Bạch Thanh Dung cảm thấy bản thân đúng thật là không có tiền đồ, cô tắt máy tính, muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Vương Thục Vy không ở đây, nhiều chuyện cô muốn tìm người để trải lòng cũng không có.
Lúc này Viên Minh gọi điện tới, dặn cô đừng quên cuộc gặp mặt ngày mai.
Bạch Thanh Dung giật mình, cô mải nghĩ tới Lâm Thành Phong nên đã quên mất chuyện này.
Làm sao đây?
Bây giờ cô nên nhanh chóng đi mua quà, ngày mai là lần đầu gặp bố mẹ Viên Minh, không thể đi tay không được.
Quyết định vậy, Bạch Thanh Dung xách túi đi ra khỏi phòng triển lãm.
Vừa tiện nhân dịp này ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, không nên để Lâm Thành Phong làm rối loạn tâm trí bản thân thêm nữa.
Dẫu sao cuộc sống của mình thì phải tự mình sống thôi.
Lái xe tới một cửa hàng cao cấp nhất, Bạch Thanh Dung thong dong tìm một món quà thích hợp.
Đi một hồi nhìn thấy một chiếc kẹp cà vạt mà xám bạc, vô cùng phóng khoáng nhưng cũng không quá phô trương, Bạch Thanh Dung không khỏi bị thu hút mà dừng chân tại đó.
Nếu như Lâm Thành Phong đeo chiếc kẹp cà vạt này chắc chắn sẽ rất hợp...
Nhân viên bán hàng đi tới, thấy Bạch Thanh Dung nhìn chiếc kẹp cà vạt thì lập tức lấy lòng nói: “Cô thật có mắt nhìn, chiếc kẹp cà vạt này mới từ Italy chuyển về từ hôm qua, là tác phẩm của một nhà thiết kế hàng cao cấp trên thế giới, số lượng có hạn. Ở đây chúng tôi chỉ có một cái, có phải cô muốn tặng bạn trai không?”
“Không, không phải, tôi chỉ xem vậy thôi...” Nghe nhân viên bán hàng nói vậy, khuôn mặt Bạch Thanh Dung đỏ ửng lên.
Bạn trai?
Lâm Thành Phong có coi như bạn trai của cô không?
Cô cất bước đi tiếp nhưng hình ảnh chiếc kẹp cà vạt cứ xuất hiện trước mắt cô, thêm cả dáng vẻ Lâm Thành Phong đeo chiếc kẹp đó. Cô không nhịn được vẫn quyết định quay lại.
Lúc cô tiếp tục bước về phía trước lần nữa thì chiếc kẹp đã nằm gọn trong túi xách của cô rồi.
Nói là mua quà cho bố mẹ Viên Minh nhưng chưa mua được quà cho họ đã mua cho Lâm Thành Phong. Tự bản thân cô cũng thấy mình hết thuốc chữa rồi.
Nhưng người đàn ông đó có ngoan ngoãn điều trị hay không?
Bây giờ cô vẫn lo lắng về lời hắn nói ban sáng lúc gặp mặt.
Kệ, điều trị hay không cũng là chuyện của hắn, cô không thèm quản nhiều như vậy!
Nếu như không điều trị thì cũng là sự lựa chọn của hắn, không hề liên quan tới cô!
Chỉ là, Bạch Thanh Dung không biết rằng, lúc này Lâm Thành Phong và Viên Minh đang ngồi đối diện nhau trong tiệm cà phê, bầu không khí căng như dây đàn...
Ăn tối xong, Bạch Thanh Dung nói với Mộ Ngôn và Tịch Nhan chuyện ngày mai sẽ gặp bố mẹ Viên Minh, dặn dò bọn chúng nhất định phải thể hiện cho tốt, phải biết lễ phép.
“Mẹ, có phải mẹ gặp ông bà Viên xong sẽ cùng cha Viên Minh kết hôn không?” Mộ Ngôn chớp đôi mắt to tròn hỏi.
“Ai nói chứ, chỉ là gặp mặt thôi mà, chuyện sau này ai mà biết được...” Bạch Thanh Dung nghe thấy câu này đột nhiên trong lòng có chút muộn phiền, sợ sự thay đổi cảm xúc của mình ảnh hưởng tới con nên cô vẫn miễn cưỡng cười nói.
“Nhưng mà không biết ông bà ấy có thích chúng ta hay không nữa!” Tịch Nhan nói: “Nếu như bọn họ không thích chúng ta, vậy thì cha Viên Minh sẽ không thể làm cha chúng ta được nữa...”
