Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 25: Tôi không thích dùng đồ Người khác đã sử dụng



Sau khi về đến căn hộ, Bạch Thanh Dung chạy vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sau đó thay đồ ngủ: “Ừm... tôi buồn ngủ rồi, hôm nay mệt quá.” Nói xong, cô lập tức trốn lên giường xốc chăn chui vào bên trong nằm sát mép giường.

Nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài nhỏ của cô không ngừng rung động, cả người giống như chú chim nhỏ sợ ná, lúc nào cũng có thể giật mình nhảy dựng lên.

Ngọn lửa nơi đáy mắt của Lâm Thành Phong đang cháy hừng hực, hôm nay ở trên xe bị cô gái này sờ vào, quả thật anh có phản ứng rất lớn, thấy Bạch Thanh Dung cuộn tròn thành một cục nằm sát mép giường, anh cảm thấy hơi đau lòng. Lâm Thành Phong tỉnh bơ như không đi về phía cô, duỗi tay ôm lấy cô, hai người nhẹ nhàng lăn một vòng đến giữa giường.

“Thành Phong, đừng... tôi... tôi không cố ý làm vậy.” Bạch Thanh Dung sợ hãi trợn trừng hai mắt, cô vẫn luôn lo lắng Lâm Thành Phong sẽ xử lí mình bởi vì hôm nay trên xe cô đã có những hành động bất lịch sự với anh. Bạch Thanh Dung dù sao cũng là một đóa đại hoàng, sao có thể để người đàn ông mình không thích hái xuống được.

“Ừ, ngủ đi.” Hàm dưới của Lâm Thành Phong đặt lên vầng trán hơi lạnh của Bạch Thanh Dung, giọng nói nam tính truyền ra từ phía trên đỉnh đầu cô. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán bóng loáng của Bạch Thanh Dung.

Lâm Thành Phong không ngờ những hành động trêu đùa trước kia của anh lại khiến Bạch Thanh Dung sợ hãi như vậy, nhưng một người vô cùng bình tĩnh như Lâm Thành Phong khi đứng trước mặt cô gái này quả thực vẫn không thể nào kiềm chế được bản thân, có những lúc chỉ cần tới gần cô, anh liền nghĩ tới việc sẽ làm điều gì đó với cô.

“Anh chưa cởi quần áo mà đã ngủ rồi sao?” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng nói, cánh tay kia của Lâm Thành Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói: “Nếu cởi quần áo thì không chỉ đi ngủ đơn giản như vậy đâu.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung đang vùi trong ngực Lâm Thành Phong lại đỏ bừng lên không dám nói gì thêm, chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, dần dần cô cũng đã quen với mùi này.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng lớp rèm cửa bằng lụa mỏng, chiếu lên sàn nhà làm nổi bật những chấm nhỏ li ti trên mặt đất.

Hàng lông mi dài khẽ rung động, Bạch Thanh Dung mở đôi mắt vẫn còn lim dim của mình ra, nhìn bóng cây loang lổ ngoài cửa sổ. Cô vén chăn chuẩn bị xuống giường, nhưng cánh tay đang đặt bên eo lại ôm chặt lấy cơ thể của cô khiến cô không thể động đậy. Bạch Thanh Dung cẩn thận nhấc từng ngón tay thon dài của Lâm Thành Phong ra, theo hướng của cánh tay nhìn về phía người đàn ông này, trước đây khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại thì anh đã dậy hoặc đã đi rồi, đây là lần đầu tiên Bạch Thanh Dung quan sát kỹ Lâm Thành Phong khi ngủ như vậy.

Mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng không còn vẻ lạnh lùng như bình thường, cũng không còn sự u ám sâu thẳm khó nhận biết nơi đáy mắt, cả người anh được nắng sớm bao phủ, trông có vẻ biếng nhác hiền hòa...

Đúng lúc Bạch Thanh Dung đang tỉ mỉ quan sát Lâm Thành Phong thì đôi mắt của anh đột nhiên mở ra, bởi vì không quen với ánh mặt trời quá chói chang nên anh duỗi tay che mắt nhìn Bạch Thanh Dung.

