Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 37: Vì sao lại lừa em



Trong văn phòng của tập đoàn Lâm Thị.

“Chủ tịch, cô Bạch lên trang nhất rồi.” Cường cầm báo và tạp chí bước vào phòng làm việc của Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong đang xử lý tài liệu không khỏi nhíu mày.

“Lần này là chuyện gì?” Lâm Thành Phong trầm giọng. Theo bản năng, anh cho rằng Bạch Thanh Dung đã xảy ra chuyện. Cường cười nói: “Chủ tịch, đây là tin tốt, tác phẩm của cô Bạch đã được bán ra thị trường rồi.”

“Có liên quan gì tới cậu? Cậu vui vẻ làm gì?” Lâm Thành Phong nhìn Cường, Cường há hốc miệng, không biết nói gì. Cậu ta cho rằng chủ tịch cũng sẽ vui vẻ như cậu ta, bởi vì bình thường chủ tịch quan tâm cô Bạch như vậy cơ mà…

“Tôi sai rồi, tôi còn phải đem xe đi bảo dưỡng nữa. Chủ tịch, tôi đi trước!” Cường bỏ đống giấy tờ liên quan đến Bạch Thanh Dung để lên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi Cường đi, Lâm Thành Phong thuận tay cầm lên một quyển tạp chí. Ảnh bìa là gương mặt xinh đẹp của Bạch Thanh Dung, quyến rũ mê người. Sang những trang sau, Bạch Thanh Dung không khác gì người mẫu quốc tế.

Lâm Thành Phong chăm chú nhìn một lúc, ánh mắt khẽ cong cong, trong đó dường như lấp lánh gợn sóng. Anh cầm lấy áo khoác, sải bước rời khỏi phòng làm việc.

“Chủ tịch, lát nữa còn phải ăn cơm với ông Trương chủ tịch hội đồng quản trị nữa.” Thư ký của Lâm Thành Phong thấy chủ tịch muốn rời khỏi công ty, cô lên tiếng nhắc nhở.

“Lùi lịch lại!” Lâm Thành Phong thản nhiên nói, sau đó nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Lâm Thị. Thư ký Lý đứng bên ngoài phòng làm việc của chủ tịch vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, chủ tịch Lâm rất ít khi từ chối bữa tiệc quan trọng như ngày hôm nay, huống chi hôm nay còn là tiệc của ông Trương nữa.

Khi Lâm Thành Phong đi đến biệt thự bên hồ Thiên Đàng thì Bạch Thanh Dung đã sớm trở về, thay xong quần áo ở nhà, đang ngồi ở phòng sách đọc báo mạng.

Lâm Thành Phong nói với Cường vài câu, Cường lập tức gật đầu rời đi. Lâm Thành Phong thấy phòng khách không có bóng dáng của Bạch Thanh Dung nên trực tiếp đi thẳng tới phòng sách. Người phụ nữ này từ khi bắt đầu đi làm thì đều ở trong phòng sách.

“Chưa làm việc xong sao?” Lâm Thành Phong mở cửa đi vào phòng sách. Bạch Thanh Dung ngước mắt lên nhìn Lâm Thành Phong: “Anh trở về rồi à? Tôi rảnh rỗi quá nên xem chút tài liệu thôi.”

Lâm Thành Phong đi đến cạnh Bạch Thanh Dung, trực tiếp đóng máy tính lại, trầm giọng nói: “Xuống lầu ăn cơm.” Bạch Thanh Dung không khỏi chớp mắt: “Anh còn chưa ăn sao?”

Lâm Thành Phong không trả lời, quay người rời khỏi phòng sách, đi xuống lầu. Bạch Thanh Dung im lặng đi theo sau lưng Lâm Thành Phong, Cường đang ở dưới bày biện thức ăn, đây đều là đồ ăn mà cậu ta vừa chạy tới các khách sạn lớn để mua.

Sau khi Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung chậm rãi ngồi xuống, Bạch Thanh Dung trợn mắt nhìn mấy chục món ăn ngon miệng trên bàn, trong lòng thầm nghĩ sao hai người có thể ăn hết chỗ này chứ?

“Hai người chúng ta ăn nhiều như vậy sao? Thật lãng phí!” Bạch Thanh Dung nói. Lâm Thành Phong gắp một món ăn tinh xảo lên thưởng thức nói: “Tôi tình nguyện lãng phí.”

Bạch Thanh Dung cầm hóa đơn trên bàn lên nhìn, bảy trăm triệu? Bạch Thanh Dung cẩn thận đếm từng số không, quả thật là bảy trăm triệu.

