Một chiếc xe màu đen nhỏ dừng trước cửa căn hộ. Lâm Thành Phong nhanh chóng xuống xe. Còn chưa lên lầu, anh đã cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng. Cường vội vàng xuống xe, gọi điện cho cứu hỏa.
“Căn hộ Lưu Lý Bình, mau tới đây!” Cường dập điện thoại, sau đó nói: “Chủ tịch, khoảng mười phút nữa xe cứu hỏa sẽ tới.”
Lâm Thành Phong nhìn ánh lửa cháy hừng hực ở lầu hai, người phụ nữ kia nhất định ở bên trong, không biết lửa này đã cháy bao lâu rồi, người phụ nữ kia hiện giờ như thế nào?
Lâm Thành Phong nhanh chóng cởi quần áo, lại bị Cường bên người kéo lại: “Chủ tịch, anh không thể đi.” Lâm Thành Phong tức giận: “Đây chính là một mạng người đó!”
“Chủ tịch, anh không thể xảy ra chuyện gì được. Để tôi đi cứu cô Bạch.”
Lâm Thành Phong sao có thể để cho Cường một mình đương đầu với nguy hiểm được, vì vậy anh hất Cường ra: “Gọi người đến, cả bác sĩ nữa!” Vừa dứt lời, Lâm Thành Phong đã sải bước chạy lên trên lầu.
Cửa ngoài của căn phòng được dùng tấm ván cố định lại, nhìn thấy cảnh này, lửa giận trong lòng Lâm Thành Phong càng tăng lên. Là ai? Ai lại muốn mạng của chủ nhân nơi này?
Lâm Thành Phong lùi về phía sau một bước, đạp vỡ tấm ván, cánh cửa bị lực mạnh đập vào cũng bật mở. Đồ trong nhà đã cháy sạch, biển lửa hừng hực, nhiệt độ kinh người.
Lâm Thành Phong ở trong biển lửa không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Bạch Thanh Dung. Khói dày đặc khiến Lâm Thành Phong không thể nào mở to mắt được, Lâm Thành Phong vừa ho khan vừa tìm kiếm Bạch Thanh Dung, nhưng trong phòng ngủ cũng không có...
Phòng khách cũng không có: “Chẳng lẽ người phụ nữ này còn chưa về nhà sao?” Lúc này, Lâm Thành Phong thật sự hi vọng Bạch Thanh Dung vẫn còn ở bên ngoài, chưa trở về nhà. Nếu như thế thì cô sẽ không có chuyện gì rồi.
Nhưng ở trong biển lửa, Lâm Thành Phong lại nhìn thấy túi xách của Bạch Thanh Dung, trái tim Lâm Thành Phong đột nhiên trở nên nặng nề. Người phụ nữ này về nhà rồi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của cô ta là sao? Lâm Thành Phong đứng im suy nghĩ, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng quét qua một góc nhỏ...
Thấy cửa phòng vệ sinh đóng chặt, Lâm Thành Phong bất chấp lửa nóng cháy da cháy thịt, chạy thẳng về phía phòng vệ sinh.
Anh dùng một cước đá văng cửa phòng vệ sinh, rốt cuộc cũng thấy được Bạch Thanh Dung đang nằm hôn mê ở góc phòng.
Lâm Thành Phong đưa tay lên mũi Bạch Thanh Dung dò xét, thật may, cô vẫn còn có thở. Anh ôm ngang người cô lên, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Lúc này, nhân viên cứu hỏa cũng đã tới, nhanh chóng dập lửa. Cường nhìn thấy chủ tịch nhà mình chật vật, áo sơ mi trắng cao cấp bị xông khói chỗ trắng chỗ xám, gương mặt đẹp trai bị hun đen, ôm Bạch Thanh Dung đang hôn mê bước ra ngoài...
Gương mặt u ám, hơi thở quanh thân vô cùng lạnh lẽo, giống như thần chết vừa bước ra từ biển lửa vậy. Cường vội vàng gọi bác sĩ tiến lên giúp Lâm Thành Phong kiểm tra thân thể.
“Lên xe, gọi bác sĩ Trương đi theo, lập tức tới bệnh viện.” Lâm Thành Phong trầm giọng nói với Cường, ôm Bạch Thanh Dung mở cửa bước lên xe.
Cường nhìn thấy bác sĩ Trương vẫn đứng ngây người tại chỗ, cậu ta giục: “Mau đuổi theo!” Lúc này bác sĩ Trương mới phản ứng lại, vội vã xách hòm thuốc đi theo sau lưng Cường, bước lên xe. Cường cho xe chạy tới bệnh viện Maria.
