Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 36: Nổi tiếng



Người của tập đoàn Hạ Thị đang khẩn trương chuẩn bị cho buổi họp báo. Khải Vinh còn cố ý tìm thợ chụp ảnh cao cấp nhất đến để chụp album ảnh cho Bạch Thanh Dung.

Khải Vinh biết chủ tịch đặc biệt để ý Bạch Thanh Dung. Mặc dù là cấp trên Bạch Thanh Dung nhưng anh cũng không dám không lễ phép. Khải Vinh cố gắng giúp Bạch Thanh Dung trở thành nhà thiết kế cao cấp.

Họp báo theo quý hàng năm của Hạ Thị luôn thu hút được sự chú ý cao độ của giới báo chí. Họp báo mùa thu lần này cũng không ngoại lệ. Các tạp chí lớn đều hết sức tò mò chờ đợi, không biết sản phẩm chủ đạo năm nay của tập đoàn Hạ Thị là gì? Do ai thiết kế ra?

Sản phẩm của tập đoàn Hạ Thị sẽ quyết định xu hướng của năm nay. Hạ Thị ra sản phẩm đương nhiên sẽ phải là sản phẩm cao cấp nhất, tinh tế nhất. Các tạp chí lớn đã tranh nhau giành tiêu đề cho trang nhất rồi...

Mấy ngày nay Bạch Thanh Dung cũng bận rộn cho chuyện họp báo và chụp ảnh tuyên truyền. Chuyên gia trang điểm, thợ chụp ảnh đều vây quanh Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung giống như nằm mơ, đột nhiên lại xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đây là lần đầu tiên Bạch Thanh Dung cảm giác được thì ra con người thật sự có thể dựa vào tài năng để đi lên được những bậc thang cao nhất trong cuộc đời. Dưới ánh sáng của bóng đèn, Bạch Thanh Dung mặc váy trắng, xinh đẹp như tiên nữ, trên cổ đeo trang sức “Mạch Lạc” do chính cô thiết kế ra.

Mặc dù là chất liệu bằng vàng nhưng tạo hình lá phong đã khiến cho “Mạch Lạc” trở nên đặc biệt thanh lịch, sang trọng vô cùng. Thợ chụp ảnh chỉ đạo cho Bạch Thanh Dung các tư thế, bận rộn chỉnh sửa cả ngày trời, cuối cùng cũng xong.

Bạch Thanh Dung lái xe về nhà, chăm chú nhìn thẳng về phía trước, trong lòng lặp đi lặp lại lời thoại cần phải nói trong buổi họp báo.

Bởi vì cô là người mới nên chưa có nhiều quan hệ nên giám đốc Khải Vinh đã giúp cô sắp xếp xong chuyện người mẫu và sân khấu. Cô rất cảm kích vị giám đốc luôn đối xử tốt với cô này.

Trước khi Bạch Thanh Dung đi, Khải Vinh còn cố ý căn dặn: “Nhất định phải mặc một bộ quần áo đẹp, hình tượng của phụ nữ rất quan trọng.”

Đương nhiên Bạch Thanh Dung nghe theo lời của giám đốc Khải Vinh. Buổi họp báo cần phải đối mặt với nhiều người trong giới truyền thông như vậy, đó không chỉ đại diện cho một mình cô mà còn đại diện cho toàn bộ tập đoàn Hạ Thị.

Bạch Thanh Dung bẻ lái, đi về phía nhà Phạm Lan Lan. Cô đến đó để đặt may một bộ trang phục. Mà ở phương diện này thì Phạm Lan Lan vô cùng am hiểu. Bạch Thanh Dung đỗ xe trước nhà Phạm Lan Lan.

Đang chuẩn bị đi lên thì thấy Phạm Lan Lan chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Thanh Dung hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Phạm Lan Lan. Phạm Lan Lan cũng nhìn thấy Bạch Thanh Dung.

Phạm Lan Lan vui vẻ chạy tới: “Thanh Dung? Sao em lại tới đây?”

“Lên xe rồi nói tiếp!”

Bạch Thanh Dung nói tất cả mọi chuyện cho Phạm Lan Lan. Phạm Lan Lan vỗ ngực tự tin nói: “Cứ giao cho chị đi, nhưng chỉ có một giờ nữa là chị phải đi làm rồi. Chị sẽ dẫn em đến cửa tiệm kia, em tự mình nói với thợ may được không?”

“Chị Lan Lan, cảm ơn chị! Chị nói cho em biết địa chỉ đi, em đưa chị đi làm trước.” Bạch Thanh Dung cười nói.