“Đẹp trai không?” Lâm Thành Phong nở nụ cười xấu xa quan sát Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung nhanh chóng xoay người xuống giường không nhìn anh nữa, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong liền đến phòng chứa quần áo.

Phòng chứa quần áo của Lâm Thành Phong có thể nói nhiều như số nhà cửa của anh vậy, phòng chứa quần áo ở căn hộ cũng rộng bằng phòng ở nhà. Tất cả quần áo và phụ kiện của anh đều được phân loại và sắp xếp rất ngăn nắp, dây lưng, cà vạt, cổ tay áo đều được xếp đặt cẩn thận vào từng ngăn kéo riêng biệt.

Bạch Thanh Dung đi tới mở cửa phòng chứa quần áo bên kia ra, từng hàng trang phục cao cấp, váy đầm của phụ nữ hiện ra trước mắt, thậm chí ngay cả nội y, giày cao gót và túi xách cũng có.

Quần áo hôm qua Cường mua, Bạch Thanh Dung vẫn để ở phòng ngủ chưa mang đến phòng chứa quần áo, vậy thì những bộ quần áo này... Bạch Thanh Dung ghét bỏ đóng cửa tủ quần áo lại.

Người đàn ông này không chỉ có nhiều nhà cửa với phòng chứa quần áo, mà ngay cả phụ nữ bên người anh cũng nhiều như hoa mùa xuân đầy khắp núi đồi. Cô gái nổi bật nhất trong số đó chính là Đinh Mẫn Ly, thế nhưng để ý những mùi nước Goa khác nhau trên người anh và dấu son môi sau lưng cũng không thể biết được rốt cuộc anh có bao nhiêu người tình bên ngoài.

Số quần áo này chắc là của nhiều cô gái khác nhau, Bạch Thanh Dung đột nhiên cảm thấy những bộ quần áo lộng lẫy này rất bẩn, chắc chắn Lâm Thành Phong thường dẫn những người phụ nữ kia tới đây ở nên mới có nhiều quần áo như vậy.

Bạch Thanh Dung không thèm mặc mấy bộ đồ này, quần áo người khác đã dùng Bạch Thanh Dung cô không bao giờ lấy, cả đàn ông cũng vậy.

Bạch Thanh Dung đi ra khỏi phòng chứa quần áo tìm quần áo hôm qua Cường mua, tùy tiện thay một chiếc váy liền màu xanh lục, sau đó vén rèm cửa sổ ra đứng cạnh giường nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cô muốn thay đổi một số nội dung hợp tác với Lâm Thành Phong. Mặc dù cô là vợ anh nhưng anh phải cam đoan người tình của anh không được tới gây phiền phức cho cô, chuyện bắt cóc lần trước chẳng phải xảy ra sau khi cô tham gia bữa tiệc với anh sao.

Ngoại trừ người tình của Lâm Thành Phong ra, còn ai có thể ra tay độc ác với cô như vậy chứ, hơn nữa cũng đã đến lúc cô phải tìm một công việc để làm rồi.

Lúc Bạch Thanh Dung đang suy nghĩ điều gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ, giọng nói ôn hòa của Cường truyền đến: “Chủ tịch, ăn sáng thôi.”

“Ừ.” Lâm Thành Phong vừa rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm lười biếng đáp lại một tiếng, quay đầu thản nhiên nói với Bạch Thanh Dung: “Đi thôi, ăn sáng.”

Trên bàn ăn, Bạch Thanh Dung uống sữa đậu nành Cường mua, âm thầm quan sát Lâm Thành Phong, khi người đàn ông này ăn bánh quẩy với sữa đậu nành cũng từ tốn nhai kỹ, giống như đang ăn một bữa điểm tâm được chuẩn bị công phu vậy.

“Thành Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Bạch Thanh Dung ổn định lại sự thấp thỏm trong lòng, nhẹ nhàng nói.

Lâm Thành Phong không nói gì, đặt sữa đậu nành trong tay xuống lẳng lặng nhìn cô, dường như đang chờ cô nói câu tiếp theo.

“Tôi thấy... nếu giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác... tôi cũng không phải là vợ hợp pháp của anh, anh có thể đừng để những người phụ nữ bên cạnh anh tới gây phiền phức cho tôi được không?” Bạch Thanh Dung lấy hết dũng khí nói xong những lời này, lại thận trọng nhìn sắc mặt của Lâm Thành Phong.