Bác sĩ Trương mở hòm thuốc, định lấy dụng cụ kiểm tra thân thể cho Lâm Thành Phong, nhưng Lâm Thành Phong lại nhìn Bạch Thanh Dung trong ngực: “Kiểm tra cho cô ấy trước.”
Bác sĩ Trương lặng lẽ nhìn Lâm Thành Phong, bị Lâm Thành Phong dùng gương mặt lạnh lùng liếc một cái, sau lưng bác sĩ Trương không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Vâng.” Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho Bạch Thanh Dung. Bác sĩ Trương kiểm tra hết sức cẩn thận, trực giác của anh nói cho anh biết, người phụ nữ này có địa vị không nhỏ trong lòng chủ tịch, cho nên anh phải kiểm tra thật tỉ mỉ.
Bên trong xe, âm thanh kiểm tra của bác sĩ Trương thỉnh thoảng vang lên. Bầu không khí rất yên tĩnh, sắc mặt Lâm Thành Phong u ám, Cường tập trung lái xe, trực giác của anh cho anh biết chủ tịch nhà anh đã nổi giận đùng đùng rồi. Người kia có lá gan thật lớn, dám đốt nhà người phụ nữ của chủ tịch, đúng là chê bản thân đã sống đủ rồi.
“Chủ tịch Lâm, cô gái này hít phải một số lượng lớn khói độc nên đã hôn mê, không có nguy hiểm gì về tính mạng, nhưng dựa vào mức độ bỏng trên cánh tay và bắp chân cô gái này thì e rằng sẽ để lại sẹo.”
Nửa câu sau, bác sĩ Trương nói bằng giọng rất nhỏ. Đối với phụ nữ, thân hình vô cùng quan trọng. Người làm bác sĩ như anh đương nhiên sẽ biết rõ ràng, huống chi đây còn là người phụ nữ của chủ tịch.
“Bác sĩ của bệnh viện Maria có trị được không?” Lâm Thành Phong trầm giọng, bác sĩ Trương lộ vẻ khó xử: “Đợi đến bệnh viện chúng tôi sẽ họp để thảo luận lại.”
Xe của Lâm Thành Phong chưa tới, nhưng các bác sĩ trực hôm đó của bệnh viện Maria đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Xe Lâm Thành Phong còn chưa dừng hẳn, cáng cứu thương đã được đưa tới.
Lâm Thành Phong không để ý tới bọn họ, anh ôm Bạch Thanh Dung đi vào trong bệnh viện, các y tá và bác sĩ đều trợn tròn mắt, người phụ nữ trong ngực chủ tịch là ai vậy?
“Đừng ngẩn người ra đó nữa, mau cứu người đi!” Bác sĩ Trương tức giận, mọi người lúc này mới hoàn hồn lại. Bệnh viện giống như ong vỡ tổ, hai phần ba số bác sĩ, y tá đều vây quanh phòng bệnh tổng thống mà Bạch Thanh Dung đang nằm.
Lâm Thành Phong ở căn phòng sát vách, bác sĩ Trương đang cẩn thận xử lý vết bỏng cho anh, Cường cung kính đứng một bên: “Chủ tịch, chuyện này tôi đã phái người đi điều tra rồi.”
Sắc mặt Lâm Thành Phong u ám: “Phải lấy được chứng cứ!” Tay phải Lâm Thành Phong đặt trên bàn hơi nắm lại, hiện giờ trong đầu anh vẫn hiện lên hình ảnh Bạch Thanh Dung cuộn mình trong biển lửa. Nếu hôm nay anh không tỉnh lại sớm thì có lẽ Bạch Thanh Dung sẽ biến thành một cái xác rồi.
Từ khi Cường đi theo chủ tịch tới nay, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy chủ tịch tức giận như vậy.
“Chủ tịch Lâm, trở về nghỉ ngơi thật tốt là được.” Bác sĩ Trương kê đơn cho Lâm Thành Phong xong, cung kính nói. Lâm Thành Phong đứng lên đi đến phòng sát vách, bác sĩ và y tá ở đó đã xử lý tốt vết thương cho Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, cánh tay trắng nõn cắm kim truyền, từng giọt nước chậm rãi chảy vào cơ thể cô.
Lâm Thành Phong ngồi bên giường bệnh của Bạch Thanh Dung, đưa tay khẽ vuốt lên gương mặt tái nhợt của cô, trong mắt tràn ngập vẻ thương tiếc.