Nếu như vậy, chẳng phải càng tốt hay sao?
Trong lòng Bạch Thanh Dung xẹt qua câu nói này, cô lập tức ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì cơ chứ? Sao có thế có suy nghĩ như vậy!
“Được rồi, đừng đoán nữa, chuyện gì thì ngày mai sẽ biết. Các con chỉ cần nhớ ngày mai phải lễ phép là được. Thôi, bây giờ đi ngủ hết đi...” Bạch Thanh Dung lòng dạ rối bời, dỗ bọn trẻ lên giường sau đó bản thân trằn trọc không tài nào ngủ nổi.
Lúc này cô mới nhớ ra giường như cả ngày Viên Minh không hề gọi điện cho cô. Chuyện này trước nay chưa từng có, sao lại yên tĩnh như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ chuyện gặp mặt ngày mai có gì thay đổi?
Cô ngồi dậy, đi tới phòng khách gọi điện cho Viên Minh.
Nhưng cầm điện thoại mãi trong tay cô cũng chần chừ mãi không gọi, thậm chí trong thoáng chốc cô nghĩ nếu như chuyện gặp mặt ngày mai thật sự có biến cố, vậy ngược lại là một chuyện tốt...
Đang nghĩ chợt chuông điện thoại vang lên, là Viên Minh gọi tới.
Xem ra không nên nghĩ thầm tới người khác, vừa nghĩ đến là anh đã gọi tới rồi.
“Alo...” Bạch Thanh Dung nghe điện thoại.
“Thanh Dung, hôm nay anh bận cho nên vẫn chưa gọi điện cho em. Bố mẹ anh tới rồi, anh đã sắp xếp ổn thỏa cho họ, sáng mai anh qua đón em và bọn trẻ...” Giọng nói của Viên Minh vẫn dịu dàng, ấm áp như trước, không hề nghe ra có chút gì bất thường, xem ra chuyện gặp mặt ngày mai vẫn diễn ra đúng theo kế hoạch rồi.
Bạch Thanh Dung không biết bản thân đang mong đợi điều gì, tóm lại nghe thấy tin này cô đột nhiên có chút thất vọng.
“Vâng, em biết rồi, nhưng ngày mai anh không cần tới, em có thể đưa bọn trẻ qua đó...” Bạch Thanh Dung nói.
“Nhưng mà...”
“Không sao, em tự đi được mà, yên tâm!” Bạch Thanh Dung cười nói, “Muộn quá rồi, bọn trẻ buồn ngủ rồi, em cho chúng đi ngủ trước đã, để chuẩn bị tinh thần ngày mai thể hiện cho tốt. Anh cũng ngủ sớm đi.”
Bạch Thanh Dung không biết tại sao bản thân lại nói dối nhưng trong vô thức cô đột nhiên không muốn nói chuyện với Viên Minh, chỉ muốn mau chóng ngắt điện thoại.
“Được, vậy em ngủ sớm đi, ngủ ngon...” Viên Minh nói, giọng điệu có chút thất vọng.
Bạch Thanh Dung vờ như không nghe ra, vội vàng ngắt điện thoại.
Lúc nằm lại lên giường, trong đầu cô cứ xuất hiện gương mặt của Lâm Thành Phong. Cô đột nhiên lại bắt đầu lo lắng cho người đàn ông này.
Bạch Thanh Dung thầm mắng mình sau đó xoay người, đếm cừu để chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, Bạch Thanh Dung như thể sắp đón năm mới.
Mộ Ngôn và Tịch Nhan đều mặc bồ đồ mới rất đẹp, Bạch Thanh Dung cũng cẩn thận trang điểm một chút. Đoán chừng cũng sắp tới giờ rồi, Bạch Thanh Dung đưa bọn trẻ xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi nhà.
“Mẹ, đây đều là quà tặng ông bà Viên sao?” Mộ Ngôn tò mò nhìn số đồ này.
“Đúng, mẹ rất coi trọng lần gặp mặt này, cho nên hôm nay các con nhất định phải thể hiện cho tốt, có được không?” Bạch Thanh Dung cười híp mắt nói, nhưng trong lòng lại như thể đang có khúc mắc.
“Vâng! Chúng con nhất định sẽ thể hiện tốt, mẹ yên tâm đi!” Hai đứa đồng thanh nói.
Bố mẹ Viên Minh đã tới khách sạn Thánh Thiên rồi.
Dù sao cũng là trụ cột của nhà họ Viên, ông Viên khiến người khác vừa nhìn đã có cảm giác oai phong lẫy lừng.