“Không thể nào? Bàn đồ ăn này tiêu hết bảy trăm triệu sao?” Bạch Thanh Dung lớn tiếng nói. Lâm Thành Phong chỉ im lặng ăn cơm, không trả lời vấn đề của Bạch Thanh Dung. Cường đứng ở một bên cung kính nói: “Những thức ăn này đều do đầu bếp đẳng cấp quốc tế làm ra, cô Bạch nếm thử một chút đi.”

Bạch Thanh Dung không khỏi tặc lưỡi, đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Một bữa cơm mà tiêu hết bảy trăm triệu, tương đương với lương cả năm của một người bình thường, không, có khi phải là lương vài năm.

Bạch Thanh Dung đau lòng gắp một món ăn lên thưởng thức, món ăn này chẳng khác gì cô tự nấu cả, lại còn đắt như vậy… Trong lòng Bạch Thanh Dung càng thêm xót tiền, nhưng dù sao đây cũng không phải tiền của cô.

“Ăn ngon không?” Lâm Thành Phong thanh lịch cầm một chiếc khăn tay, lau vết đồ ăn dính trên mép, nhìn Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung vừa ăn tôm hùm vừa nói: “Ăn ngon, nhưng quá đắt!”

“Chỉ cần em thích thì không đắt…” Lâm Thành Phong nói. Bạch Thanh Dung đang gắp tôm hùm, nghe thấy lời này của Lâm Thành Phong, cô bỗng giật mình. Nói như vậy thì đây là đồ ăn mà anh đặc biệt mua cho cô sao?

Vì sao anh phải đặt một bàn đồ ăn lớn như vậy cho cô? Chẳng lẽ anh đọc tin tức rồi? Bạch Thanh Dung buông con tôm hùm trên tay xuống: “Vì chúc mừng thiết kế của tôi trở thành sản phẩm chủ đạo mùa này của công ty sao?”

“Ừ.” Lâm Thành Phong uống một ngụm vang đỏ, lạnh lùng đáp lại. Bạch Thanh Dung nhìn anh một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn đồ của mình.

Cuối cùng, Bạch Thanh Dung thực sự ăn không nổi nữa, chỉ có thể nhịn đau nhìn Cường đổ bỏ mấy chục triệu tiền đồ ăn. Nhiều đồ ăn như vậy, cô và Lâm Thành Phong còn chưa ăn nổi một phần mười…

Bạch Thanh Dung và Cường thu dọn bàn xong, Bạch Thanh Dung đi lên phòng ngủ, lấy một bản “Mẫu thiết kế trang sức” ra, ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc nghiên cứu.

Lâm Thành Phong đi vào phòng, thay một bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa màu xám bạc, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung. Anh nhìn vết bỏng trên chân Bạch Thanh Dung: “Ngày mai thuốc chữa bỏng sẽ được mang tới, em dùng xong sẽ không để lại sẹo nữa.”

Bạch Thanh Dung nhìn bản thiết kế không chớp mắt, nói: “Lâm Thành Phong, cảm ơn anh.”

“Bỏ chữ Lâm đi!” Lâm Thành Phong trầm giọng nói, sắc mặt có chút không vui. Bạch Thanh Dung vẫn không ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Phong, chỉ chăm chú xem tài liệu: “Được!”

Điện thoại di động vang lên tiếng chuông báo, Bạch Thanh Dung lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Dũng hiện trên màn hình, cô vội vã đứng dậy đi đến ban công nhắn tin trả lời.

Lâm Thành Phong ở sau lưng đen mặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Thanh Dung.

Trong điện thoại người phụ nữ này lại có thông tin liên lạc của người khác, hơn nữa hơn nửa đêm rồi còn nhắn tin với người ta, bỏ rơi anh. Không được! Đó là điện thoại anh đưa cho cô, cô lại dám dùng điện thoại anh đưa để nói chuyện mờ ám với người khác sao?

Bạch Thanh Dung nhanh chóng nhắn tin trả lời Hạ Dũng, sau đó xóa toàn bộ tin nhắn. Đại khái là Hạ Dũng chúc mừng thiết kế của cô, cô nhắn tin bảo Hạ Dũng ngủ sớm một chút, sau đó tắt điện thoại đi, chuẩn bị tiếp tục đọc tài liệu.

“Đưa điện thoại di động cho tôi!” Lâm Thành Phong mạnh mẽ nói. Bạch Thanh Dung im lặng nhìn Lâm Thành Phong: “Tôi cũng có cuộc sống riêng tư của tôi!” Lâm Thành Phong đứng lên, cứng rắn đoạt lấy điện thoại trong tay Bạch Thanh Dung, ấn nút mở máy mãi không được.