“Chủ tịch Lâm, anh hãy đi nghỉ ngơi cho khỏe, cô Bạch đã không có gì đáng ngại nữa rồi.” Một y tá ngọt ngào nói. Lâm Thành Phong không đáp lại, anh chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Thanh Dung, ra hiệu cho Cường và y tá ra ngoài, bản thân anh cũng rời khỏi căn phòng, cẩn thận khép cửa phòng lại.
Lâm Thành Phong nắm tay Bạch Thanh Dung, dịu dàng trấn an cô: “Ác mộng mà thôi, đừng sợ, có tôi ở đây…”
Bạch Thanh Dung nắm chặt lấy tay Lâm Thành Phong, thấp giọng nói: “Cứu mạng… Cứu mạng…” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung như vậy, trong lòng càng thêm đau lòng. Nếu không phải vì anh thì có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp phải những chuyện này.
Nhìn Bạch Thanh Dung hiện giờ bình an vô sự, Lâm Thành Phong cũng cảm thấy hơi mệt, vì vậy anh vén chăn lên, ôm Bạch Thanh Dung trong ngực, cằm anh đặt lên trán cô.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong hơi nhếch môi, anh hôn nhẹ mấy cái lên trán Bạch Thanh Dung, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh sáng mặt trời lúc giữa trưa vô cùng chói chang, lông mi của Bạch Thanh Dung khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô là một màu trắng xóa, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc.
Bạch Thanh Dung mơ màng nhìn xung quanh. Đây không phải phòng ngủ ở Lưu Lý Bình, dựa theo cách bày biện và kim truyền trên tay cô thì đây hẳn là bệnh viện.
Bạch Thanh Dung nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, hiện giờ cô lại nằm ở bệnh viện, hẳn là đã được người khác cứu giúp… Đang suy nghĩ, cô chợt nhân ra có người ôm cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô.
Bạch Thanh Dung quay đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, trên mặt có mấy vết trầy xước, thân áo sơ mi cũng bị bám bụi mà đổi màu, tuy có chút chật vật nhưng sức quyến rũ của anh lại không hề giảm đi.
Bạch Thanh Dung đang nhìn đến ngây người thì Lâm Thành Phong đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau. Bạch Thanh Dung vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác: “Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Lâm Thành Phong lên tiếng, giọng hơi khàn khàn.
Bạch Thanh Dung cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảm ơn anh!” Bạch Thanh Dung biết chắc chắn Lâm Thành Phong đã cứu cô, nếu không thì người đàn ông này sẽ không mang dáng vẻ chật vật như vậy, hơn nữa còn nằm cùng một bệnh viện với cô.
“Tôi nói rồi, không cần phải cảm ơn, dù sao em cũng là người phụ nữ của tôi.”
Bạch Thanh Dung nhỏ giọng thì thầm: “Ai là người phụ nữ của anh chứ?”
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Thành Phong rút tay ra khỏi hông Bạch Thanh Dung, thấp giọng nói: “Vào đi!” Cường cúi đầu cầm hai bộ quần áo đặt vào ngăn tủ bên cạnh giường, sau đó cúi đầu quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cậu ta không dám ngẩng đầu lên liếc về phía giường bệnh lần nào. Lâm Thành Phong cởi áo sơ mi ra, để lộ đường cong hoàn mỹ, dáng người săn chắc, nhanh chóng thay quần áo do Cường đem tới. Quần áo vừa được mặc xong, hình tượng chủ tịch Lâm quyết đoán lạnh lùng lại trở lại rồi!
“Nghỉ ngơi thật tốt! Tôi sẽ phái người bảo vệ em, không cần lo lắng!” Lâm Thành Phong đứng bên cạnh giường nhìn xuống, dịu dàng nói với Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung ngồi dậy: “Tôi không cần người bảo vệ, hơn nữa tôi có cảm giác ở đây không thoải mái lắm. Tôi muốn xuất viện, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Thấy người phụ nữ này không nghe theo lời của anh, trong lòng Lâm Thành Phong không vui. Có rất ít phụ nữ giống như Bạch Thanh Dung, dám phản bác lại quyết định của anh.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Thành Phong rơi vào người Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung bị người đàn ông này nhìn chằm chằm khiến cô không được tự nhiên. Cô biết dạng người như Lâm Thành Phong ghét nhất là bị người khác từ chối, nhưng ngày mai cô thật sự phải đi làm…
Cô mới tới Hạ Thị làm một ngày. Mặc dù đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn nhưng bây giờ cô đã không có chuyện gì đáng ngại, đương nhiên là phải đi làm rồi. Đây chính là thái độ làm việc của cô.