Ông ta ngồi ở vị trí trung tâm, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Bà Viên giữ dáng rất tốt, mặc dù đã có tuổi rồi nhưng nhìn vẫn rất trẻ, hơn nữa còn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị, nhìn dáng vẻ bây giờ có thể đoán ra hồi trẻ nhất định là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
“Viên Minh, bạn gái của con đâu rồi, đáng ra bây giờ phải tới rồi chứ, để cha mẹđợi ở đây lâu như vậy. Bây giờ bọn trẻ đều hành sự tùy tiện, vô trách nhiệm vậy sao?” Bà Viên tức giận đứng dậy, bây giờ đã trễ hơn ba mưới phút so với giờ hẹn rồi.
Lúc trước gặp người khác, có lần nào không phải là người khác đợi họ chứ. Lần này ngược lại còn là cô gái mà con trai nhìn trúng, không chừng còn là con dâu tương lại mà lần đầu gặp mặt đã như đánh họ một đòn phủ đầu vậy rồi?
Điều này khiến trong lòng bà ta rất khó chịu.
“Cha mẹ, hai người đợi một lát, con đi gọi điện hỏi xem...” Vẻ mặt Viên Minh có chút gì đó hung ác khó lường, cầm điện thoại quay người đi ra ngoài.
Chẳng lẽ thật sự anh đã thua rồi?
Anh không tin Thanh Dung thật sự chọn Lâm Thành Phong một lần nữa.
Anh đi ra ngoài hành lang, gọi điện thoại cho Bạch Thanh Dung nhưng cô không hề bắt máy. Sắc mặt anh ngày càng u ám, đáy mắt như thể đang bập bùng tia lửa!
Lâm Thành Phong, nếu như anh thật sự dám giành Thanh Dung với tôi, tôi sẽ cho anh biết kết cục của anh thảm thương tới nhường nào!
Cửa phòng triển lãm, Bạch Thanh Dung dắt hai đứa trẻ đi ra nhưng đón bọn họ lại là một người không nên xuất hiện, Lâm Thành Phong!
Bạch Thanh Dung nhớ tới nụ hôn trước ngày hắn nhập viện, khuôn mặt bất giác đỏ lên. Cô định dắt bọn trẻ đi vòng qua coi như không nhìn thấy hắn.
Nhưng còn chưa đi qua thì giọng nói trầm đục của Lâm Thành Phong đã vang lên.
“Bạch Thanh Dung, em muốn dẫn con của anh đi đâu?”
Trái tim Bạch Thanh Dung run lên, người đàn ông này rốt cuộc cũng tới tìm cô!
“Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh?” Bạch Thanh Dung đáp, thật ra nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy của người đàn ông này, trái tim cô đã như bị bóp nghẹt. Không phải hắn nên ở bệnh viện sao? Vừa làm phẫu thuật chưa được bao lâu, chạy ra ngoài làm gì, thật sự không muốn sống nữa hay sao?
“Mẹ, rốt cuộc chú này là ai...” Tịch Nhan nhìn Lâm Thành Phong hỏi.
“Là một người quen của mẹ...”
“Cha là cha của các con...” Lâm Thành Phong dịu dàng nói với bọn trẻ.
Bạch Thanh Dung sững người, nhìn Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh chỉ muốn tìm lại vợ và con mình, anh muốn tìm lại gia đình của anh...” Lâm Thành Phong có chút kích động nói lớn.
“Anh biết hôm nay em muốn đi gặp bố mẹ của Viên Minh. Thanh Dung, anh biết anh không có quyền ngăm cấm em đi tìm hạnh phúc, anh chỉ muốn nói cho em một sự thật, anh yêu em, trước nay vẫn chưa bao giờ ngừng yêu em. Trước đây bởi vì anh mà công ty lụn bại, anh không có năng lực bảo vệ và cho em cuộc sống hạnh phúc, cho nên chỉ đành để em đi, để em tìm lại hạnh phúc của mình. Nhưng từ sau khi em đi anh mới biết anh đã phạm phải một sai lầm rất lớn, một sai lầm mà đến bản thân anh cũng không thể tự tha thứ được. Anh không thể sống thiếu em, Thanh Dung, mấy năm nay anh vẫn luôn cố gắng dùng mọi cách tìm em. Thật sự anh không thể quên em dù chỉ một giây! Thanh Dung, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Để anh chăm sóc em và các con, để anh bù đắp cho ba mẹ con, được không?” Lâm Thành Phong nói, từng chữ từng câu đều là chân tình từ tận đáy lòng.