Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 172: Nụ hôn bất ngờ



“Thanh Dung, em cảm thấy anh sẽ giấu em chuyện gì sao?” Viên Minh nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung, ánh mắt trong veo, không chút lừa gạt.

Bạch Thanh Dung cũng nhìn Viên Minh, người đàn ông dịu dàng như vậy sao có thể bịa chuyện lừa gạt cô chứ?

Có lẽ là cô thật sự đã đa nghi quá rồi.

Bạch Thanh Dung thở dài, cúi đầu bưng ly cà phê lên, trong lòng vẫn không ngừng suy tính. Chẳng lẽ Lâm Thành Phong cố ý nói như vậy để tâm trí cô bị rối loạn.

Không, chắc là không thể, dù Lâm Thành Phong có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm mấy chuyện nhạt nhẽo như vậy.

“Có người nói gì với em phải không?” Bạch Thanh Dung vừa đặt chiếc ly xuống thì bàn tay to lớn của Viên Minh đã nắm lấy tay cô, giọng điệu nghi ngờ.

“Không có, chỉ là em tự suy nghĩ linh tinh mà thôi. Dẫu sao thì em cũng đã nhận lời cầu hôn của anh, nhưng mà... em lại không biết người nhà anh liệu có thích em hay không. Em dã từng ly hôn, còn có hai đứa con, cứ cảm giác chúng ta không xứng đôi...” Bạch Thanh Dung cúi đầu giấu diếm, trong vô thức cô không muốn để Viên Minh biết chuyện này có liên quan tới Lâm Thành Phong. Hơn nữa, mặc dù bây giờ cô và Lâm Thành Phong đã không còn quan hệ gì nhưng cô vẫn rất tin vào lời nói cũng như hành động của hắn.

Nếu như hắn đã nói Viên Minh có vấn đề vậy thì chắc chắn sẽ có vấn đề, nhưng vấn để ở chỗ nào thì cô phải tự mình tìm hiểu.

Chỉ là cảm giác này rất khó chịu, đăc biệt là nhìn Viên Minh như thể không muốn nói thật với mình, những vướng mắc trong lòng cô lại càng lớn hơn.

Chẳng phải bọn họ đã là người yêu trên danh nghĩa rồi sao, đã gần gũi như vậy rồi, tại sao vẫn không nói thật với cô?

“Thì ra điều em lo lắng là người nhà anh, em yên tâm đi Thanh Dung, người nhà anh rất thoáng, chỉ cần là người anh thích, bọn họ sẽ không nói gì. Hơn nữa, bố mẹ anh tuyệt đối sẽ không ghét bỏ em vì đã từng kết hôn và có con có con, điều này anh có thể đam bảo!” Viên Minh cười híp mắt, “Nếu như em vẫn chưa yên tâm thì thế này đi, đợi cuối tuần này Mộ Ngôn và Tịch Nhan không phải đi học, anh sẽ đưa em đi gặp gia đình, em xem như vậy có được không?”

Nhìn khuôn mặt dịu dàng cùng ánh mắt mong đợi của Viên Minh, Bạch Thanh Dung gật đầu.

Được thôi, cuối tuần gặp người nhà anh cũng tốt, như vậy cô sẽ biết được phần nào thái độ của mọi người trong nhà.

Nếu như thật sự quyết định ở bên Viên Minh thì gặp bố mẹ anh cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ là, không biết tại sao nghĩ tới việc gặp bố mẹ anh thì trong lòng cô lại khó chịu tới vậy?

Khuôn mặt Lâm Thành Phong hiện lên trong đầu cô, trong lòng chợt cảm thấy muộn phiền.

Uống cà phê xong, Bạch Thanh Dung viện cớ trong phòng triển lãm có việc nên phải quay vè.

Bởi vì hôm nay Viên Minh phải đi báo cho người nhà biết nên cũng không ở lại phòng triển lãm cùng cô.

Xe Viên Minh vừa đi khỏi thì Lâm Thành Phong xuất hiện.

“Sao anh lại tới?” Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong, nhíu chặt mày.

“Nói chuyện với hắn rồi à? Hắn nói sao?” Lâm Thành Phong hỏi, không hề để ý tới thái độ của Bạch Thanh Dung.

“Việc này liên quan tới anh à? Đây là chuyện giữa tôi và Viên Minh, tôi cũng không phải cấp dưới của anh, càng không có chút quan hệ nào với anh, chẳng lẽ vẫn phải báo cáo mọi chuyện với anh sao?” Bạch Thanh Dung châm chọc không chút khách khí.