“Lâm Thành Phong, anh đã đồng ý với tôi rồi, anh sẽ không nuốt lời chứ?” Bạch Thanh Dung chớp mắt, dùng ánh mắt vô tội nhìn Lâm Thành Phong.
Không hiểu sao, nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong không cứng rắn nổi nữa. Đúng là anh đã đồng ý với Bạch Thanh Dung, cho phép cô đi làm, anh biết, người phụ nữ này sẽ không chịu ngồi yên ở nhà.
“Tùy em!” Lâm Thành Phong nghiến răng nói ra hai chữ, giọng điệu vô cùng khó chịu. Bạch Thanh Dung không để ý đến Lâm Thành Phong, cô vui vẻ gọi y tá đến rút kim truyền ra.
Sau khi y tá rút kim truyền cho Bạch Thanh Dung, cô nhanh chóng chạy khỏi phòng bệnh. Cô cảm thấy người đàn ông trong phòng kia có gương mặt quá lạnh lùng, lạnh đến mức cô dựng hết cả tóc gáy.
“Lâm Thành Phong, chuyện này hẳn là có quan hệ với anh. Tôi thấy trong phòng vệ sinh có rất nhiều xăng, vụ hỏa hoạn lần này không phải là vô duyên vô cớ đâu.” Bạch Thanh Dung bình tĩnh nói.
“Nghe giọng của em, hình như em đã biết là ai làm?” Lâm Thành Phong nhíu mày.
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không biết chắc chắn là ai, nhưng nhất định là phụ nữ. Nếu trên phương diện làm ăn thì đối thủ của anh cũng không cần thiết phải ra tay với tôi.”
“Thật sự là như vậy sao?”
“Đúng thế, bởi vì chỉ có phụ nữ mới thích làm khó phụ nữ mà thôi!”
Lâm Thành Phong đi đến giường bệnh của Bạch Thanh Dung, ngồi xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Bạch Thanh Dung: “Tôi sẽ dạy bảo lại đám người đó…”
“Bọn họ cũng chỉ là người bị hại mà thôi, anh cũng đâu thích bọn họ, cần gì phải trêu đùa, gieo rắc hi vọng cho bọn họ chứ?” Bạch Thanh Dung nghi hoặc.
Lâm Thành Phong híp mắt, thấp giọng: “Em cũng không ngốc như vẻ bề ngoài nhỉ? Nhưng hình như em biết hơi nhiều rồi…”
“Tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi không muốn làm bia đỡ đạn nữa! Phụ nữ ở bên cạnh anh chẳng có kết cục tốt đẹp gì!” Trong mắt Bạch Thanh Dung ánh lên một tia buồn phiền, ai oán nhìn Lâm Thành Phong.
“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ sự thật.”
“Lâm Thành Phong, có nhiều lúc cái tôi cần là hi vọng, không phải sự thật!”
“Hả?” Lâm Thành Phong hơi nghi hoặc, nhìn Bạch Thanh Dung, im lặng chờ cô nói tiếp.
Bạch Thanh Dung nói ra ý nghĩ của mình: “Tôi không hiểu về thế giới của người như anh, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Tôi chỉ muốn sống thật tốt…”
“Sự thật, đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả. Điều tra được thì sẽ thế nào? Không có người này thì sẽ lại có người khác thôi.”
“Tôi sẽ không may mắn đến mức lần nào cũng được người khác cứu sống, tôi muốn giữ vững hi vọng của bản thân mình hơn là đi tìm sự thật.”
Từng câu từng chữ của Bạch Thanh Dung như in sâu vào lòng Lâm Thành Phong, kích thích vô số gợn sóng. Trong lòng Lâm Thành Phong cũng rất khó chịu. Đạo lý mà Bạch Thanh Dung nói anh đều hiểu được, bởi có những người không có cách nào ra tay với anh, cho nên họ sẽ ra tay với cô.
Mà Bạch Thanh Dung vốn không nên gánh chịu những chuyện này: “Tôi hiểu rồi, từ nay về sau em sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Tôi đảm bảo!” Từng câu từng chữ của Lâm Thành Phong đều vô cùng dứt khoát.
“Tôi tin anh!” Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong nói thật lòng như vậy, cô tin chắc Lâm Thành Phong thật sự đã hiểu ý cô.
Có Lâm Thành Phong bảo đảm thì không cần phải lo nghĩ nhiều nữa.
“Tôi muốn thay quần áo.” Bạch Thanh Dung nói.
Lâm Thành Phong làm như không nghe thấy, ngồi im bên cạnh giường, không động đậy. Anh chỉ ngồi đó, im lặng nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung.