lâm Thành Phong không nén nổi nỗi nhớ tận xương tủy. Hắn chỉ cảm thấy rất muốn nhìn thấy Bạch Thanh Dung, muốn đứng trước mặt cô, dù chỉ liếc nhìn gương mặt của cô một lần cũng được.

Lâm Thành Phong thừa nhận hắn trúng độc rồi, một loại độc mang tên Bạch Thanh Dung.

Trong phòng tranh, Bạch Thanh Dung đang dọn vệ sinh.

Cuối thu lá rụng nhiều, bụi cũng nhiều, toàn bộ phòng tranh đều có chút bẩn.

Bạch Thanh Dung bất giác thở dài.

Cô rất thích mùa thu, nhưng không ngờ đối với người lao động thì mùa thu cũng là đại biểu cho từ phiền toái.

Cô của quá khứ quả vẫn còn mắc bệnh công chúa, bây giờ trải nghiệm được cái khổ của nhân gian rồi mới biết thế nào là tốt thế nào là xấu.

Lâm Thành Phong đứng nhìn ở một nơi xa.

Hắn không dám bước lên.

Hắn sợ hắn bước lên sẽ làm Bạch Thanh Dung sợ, sẽ khiến cô trốn tránh hắn.

Hắn sợ sự xuất hiện của hắn quá đột ngột, sẽ quấy rầy hứng thú của Bạch Thanh Dung.

Mãi đến khi Bạch Thanh Dung kinh hãi kêu lên, hắn mới bừng tỉnh vội vàng chạy đến.

Chỉ thấy trên ngón tay mảnh khảnh của cô có một vết máu đỏ tươi, làm đau đôi mắt hắn.

Lâm Thành Phong dè dặt nắm tay Bạch Thanh Dung như nhặt được trân bảo, hắn hạ giọng trách cứ: "Em xem em kìa, sao một thời gian không gặp em vẫn ngốc như vậy, vẫn không biết chăm sóc bản thân."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung đột nhiên cảm thấy tầm mắt mờ đi.

Từ khi nào gương mặt này lại tang thương đến vậy?

Qua một thời gian, tuy trên tổng thể Lâm Thành Phong không thay đổi nhiều, nhưng hắn vẫn già đi không ít, lại thêm quanh năm thức đêm, vành mắt hắn đã thâm quầng.

Con người từng kiêu ngạo đến vậy trong quá khứ, bây giờ lại khiến Bạch Thanh Dung cảm thấy có chút lạ lẫm.

Cô nhớ rõ trước đây cô cũng ngốc như vậy, thường xuyên bất cẩn tự làm mình bị thương, lần nào Lâm Thành Phong cũng oán thán, trách cứ cô.

Khi đó hắn cũng cẩn thận nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cô, dù bao nhiêu lần cũng không thấy phiền phức.

Bạch Thanh Dung tin tưởng, Lâm Thành Phong ở thời điểm đó thật lòng yêu cô, bảo vệ cô.

Chỉ là về sau, hiện tại, vì sao hai người yêu thương nhau đến vậy lại đi đến bước đường này?

Bạch Thanh Dung đau khổ, cô không nói một lời mà chỉ chăm chú nhìn Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong dường như đã nhận ra, hắn cứng nhắc buông tay Bạch Thanh Dung, gãi đầu ngượng ngùng nói: "Anh, là do anh quá nôn nóng. Em đừng tức giận, anh không chạm lung tung nữa, anh chỉ giúp em xử lý vết thương thôi..."

Dù sao bây giờ hắn cũng không có thân phận thích hợp, muốn giúp cô xử lý vết thương cũng phải băn khoăn.

Lâm Thành Phong sa sút nghĩ, cái cảm giác người mình ngày đêm mong nhớ đứng trước mặt nhưng lại không thể chạm tới thật sự khó chịu chết đi được.

Bạch Thanh Dung lắc đầu cười khẽ: "Không sao... Anh giúp tôi, tôi hẳn nên cảm ơn anh mới đúng."

Như vậy thì tốt, giống như hai người xa lạ quen nhau, không động vào điểm mấu chốt, không làm chuyện quá phận.

Cứ như vậy tốt vô cùng.

Chẳng biết tại sao Bạch Thanh Dung lại cảm thấy lồng ngực hơi đau đớn.