“Phải, em không phải cấp dưới của anh, đúng là không cần báo cáo mọi chuyện với anh nhưng anh không muốn con gái và con trai mình sau này trở thành lưu manh, côn đồ hay làm gái!” Lâm Thành Phong nói lớn, ngữ khí giận dữ, dường như rất không vui về thái độ ban nãy của Bạch Thanh Dung.

“Anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Mộ Ngôn với Tịch Nhan ở cùng Viên Minh thì sẽ trở thành lưu manh, gái điếm sao? Tôi cảm thấy Viên Minh rất tốt, ít nhất thì trong mắt Mộ Ngôn và Tịch Nhan thì anh ấy cũng có dáng vẻ một người cha. Còn anh thì sao? Bao nhiêu năm nay anh ở đâu? Lúc tôi mang thai anh lại vợ vợ chồng chồng với người phụ nữ khác, đuổi tôi đi, bây giờ nhớ ra anh còn là một người cha rồi à? Muộn quá rồi, Lâm Thành Phong, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, không chịu bỏ ra chút gì mà lại muốn hưởng kết quả, đúng là vớ vẩn!” Bạch Thanh Dung chỉ vào Lâm Thành Phong hét lớn, cô không hiểu sao Lâm Thành Phong có tư cách gì mà dám lôi chuyện giáo dục con cái ra mà đứng trước mặt cô khoa chân múa tay.

Trên đời này ai cũng có thể tranh luận hay dạy dỗ cô về việc giáo dục con cái ngoại trừ Lâm Thành Phong, hắn không có tư cách!

“Ồ, mấy năm không gặp, bây giờ mồm mép lanh lợigớm nhỉ! Nhưng như vậy không phải lần nào cũng có tác dụng đâu!” Lâm Thành Phong nói, hung hăng ôm chặt Bạch Thanh Dung mặt mày đang tức tới nỗi đỏ ửng vào trong lòng, đôi môi ấm nóng bất ngờ phủ xuống môi cô.

“A...” Bạch Thanh Dung dùng lực muốn đẩy hắn ra nhưng mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không đẩy nổi. Nhân lúc cô vùng vẫy thì chiếc lưỡi linh hoạt của hắn đã len vào càng sâu hơn. Vì kỹ thuật hôn điêu luyện của hắn mà toàn thân cô nóng ran lên, dần dần mềm nhũn trong lòng hắn.

Mãi mới đợi tới khi hắn kết thúc nụ hôn, giữa hai người có chút khoảng cách thì gương mặt cô đã đỏ bừng. Cô giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông còn đang nhếch miệng cười đắc ý, lồng ngực phập phồng.

“Anh đi đi, Lâm Thành Phong, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh cút đi, cút thật xa vào!” Bạch Thanh Dung ngón tay run run chỉ vào Lâm Thành Phong. Không ngờ bao nhiêu năm rồi mà trái tim cô vẫn rung động vì hắn.

Trước đây cô chưa bao giờ cảm nhận được sâu sắc tới vậy, nhưng nụ hôn này lại khiến cô biết được một sự thật đáng hận rằng hình bóng người đàn ông này vẫn còn ẩn giấu nơi tim cô. Thân thể cô vẫn phản ứng lại với những cử chỉ vuốt ve và nụ hôn của hắn.

Bao nhiêu năm qua thật ra bên cạnh cô không thiếu gì đàn ông tốt, không chỉ có Viên Minh mà còn là những người khác. Nhưng tại sao cô lại vờ như không thấy những người đàn ông ưu tú ấy, thậm chí không có một chút cảm giác gì.

Cô đã tìm thấy tất cả đáp án từ nụ hôn này!

Cô vẫn đang đợi người đàn ông này, cô vẫn yêu người đàn ông này!

Nếu như không phải vì đột nhiên hắn xuất hiện thì cô và Viên Minh làm sao có thể có đến với nhau.

Bây giờ cô hiểu rất rõ rằng vốn dĩ cô đồng ý ở bên Viên Minh chính là vì muốn chọc tức Lâm Thành Phong, như thể còn có ý trả thù.

Chỉ là bây giờ cô bắt đầu nghi ngờ, cô có thật sự thích Viên Minh không, hay chỉ là vì muốn khiến cho Lâm Thành Phong nếm trải sự uất ức và đau khổ mà năm đó cô phải chịu đựng.

Thấy khuôn mặt Lâm Thành Phong xẹt qua sự bi thương đau khổ, trong phút chốc Bạch Thanh Dung lại mềm lòng. Cô sợ bản thân mình sẽ để lộ ra cảm nhận thật sự trong đáy lòng, vì vậy nên vội vàng cúi đầu chạy vào phòng triển lãm, khóa chặt cửa lại.