“Không xa đâu, chị dẫn em tới đó. Không cần phải để ý đến chị, hiện giờ việc của em quan trọng hơn.” Phạm Lan Lan nghiêm túc nói.

“Được!” Bạch Thanh Dung biết tính khí của Phạm Lan Lan, cô không tranh luận thêm nữa.

Sau khi đi lòng vòng, cuối cùng bọn họ đến được một con hẻm nhỏ, ngôi nhà được xây theo mô hình tứ hợp viện truyền thống của Bắc Kinh.

“Chính là chỗ này!” Phạm Lan Lan chỉ một căn tứ hợp viện nho nhỏ: “Quần áo do người này thiết kế có thể sánh ngang với các nhà thiết kế số một thế giới...”

Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan đi vào, nhẹ nhàng gõ cửa. Lát sau, có một ông già đầu tóc trắng xóa ra mở cửa, đón hai người vào.

Bạch Thanh Dung nhìn lướt qua ông già kia, khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt rất nhiều, cả người toát ra vẻ hiền từ. Trên người ông mặc một bộ áo theo phong cách Tôn Trung Sơn, khiến cho ông càng có thêm vài phần khí chất của bậc cao nhân.

“Thầy Lại, đây là Bạch Thanh Dung, bạn tôi, muốn mời thầy làm một bộ quần áo.” Phạm Lan Lan giới thiệu: “Thanh Dung, đây chính là thầy Lại.”

“Chào thầy Lại!” Bạch Thanh Dung lễ phép cúi chào, thầy Lại đánh giá Bạch Thanh Dung từ trên xuống dưới một lượt, sau đó quay người đi vào buồng trong. Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan đi theo sau lưng thầy Lại. Thầy Lại hiền hòa nói: “Hiếm khi được mấy người để mắt tới, nói đi, muốn quần áo thế nào?”

Thấy thầy Lại đi thẳng vào vấn đề, Bạch Thanh Dung cũng trực tiếp nói: “Tham gia buổi họp báo, đơn giản thanh lịch một chút.”

Thầy Lại cầm thước đo số đo cho Bạch Thanh Dung: “Được, ngày kia tới lấy đi!”

“Hả? Cứ như vậy thôi sao?” Bạch Thanh Dung kinh ngạc. Phạm Lan Lan đẩy Bạch Thanh Dung một cái: “Bảo em ngày kia tới thì ngày kia em tới đi!”

“Cảm ơn thầy Lại! Chúng tôi có việc, không làm phiền thầy nữa. Chúng tôi xin phép về trước!” Phạm Lan Lan cười với thầy Lại, sau đó xoay người kéo Bạch Thanh Dung rời đi.

Trong xe, Phạm Lan Lan nói với Bạch Thanh Dung:

“Thầy Lại là cao thủ, ý tưởng và tay nghề không thể chê vào đâu được. Thanh Dung, em cứ yên tâm đi.”

Bạch Thanh Dung cười với Phạm Lan Lan: “Có chị ở đây thì em còn gì không yên tâm chứ? Em đưa chị đi làm nhé!”

Bạch Thanh Dung đưa Phạm Lan Lan đến Thiên Đường Nhân Gian, sau đó lái xe đi về phía biệt thự bên hồ Thiên Đàng. Lúc dừng xe, cô nhìn thấy đèn của phòng khách đã sáng lên, cô lập tức biết Lâm Thành Phong đã về rồi.

Sau khi vào cửa, Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong đang ngồi đọc báo trên ghế sofa: “Anh còn chưa ngủ sao?”

Lâm Thành Phong ngước mắt nhìn Bạch Thanh Dung, trầm giọng nói: “Tôi đã nói trước chín giờ tối nhất định phải về nhà rồi cơ mà?”

“Công ty tăng ca, không tránh được!” Bạch Thanh Dung dịu dàng cười. Mấy ngày gần đây cô không muốn người đàn ông này tức giận nên cô cố gắng có thái độ tốt với anh hơn.

Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung mỉm cười nói chuyện với mình, trong lòng vui vẻ hơn nhiều: “Tối hôm qua không ngủ cả đêm rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừm!” Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu, đi vào phòng ngủ, bắt đầu thay đồ, rửa mặt. Lâm Thành Phong cũng đi tới, không hề e ngại, lập tức cởi quần áo ra, trần như nhộng đi vào phòng tắm.