“Phụ nữ bên cạnh tôi?” Lông mày của Lâm Thành Phong hơi nhướng lên, nghiêm túc nói: “Tôi nói rồi, tôi bảo đảm em sẽ không gặp phải chuyện gì nữa.”

Bạch Thanh Dung cắn môi dưới: “Cám ơn anh, còn nữa... tôi quyết định sẽ ra ngoài làm việc, tôi không thể ăn không ngồi rồi ở nhà họ Lâm mãi được!”

Đôi lông mày rậm trên khuôn mặt của Lâm Thành Phong nhíu chặt, đôi mắt sâu thẳm như nước dưới đầm cổ nhìn Bạch Thanh Dung khiến trong lòng cô phát lạnh.

“Em cần tiền thì cứ nói với tôi.” Lâm Thành Phong nghiêm mặt nói.

“Hợp đồng giữa chúng ta chỉ có ba tỷ, anh đã trả cho tôi rồi, thừa ra tôi cũng sẽ không nhận, còn số quần áo này... tôi sẽ làm việc kiếm tiền trả cho anh.”

Bạch Thanh Dung dứt lời, Lâm Thành Phong nở nụ cười, mặc dù tiếng cười rất nhẹ, nhưng cô đã nghe thấy rồi, vẻ mặt của anh như nghe xong chuyện hài vậy.

“Mặc dù năng lực của tôi không bằng chủ tịch Lâm anh, nhưng tôi vẫn có khả năng tự nuôi sống bản thân với kiếm tiền để trả tiền quần áo cho anh.” Bạch Thanh Dung rất không vui khi thấy Lâm Thành Phong như vậy, nói tiếp. Anh đang coi thường cô sao?

“Công việc của em không phải là làm vợ của tôi sao? Tiền lương tôi đã trả trước cho em, em còn muốn ra ngoài làm thêm nữa?” Lâm Thành Phong thờ ơ nói.

“Anh...” Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu muốn nói gì đó, nhưng tự biết mình đuối lý nên không nói gì nữa.

“Tôi là người kinh doanh, em muốn ra ngoài làm việc cũng được, vậy tôi được lợi gì?” Giọng nói của Lâm Thành Phong hòa hoãn lại nhìn Bạch Thanh Dung.

“Vậy anh nói xem anh có thể được lợi gì từ tôi?” Bạch Thanh Dung lạnh lùng nói, quả thật là làm gì thì người đàn ông này cũng không quên việc buôn bán kiếm lợi.

Lâm Thành Phong đi tới khoác tay lên trên ghế dựa của Bạch Thanh Dung, cúi người cao ngạo nhìn xuống Bạch Thanh Dung: “Ngủ với tôi một đêm thì sao?”

Bạch Thanh Dung tức giận trợn tròn mắt, muốn chửi anh nhưng lại không dám: “Tôi không thể làm anh thỏa mãn giống như những người phụ nữ kia được.”

“Ồ? Không thử sao em biết được.” Bàn tay của Lâm Thành Phong bắt đầu vuốt ve khuôn mặt của Bạch Thanh Dung, xấu xa nói.

Bạch Thanh Dung dùng sức đẩy Lâm Thành Phong ra: “Anh Lâm đừng quên lời anh nói sẽ không động vào tôi.”

“Hợp đồng làm ăn có thể thay đổi bất cứ lúc nào.” Nhìn dáng vẻ bối rối không biết làm thế nào của Bạch Thanh Dung, trong lòng Lâm Thành Phong vô cùng vui vẻ. Anh ngày càng thích trêu chọc cô gái này rồi.

“Tôi không thích dùng đồ của người khác đã sử dụng.” Bạch Thanh Dung cắn răng nói, cô thực sự bị người đàn ông này trêu đùa đến phát cáu.

“Cái gì?” Giọng nói của Lâm Thành Phong trong chớp mắt trở nên lạnh lùng hơn, Bạch Thanh Dung mở to hai mắt đối diện với Lâm Thành Phong: “Chắc không chỉ có một người phụ nữ từng ngủ trên chiếc giường này, quần áo treo trong tủ cũng không biết có bao nhiêu cô gái đã thay ra...”