Lâm Thành Phong bất giác rút điếu thuốc ra, mãi đến khi khói thuốc phả ra hắn mới phát giác: "Anh..."

Bạch Thanh Dung lắc đầu cười gượng.

Trong các khách hàng cũng có người hút thuốc, cô đã sớm thích ứng rồi.

Chỉ là không ngờ người đàn ông này cũng sẽ hút thuốc, hơn nữa nhìn động tác vừa rồi của hắn e là thường xuyên hút.

"Anh đến có chuyện gì?"

Bạch Thanh Dung hỏi trước, dù sao cứ lúng túng như vậy cũng không hay ho lắm.

Lâm Thành Phong lắc đầu, do dự một lát mới nhỏ giọng nói: "Anh nhớ em, muốn đến thăm em..."

Không biết Bạch Thanh Dung có nghe được câu nói này không, cô vẫn giữ nụ cười đúng mực trên mặt.

Lâm Thành Phong nhất thời cũng không đoán được thái độ của cô.

"Nếu không có chuyện gì thì tôi tiễn anh về. Dù sao tôi cũng sắp phải đóng cửa."

Bạch Thanh Dung cười nhẹ, ôn hòa nhìn Lâm Thành Phong.

Vật đổi sao dời, nhìn người đàn ông này, cô vẫn bối rối như trước, nhưng đã có thể khống chế được tâm trạng của mình.

Dù sao lúc này bất cứ lời đay nghiến nào đối với hai người cũng đều là sự tổn thương.

Bình thản và lạnh nhạt mới là trạng thái tốt nhất.

Huống chi bản thân cô sắp phải đến nhà Viên Minh đón hai đứa bé rồi.

Nhớ tới hai đứa nhóc nghịch ngợm, ánh mắt lạnh lùng của Bạch Thanh Dung dịu đi.

Lâm Thành Phong hơi gật đầu thấu hiểu.

"Vậy anh về đây, có cơ hội anh sẽ lại đến. Cho anh phương thức liên lạc đi."

Lâm Thành Phong hơi căng thẳng, bàn tay cầm di động toát mồ hôi.

Hắn sợ Bạch Thanh Dung sẽ từ chối hắn, mặc dù hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng ngoài ý muốn, Bạch Thanh Dung lại đồng ý.

Nhìn đôi tay xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật ấn xuống màn hình điện thoại của mình, Lâm Thành Phong đột nhiên ngây dại.

Hắn đã lâu không thấy một Bạch Thanh Dung hoạt bát như thế này.

Cũng chỉ có động tác ấn phím quen thuộc kia mới để lộ ra sự hoạt bát của cô.

Bạch Thanh Dung thích cong ngón trước ra đung đưa như một nốt nhạc không nghe lời cố ý tấu khúc nhạc riêng.

Tuy không ưu nhã nhưng lại là thói quen nhỏ độc đáo thuộc về cô.

"Đây là phương thức liên lạc của tôi, có việc gấp anh cứ gọi điện thoại cho tôi."

Bạch Thanh Dung trả lại di động cho Lâm Thành Phong, lặng lẽ tránh sự tiếp xúc với tay hắn.

Tuy lưu số của Viên Minh cô hơi hổ thẹn, nhưng đúng là điện thoại của cô đã bị hỏng, còn chưa kịp sửa, cô cũng không tiện nói thẳng.

Bạch Thanh Dung áy náy nghĩ, thế là càng lễ phép tiễn Lâm Thành Phong ra cửa.

Lâm Thành Phong không nói thêm gì, đối với hắn thế này đã đủ rồi.

Chỉ cần Bạch Thanh Dung không gào to rằng cô hận hắn, không bài xích sự tồn tại của hắn đã đủ rồi.

Tuy cảm giác vô cùng xa cách, nhưng chỉ cần từ từ bồi dưỡng, sự xa cách này sẽ biến mất.

Hãy chờ anh, Thanh Dung. Cuối cùng sẽ có một ngày anh quang minh chính đại đứng trước mặt em, ôm em.

Còn về Viên Minh. Lâm Thành Phong sầm mặt, nhếch miệng cười.

Còn về Viên Minh, hắn có thể từ từ tiếp xúc. Không vội, đối với loại người này, Lâm Thành Phong tự có cách ứng phó riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.