“Hết pin rồi!” Bạch Thanh Dung thản nhiên nói. Lâm Thành Phong ném điện thoại lên giường, bình tĩnh nhìn Bạch Thanh Dung: “Em đừng quên, em đã kết hôn với tôi, an phận một chút đi!”

Bạch Thanh Dung đáp: “Hôn nhân của chúng ta chỉ là hợp đồng mà thôi, tôi cũng có cuộc sống riêng tư của mình.”

Lâm Thành Phong đẩy Bạch Thanh Dung ngã xuống giường, bàn tay to lớn bóp cằm Bạch Thanh Dung, gầm nhẹ: “Giấy đăng kí kết hôn là thật, cho dù hôn nhân là giả thì em cũng đừng mơ lấy người đàn ông khác!”

Bạch Thanh Dung hờ hững trả lời: “Đàn ông khác gì chứ? Chỉ là một người bạn mà thôi!” Bạch Thanh Dung nhíu mày: “Hình như anh rất để ý chuyện này nhỉ?”

“Là đàn ông thì không ai cho phép người phụ nữ của mình làm loạn, cho dù người phụ nữ đó chỉ là một cái bình hoa trang trí cũng không được!” Lâm Thành Phong cúi người nói với Bạch Thanh Dung: “Nếu tôi phát hiện em làm loạn, tôi cam đoan em sẽ phải hối hận.”

Bạch Thanh Dung nhìn khuôn mặt đẹp trai phía trên, trong lòng bắt đầu có chút khó chịu, thậm chí tức giận. Nếu người đàn ông này đã coi cô chỉ là một cái bình hoa trang trí thì cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?

Nghe Lâm Thành Phong trực tiếp nói cô là một bình hoa trang trí, trong lòng cô có chút đau xót. Bạch Thanh Dung cố nén cô đơn và chua xót trong lòng, thản nhiên nói: “Tôi muốn đi ngủ, mai còn phải đi làm sớm!”

Lâm Thành Phong nghe thấy sự buồn bã từ trong lời nói của Bạch Thanh Dung, anh chậm rãi rời khỏi thân thể cô, kéo chăn lên, trực tiếp nằm xuống giường. Bạch Thanh Dung cũng nằm ở bên cạnh, quay lưng về phía Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong cũng vậy, quay lưng về phía Bạch Thanh Dung.

Hai người giống như một đôi vợ chồng trẻ vừa cãi nhau, nhưng trong lòng Bạch Thanh Dung luôn tự nhắc nhở rằng bản thân cô chỉ là bình hoa trang trí anh mua về mà thôi. Chỉ cần cố chịu thêm vài tháng nữa là có thể rời xa người đàn ông này, rời xa đống cảm xúc hỗn loạn này rồi…

Cũng may, cô còn có một công việc không tệ. Nghĩ đến công việc, Bạch Thanh Dung ép mình nhắm mắt lại, chìm vào trong mộng. Lâm Thành Phong ở bên cạnh nghe tiếng hít thở đều đều của Bạch Thanh Dung, anh rất muốn ôm lấy cô, nhưng bởi vì chuyện vừa nãy nên anh vẫn còn chút tức giận.

Người phụ nữ này bỏ mặc anh để đi trả lời tin nhắn kia, trong lòng của anh không dễ chịu chút nào, nhưng anh lại không biết dùng cách nào để bộc lộ. Anh cũng không hiểu vì sao bản thân anh lại mất khống chế như vậy. Anh luôn khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng có lẽ gần đây áp lực ở công ty quá lớn nên anh mới mất bình tĩnh mà thôi. Lâm Thành Phong nghĩ vậy, hít sâu một hơi, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi Bạch Thanh Dung rời giường thì Lâm Thành Phong đã không thấy đâu. Trong lòng Bạch Thanh Dung có chút thả lỏng. Người đàn ông kia ít gặp đi vài lần thì có thể sống lâu thêm mấy năm. Tuy dáng dấp đẹp trai nhưng lại khiến cô cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là khi gương mặt kia trầm xuống.

Bạch Thanh Dung rửa mặt xong, thay đổi váy đồng phục màu vàng, mặc thêm một chiếc sơ mi trắng. Bộ đồ này khiến cho Bạch Thanh Dung trở nên vừa chững chạc vừa thanh lịch, giống như một cô nhân viên văn phòng chuyên nghiệp.

Sau khi Bạch Thanh Dung đến công ty, tất cả đồng nghiệp nhìn thấy Bạch Thanh Dung đều nhiệt tình chào hỏi: “Thanh Dung, chào buổi sáng!”