Lâm Thành Phong nhìn cánh cửa khép chặt, trong lòng dâng lên cảm giác đau buồn.

Cút ư?

Bạch Thanh Dung trước nay đều rất dịu dàng, nhưng lần này cô lại bảo hắn “cút”!

Chẳng lẽ bây giờ cô thật sự đã ghét hắn tới mức vậy sao?

Bao nhiêu năm nay chắc trong lòng cô đầy oán hận, có phải cô không định tha thứ cho hắn, không định cho anh cơ hội?

Cuối cùng hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi, đúng không?

Nỗi phiền muộn cứ từng đợt từng đợt giày vò trong lòng hắn, dạ dày cũng bắt đầu khó chịu.

Mấy ngày nay hắn ăn uống thất thường, lại cộng thêm mấy năm nay vì muốn công ty của mình phát triển lớn mạnh mà hắn uống rượu xã giao không ít, mấy trường hợp đó đều cần uống.

Mấy năm nay tửu lượng của hắn tăng rất nhiều, kéo theo đó là dạ dày hắn cũng chịu không ít tổn thương, thường xuyên đau dạ dày. Bác sĩ đã nói dạ dày của hắn phải chăm sóc cho tốt, nhất định không được uống rượu nữa. Nhưng gần đây vì mối bất hòa trong tình cảm với Bạch Thanh Dung mà hắn không nuốt trôi bất cứ thứ gì, ngược lại còn uống không ít rượu, lúc này dạ dày lại bắt đầu chống lại hắn.

Cảm giác khó chịu ngày một nhiều, thân hình cao lớn của Lâm Thành Phong cúi gập lại, khuôn mặt anh tuấn lấm tấm mồ hôi.

Thật sự rất đau...

Lâm Thành Phong móc điện thoại ra gọi cho trợ lý bảo cậu ta tới đón.

Ngắt điện thoại, nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, hắn thở dài một hơi rồi quay người rời đi, hắn không muốn để Bạch Thanh Dung nhìn thấy bộ dạng yếu đuối lúc này của mình.

Bạch Thanh Dung đứng ở cửa một lúc sau đó đi đến cửa sổ bên cạnh, thấy Lâm Thành Phong đã đi rồi.

Cô còn tưởng hắn sẽ đứng ở đó một lúc, nhưng thì ra đã đi rồi. Chân tình của hắn cuối cùng cũng chỉ là chuyện trong vòng mấy phút mà thôi.

Bạch Thanh Dung thấy trong lòng có chút gì đó mất mát, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ bây giờ giữa cô và hắn có quan hệ gì nữa đâu cơ chứ?

Bây giờ cô là bạn gái của Viên Minh, nếu như lần này gặp bố mẹ anh thuận lợi thì có lẽ cô và Viên Minh rất nhanh sẽ kết hôn. Đến lúc đó cô và người đàn ông này càng không có quan hệ gì nữa, cô không biết bản thân rốt cuộc vẫn còn đang mong đợi điều gì.

Bạch Thanh Dung nặng nề cất bước lên tầng, ngồi trước bản vẽ nhưng lại chẳng có nổi một chút cảm hứng sáng tác, chỉ đành ném bút sang một bên rồi nằm bò ra bàn.

Chuông điện thoại vang lên, là Viên Minh gọi tới, nói mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Anh đã nói với bố mẹ rồi, cuối tuần này họ sẽ đi máy bay để kịp tới gặp mặt.

Bạch Thanh Dung nghe thấy tin này trong lòng lại chùng xuống vài phần.

Buổi tối Viên Minh cùng cô đón Mộ Ngôn và Tịch Nhan tan học, sau đó cùng đưa hai đứa đi ăn.

Mặc dù đồ ăn rất ngon nhưng Bạch Thanh Dung lại không muốn ăn, cảnh tượng Lâm Thành Phong hôn cô cứ hiện ra trước mắt tới nỗi rất nhiều lúc Viên Minh nói chuyện với cô mà cô cũng không nghe thấy gì.

“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy? Cha nói chuyện với mẹ sao mẹ không nghe thấy gì...” Mộ Ngôn ham ăn, cứ có đồ ăn là không thèm để ý tới gì khác nhưng bây giờ mặc dù trong mồm còn nhai miếng pizza nhưng vẫn không nhịn được mà trách móc cô.

Bạch Thanh Dung giật mình, nhìn Viên Minh cười ngượng ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.