Bạch Thanh Dung đỏ mặt, đưa lưng về phía Lâm Thành Phong, trong lòng lại chửi rủa nhân phẩm của Lâm Thành Phong vô số lần. Người đàn ông này có biết xấu hổ không vậy?

Sau khi rửa mặt xong, Bạch Thanh Dung chui vào trong chăn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Cảm nhận được phía bên kia giường lún xuống, Lâm Thành Phong cũng trèo lên giường, ôm Bạch Thanh Dung vào ngực.

Lần này, Bạch Thanh Dung không giãy giụa nữa, chỉ cần Lâm Thành Phong không làm gì thì cô đều có thể nhịn. Bạch Thanh Dung còn đang vui vẻ vì buổi họp báo ba ngày sau, cô không có tâm tư so đo với Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung ngủ say trong lồng ngực, tâm trạng rất tốt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên trán Bạch Thanh Dung, sau đó nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ba ngày sau.

Buổi họp báo của tập đoàn Hạ Thị được tổ chức ở tầng hai của khách sạn bảy sao Khánh Nguyệt, thành phố X.

Các phóng viên đã đến nơi từ sớm, chuẩn bị sẵn sàng. Phía dưới sân khấu có rất nhiều người trong giới kinh doanh và dân chuyên nghiệp trong giới thiết kế trang sức. Ánh đèn sân khấu chậm rãi chuyển thành màu xanh.

Người mẫu mặc trang phục xinh đẹp, trang sức chói mắt chậm rãi bước ra khỏi hội trường, đi lên trên bục, các tư thế không ngừng được thay đổi, để lộ ra trang sức trên cổ và cổ tay.

Máy ảnh của phóng viên liên tục nháy lên, khách khứa phía dưới đều liên tục gật đầu, nhìn không chớp mắt.

“Không hổ là tập đoàn đứng đầu về trang sức, thiết kế này vừa nhìn đã biết là do nhà thiết kế cao cấp sáng tạo ra.” Mọi người ở phía dưới không ngừng bàn tán.

Trang sức chói mắt, ánh đèn lập lòe, người mẫu có khí chất, âm nhạc du dương, một bữa tiệc thị giác về trang sức chuẩn bị kết thúc.

“Cảm ơn các vị khách quý đã dành thời gian tới tham gia họp báo mùa thu năm nay của tập đoàn Hạ Thị.” Khải Vinh chậm rãi đi lên đài phát biểu.

“Thiết kế chủ đạo của mùa này có tên là “Mạch Lạc”, sau đây sẽ mời nhà thiết kế Bạch Thanh Dung lên sân khấu để giới thiệu cho mọi người nghe về cảm hứng thiết kế.”

Ánh đèn sân khấu chiếu vào trên người Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung mỉm cười đứng dậy, cúi đầu chào bốn phía xung quanh, chậm rãi đi đến sân khấu.

Bạch Thanh Dung mặc bộ trang phục không dây có họa tiết hoa anh đào màu vàng nhạt, bước lên sân khấu. Chiếc váy làm từ vải sa tanh bồng bềnh, trên váy có nhiều họa tiết hoa anh đào được thêu tay.

Nhiều tầng váy xếp chồng lên nhau làm nổi bật lên khí chất như thần tiên của Bạch Thanh Dung, vô cùng thoát tục. Dáng người của Bạch Thanh Dung vốn rất đẹp, sau khi mặc trang phục lên, khí chất trên người hoàn toàn có thể so sánh với người mẫu quốc tế.

Khải Vinh cười với Bạch Thanh Dung, giao lại sân khấu cho Bạch Thanh Dung, sau đó đi xuống dưới. Bạch Thanh Dung mỉm cười, cúi chào mọi người lần nữa.

Sau đó cô khẽ lên tiếng: “Xin chào mọi người, tôi là Bạch Thanh Dung, là nhà thiết kế sản phẩm chủ đạo “Mạch Lạc” của bộ sưu tập mùa thu năm nay.”

“Linh cảm thiết kế Mạch Lạc bắt nguồn từ nhà triết học Gottfried Leibniz của nước Đức, ông từng nói: Trên đời này không có hai chiếc lá cây nào hoàn toàn giống nhau, bởi vì mỗi gân lá đều khác nhau...”

“Giống như những người phụ nữ đeo trang sức vậy, mỗi người đều mang theo dáng vẻ thướt tha mềm mại khác nhau. Trang sức là thứ tốt nhất để lấy lòng phụ nữ, cho nên “Mạch Lạc” cũng có nghĩa là chỉ có đồ trang sức đặc biệt mới có thể xứng với những người đặc biệt.”