Chẳng biết tại sao, sau khi Bạch Thanh Dung nói ra những lời này. Lâm Thành Phong lại không hề tức giận, thì ra cô cho rằng mình là người tùy tiện như vậy sao?

Anh xoay người ngồi trên ghế sofa thản nhiên nói: “Em có thể ra ngoài làm việc, nhưng sau này cô phải giặt quần áo cho tôi.”

Từ lần trước sau khi thấy cô giặt đồ cho mình, không biết vì sao anh luôn cảm thấy mặc quần áo cô giặt lại thoải mái hơn mặc quần áo người giúp việc giặt.

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong ngồi trên ghế sofa không nói lời nào, dáng vẻ nghiêm túc giống như thật sự đang đàm phán hợp tác với cô vậy.

“Quần áo treo trong tủ chưa có ai mặc cả, tặng cô đó.” Nói xong anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, để lại một mình Bạch Thanh Dung ngây người ở phòng ăn.

Bạch Thanh Dung không hiểu tại sao người đàn ông này lại thay đổi thất thường như vậy, cô cũng lười không muốn nghĩ nhiều, chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, cô chạy vào phòng chứa quần áo chuẩn bị thu dọn quần áo cũ của Lâm Thành Phong rồi đem giặt sạch sẽ, bắt đầu suy tính xem mình nên tìm công việc gì để làm. Bạch Thanh Dung đang tìm quần áo cũ Lâm Thành Phong thay ra, xoay người thấy Lâm Thành Phong đang khỏa thân đứng đó, những đường nét trên ngực của anh vô cùng hoàn mỹ gợi cảm, cơ bắp phần bụng căng cứng, đôi chân thon dài rắn chắc...

Bạch Thanh Dung lập tức xoay người lại không dám nhìn Lâm Thành Phong, hai bên má nóng rực ấp a ấp úng: “Sao anh lại, đột nhiên cởi quần áo.”

“Ở trong phòng chứa quần áo, không cởi quần áo thì làm gì.” Lâm Thành Phong đi tới phía sau Bạch Thanh Dung cúi đầu xuống bên tai Bạch Thanh Dung, nhẹ nhàng thổi hơi: “Em muốn tôi làm chuyện gì khác sao?”

“Không muốn.” Bạch Thanh Dung né tránh Lâm Thành Phong, ôm đống quần áo bẩn đi ra ngoài...

Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Bạch Thanh Dung, đáy mắt Lâm Thành Phong bắt đầu xuất hiện ý cười, cô gái này có lúc rất ngốc nghếch có lúc lại rất thú vị. Lâm Thành Phong nhanh chóng thay một bộ vest, sạch sẽ gọn gàng, càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai của anh, tỏa ra một khí chất khó tả, cả người toát ra sự mê hoặc của một người đàn ông trưởng thành.

Lúc anh đi ra khỏi phòng chứa quần áo, thấy Bạch Thanh Dung đang ở trong phòng ngủ chọn quần áo: “Đi chung đi.”

Bạch Thanh Dung cảm kích gật đầu: “Tôi thay đồ xong sẽ ra ngay.”

Bạch Thanh Dung nhanh chóng thay một bộ đồ công sở đơn giản, tùy ý cột mái tóc đen thẳng ở sau gáy, sau đó mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ. Lâm Thành Phong đang ngồi trên sofa đúng lúc đưa mắt nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Thanh Dung ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác. Lâm Thành Phong nhìn cô, cách trang điểm nhẹ nhàng vốn đã làm nổi bật vẻ ngoài xinh xắn của cô, chân váy chữ A màu xanh nhạt kết hợp với áo sơ mi bằng lụa trắng.

Bên ngoài còn khoác một chiếc áo len màu mơ chín, phối với đôi giày cao gót, trông Bạch Thanh Dung vừa mạnh mẽ giỏi giang lại không mất đi vẻ dịu dàng xinh đẹp.

Đôi mắt sâu hun hút của Lâm Thành Phong hiện lên chút u ám, đứng dậy mở cửa lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.