Bạch Thanh Dung tươi cười gật đầu với đồng nghiệp. Ngay cả phó giám đốc Lam Lam của bộ phận kinh doanh luôn mang theo vẻ mặt như mọi người thiếu nợ cô ta mấy tỷ cũng nở nụ cười với Bạch Thanh Dung.

Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Bạch Thanh Dung có chút không thích ứng kịp. Sau khi cô đến tập đoàn Hạ Thị thì đều đơn độc làm việc, không quan hệ nhiều với đồng nghiệp, rất nhiều đồng nghiệp còn không vừa ý với người mới như cô, nhưng chỉ có một đêm mà tất cả đều thay đổi.

Trong lòng Bạch Thanh Dung khẽ cười khổ: “Đây chính là lòng người sao? Có người nói bản chất của con người vốn là lương thiện, nhưng mình lại cảm thấy bản chất con người vốn là xấu xa thì đúng hơn…”

Trong thang máy, Bạch Thanh Dung gặp được Hạ Dũng, Hạ Dũng lo lắng nhìn Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em không sao chứ?”

Bạch Thanh Dung ngây người: “Hạ Dũng, sao vậy?” Hạ Dũng lo lắng nhìn Bạch Thanh Dung: “Đêm qua anh đến nhà tìm em thì thấy chỗ đó đã bị đốt cháy rụi, sau đó anh gọi điện thoại cho em thì tắt máy…”

Bạch Thanh Dung phì cười: “Thật xin lỗi, em quên không nói cho anh biết, em chuyển nhà rồi! Trận hỏa hoạn đó không ảnh hưởng gì đến em đâu!”

Hạ Dũng lo lắng nắm tay Bạch Thanh Dung: “Hỏa hoạn? Thanh Dung, sao em lại không nói cho anh biết?” Bạch Thanh Dung cười cười, gỡ tay Hạ Dũng ra: “Không phải em không có chuyện gì rồi sao?”

Hạ Dũng cúi đầu nhìn vết sẹo trên chân Bạch Thanh Dung, kéo tay Bạch Thanh Dung sải bước đi ra ngoài: “Thanh Dung, đi theo anh!”

Bạch Thanh Dung lảo đảo bước theo Hạ Dũng, nghi ngờ hỏi: “Hạ Dũng, anh dẫn em đi đâu vậy?”

Hạ Dũng kéo Bạch Thanh Dung vào văn phòng chủ tịch, ép Bạch Thanh Dung ngồi vào ghế sofa, sau đó xoay người tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn tủ.

Bạch Thanh Dung hoảng sợ nhìn bóng lưng Hạ Dũng: “Hạ Dũng, sáng sớm anh chạy vào phòng chủ tịch làm gì? Lát nữa chủ tịch đến sẽ không hay đâu!”

Bạch Thanh Dung đứng dậy kéo Hạ Dũng, chuẩn bị rời đi, Hạ Dũng lấy từ ngăn kéo ra một bình thuốc, cười nói với Bạch Thanh Dung: “Yên tâm, anh là trợ lý chủ tịch, hôm nay chủ tịch sẽ không tới.”

Hạ Dũng kéo Bạch Thanh Dung về ghế sofa, đặt bắp chân Bạch Thanh Dung lên chân của mình, cẩn thận vặn nắp bình thuốc nói: “Trên đùi có rất nhiều vết thương, phụ nữ lại rất thích ăn diện. Thanh Dung, em không sợ để lại sẹo sao?”

Bạch Thanh Dung định rút chân ra, tự mình bôi thuốc. Mấy hôm trước cô quá bận nên đã quên mất vết sẹo trên chân mình, hôm nay lại còn mặc váy chữ A ngang gối nữa.

“Đừng nhúc nhích. Em tự xoa không tốt lắm!” Hạ Dũng nhìn cặp đùi thon dài của Bạch Thanh Dung, cưng chiều nói: “Anh bôi rất nhanh sẽ xong, chân đẹp như vậy, đừng để bị sẹo.”

Nghe Hạ Dũng nói vậy, Bạch Thanh Dung đỏ mặt lên. Hạ Dũng nắm chặt lấy hai chân cô, cô rất khó tránh thoát. Bạch Thanh Dung chỉ đành im lặng nhìn Hạ Dũng đang dịu dàng thoa rượu thuốc lên chân cô.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Bạch Thanh Dung cầm điện thoại di động lên nhìn. Bạch Thanh Dung không thể tin, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm tin tức ở trên điện thoại, nhịp tim tăng mạnh, hơi thở dồn dập.

Bạch Thanh Dung lạnh lùng nói: “Hạ Dũng, vì sao anh lại lừa em?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.