Bạch Thanh Dung giới thiệu đâu vào đấy, đèn flash của các tạp chí lớn cũng chiếu vào người Bạch Thanh Dung. Khách khứa dưới sân khấu đều lộ ra vẻ tán thưởng với cô, lúc này có rất nhiều người đại diện cho các cửa hàng trang sức muốn kí hợp đồng mua bán “Mạch Lạc” với Hạ Thị.

Hình ảnh Bạch Thanh Dung chụp cùng “Mạch Lạc” liên tục xuất hiện ở trong và ngoài nước, tạo ra sức ảnh hưởng không nhỏ. Tiêu đề của các báo lớn đều đăng tin:

“Thiên tài thiết kế Bạch Thanh Dung của tập đoàn Hạ Thị đã làm giới thời trang kinh ngạc.”

“Người đẹp tài năng trở thành nhà thiết kế cao cấp của tập đoàn Hạ Thị.”

Bạch Thanh Dung nhìn tiêu đề mấy trang báo này, có chút dở khóc dở cười vì sự tâng bốc của giới báo chí: “Bọn họ đúng là nói khoác không biết ngượng.”

Khải Vinh cười nói: “Đồ trang sức của Hạ Thị có địa vị rất lớn trên thị trường thế giới. Lần này cô có thể trở thành nhà thiết kế sản phẩm chủ đạo của tập đoàn Hạ Thị, tôi khẳng định tin tức sẽ còn nhiều hơn thế này.”

“Thanh Dung, cố lên. Cô rất có tiềm năng. Tiền đồ không thể lường trước được! Tôi đi trước đây!” Khải Vinh ra hiệu với Bạch Thanh Dung, sau đó quay người rời đi.

Sau khi Khải Vinh rời đi, Bạch Thanh Dung thu dọn đồ đạc của mình, đi thang máy tới hầm đỗ xe của công ty, lái xe về phía biệt thự.

Mở ra quảng cáo trong xe, quảng cáo liên tục đưa tin về sự kiện họp báo mùa thu năm nay của tập đoàn Hạ Thị. Khi xe dừng chờ đèn xanh đèn đỏ, ở màn hình LED trên một cao ốc cũng phát quảng cáo này.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng, trên cổ đeo trang sức được thiết kế từ vàng ròng. Bạch Thanh Dung mở to mắt. Đó không phải là cô sao?

Trên đường đi, Bạch Thanh Dung thấy rất nhiều cửa hàng trang sức cũng treo ảnh quảng cáo “Mạch Lạc”. Cô có cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Hôm qua cô vẫn là cô gái nhỏ nép bên người Lâm Thành Phong, hôm nay cô lại biến thành nhà thiết kế cao cấp của tập đoàn Hạ Thị. Xem ra, sau này xóa bỏ hợp đồng với Lâm Thành Phong thì cô cũng có năng lực để cho hai mẹ con cô sống thật tốt rồi...

Xe Ford màu đỏ chạy trên đường, lần đầu tiên Bạch Thanh Dung cảm thấy thành phố X là một thành phố vừa xinh đẹp vừa ấm áp.

Ở trong văn phòng của tập đoàn Hạ Thị lúc này, một người phụ nữ bí ẩn đang ngồi trước màn hình máy tính gõ bàn phím.

Không ngừng đăng ảnh lên mạng nội bộ của công ty. Tấm ảnh có một người đàn ông và một người phụ nữ đang vui vẻ ăn đồ nướng, thỉnh thoảng người đàn ông lại vuốt mấy sợi tóc mai lộn xộn của người phụ nữ.

Người phụ nữ kia bận rộn một lúc, sau đó hẹn giờ đăng. Cô ta nở nụ cười tàn ác, gọi điện thoại di động: “Bên này tôi làm xong rồi, giới truyền thông bên kia thế nào?”

Bên kia truyền đến giọng đàn ông: “Đã xong! Chỉ cần là chuyện của chị Lệ giao cho thì cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, anh em chúng tôi cũng quyết không từ chối!”

“Được rồi! Bớt chém gió đi! Cứ như vậy trước đã.” Sau khi người phụ nữ cúp điện thoại, cô ta sải bước rời khỏi tập đoàn Hạ Thị, nhìn ảnh quảng cáo của Bạch Thanh Dung ở dưới lầu, cười nham hiểm.

“Bạch Thanh Dung, đây chính là do cô tự tìm đến, cô không thể oán tôi được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.