Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 39: Người phụ nữ không biết xấu hổ



Hạ Dũng cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Anh đã để Tề Vũ kiểm soát dư luận, sau đó điều tra xem ai là người chụp ảnh bọn họ. Hạ Dũng luôn cảm thấy đối phương muốn đối phó với Bạch Thanh Dung, anh mơ hồ cảm thấy có một nhóm người luôn đứng trong bóng tối ra tay với Bạch Thanh Dung.

Vì sao Bạch Thanh Dung lại bị bắt cóc? Vì sao chỗ ở của cô lại xảy ra hỏa hoạn? Còn có những hình ảnh và vụ scandal lần này nữa...

Hạ Dũng châm một điếu thuốc, im lặng suy nghĩ. Anh và Bạch Thanh Dung bên nhau mấy ngày, anh cảm thấy Bạch Thanh Dung không phải là người bụng dạ xấu xa. Chẳng lẽ cô đã đắc tội với ai sao?

Hạ Dũng nhìn điện thoại di động, không ngừng gọi điện cho Bạch Thanh Dung, trong mắt hiện lên vẻ mất mát. Hiện giờ nhất định Bạch Thanh Dung đang rất đau lòng, ngay cả điện thoại của anh mà cô cũng không nghe.

Hạ Dũng muốn đi tìm Bạch Thanh Dung, hi vọng có thể vượt qua quãng thời gian này cùng cô. Nhưng vừa ra khỏi cửa anh lại không biết cô ở đâu? Trong nhà cô còn có những ai? Anh chỉ biết tên cô là Bạch Thanh Dung, xinh đẹp, rộng lượng, lương thiện, dịu dàng mà thôi...

Cách duy nhất mà anh có thể liên lạc với Bạch Thanh Dung chính là gọi vào số điện thoại di động. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra anh hoàn toàn không biết gì về Bạch Thanh Dung. Trong lòng anh có chút xót xa.

Âm thanh giày cao gót và giọng nữ ngọt ngào truyền đến: “Anh Hạ Dũng, anh Hạ Dũng...” Một cô gái mặc váy công chúa màu hồng, không để ý sự ngăn cản của thư ký, xông thẳng vào phòng Hạ Dũng.

Hạ Dũng nhíu mày, gạt tàn thuốc, vẻ mặt không vui: “Nhạc Nhạc, sao em lại tới đây?” Cô gái kia nhìn thấy Hạ Dũng xong lập tức giống như bạch tuộc, quấn chặt lấy Hạ Dũng không buông.

“Người phụ nữ trong bài báo này là ai? Sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Dám quyến rũ anh Hạ Dũng!” Cô gái nũng nịu nói. Cô có gương mặt rất xinh đẹp, hai mắt to tròn, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, đầu cài nơ, mặc một bộ váy công chúa màu hồng, trông thật sự giống như một cô công chúa nhỏ.

Hạ Dũng nhìn thoáng qua dáng vẻ yếu ớt của Dương Nhạc Nhạc, không nỡ mặc kệ cô: “Lời đồn không thể tin được, không ngờ em lại biết xem tin tức.”

Dương Nhạc Nhạc tưởng Hạ Dũng khen ngợi cô, trong lòng vô cùng vui vẻ. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô bĩu lại, đôi mắt to tròn chớp chớp, giả vờ ngây thơ: “Anh Hạ Dũng, chỉ cần là chuyện của anh thì em đều chú ý cả. Nghe anh nói là giả thì em yên tâm rồi!”

Giờ phút này Hạ Dũng không có tâm trạng đối phó với Dương Nhạc Nhạc, anh thờ ơ nói: “Anh còn có việc bận, anh sẽ gọi Tề Vũ đưa em về.” Nói xong, anh quay người rời khỏi văn phòng.

Dương Nhạc Nhạc muốn theo sau nhưng lại bị Tề Vũ ngăn lại: “Cô Dương, tôi sẽ đưa cô trở về.” Dương Nhạc Nhạc không vui nhìn Tề Vũ, không ngừng hét tên của Hạ Dũng: “Anh Hạ Dũng, anh Hạ Dũng, anh đừng đi, em vừa đến mà, sao anh lại đi chứ...”

Hạ Dũng không quan tâm Dương Nhạc Nhạc nữa, anh rất đau đầu với Dương Nhạc Nhạc, đây chính là hình tượng điển hình của một cô gái nhà giàu bị nuông chiều đến mức hư hỏng. Nếu không phải nể mặt gia đình Dương Nhạc Nhạc có quan hệ với gia đình anh thì anh cũng không muốn gặp Dương Nhạc Nhạc.

Khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại, bên giường đã có một chiếc áo khoác đàn ông màu đen, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào cô.

Bạch Thanh Dung bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô khẽ run một cái, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, mở to mắt nhìn thẳng Lâm Thành Phong, sau đó liếc nhìn xung quanh một chút.

Cô đang nằm trong phòng ngủ ở biệt thự bên hồ Thiên Đàng, Bạch Thanh Dung nghi ngờ hỏi: “Tôi nhớ tôi đâu có ở đây?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói: “Lá gan của em càng ngày càng lớn, hình như em đã quên mất hợp đồng giữa chúng ta?”

Đối mặt với một Lâm Thành Phong đáng sợ như vậy, Bạch Thanh Dung không còn chút dũng khí nào. Cô cúi thấp đầu, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm chăn tơ tằm sang trọng trên giường, không nói một lời.

Lâm Thành Phong nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu không nói, nhiệt độ căn phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, Bạch Thanh Dung khàn giọng nói: “Lâm Thành Phong, tôi và anh ấy không giống như trên báo đưa tin đâu.”

Lâm Thành Phong tháo cà vạt trên cổ ra, gầm nhẹ: “Nhìn tôi!” Bạch Thanh Dung dùng đôi mắt ngập nước nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt cằm Bạch Thanh Dung, trầm giọng: “Quan hệ giữa chúng ta là gì?”

“Vợ chồng!” Bạch Thanh Dung khẽ đáp.

“Em còn biết chúng ta là vợ chồng sao? Đã có chồng rồi mà còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Em muốn đi ra ngoài làm việc, muốn vào tập đoàn Hạ Thị đều là vì anh ta đúng không? Đồng hồ Rolex kia cũng là do anh ta tặng?” Lâm Thành Phong gần như hét lên.

Nghĩ đến việc Bạch Thanh Dung vui vẻ cười với Hạ Dũng, về đến nhà lại lạnh nhạt với mình, Lâm Thành Phong không kìm chế nổi. Anh ghê tởm nhất chính là loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ như vậy.

Rõ ràng hằng đêm cùng chung chăn gối với anh, nhưng trong lòng lại nghĩ về người đàn ông khác? Còn chạy đến công ty của người đàn ông kia làm, nửa đêm còn ra ngoài ăn đồ nướng cùng anh ta?

Bình thường, bảo cô ăn cơm cùng anh, cô đều tỏ vẻ bất đắc dĩ, ở bên ngoài lại cùng người đàn ông khác ăn uống vui vẻ như vậy, không biết chừng bọn họ còn làm ra nhiều chuyện có lỗi khác với anh nữa...

Bạch Thanh Dung cố nén khó chịu và không vui trong lòng, ánh mắt kiên cường nhìn Lâm Thành Phong: “Tôi và anh ấy không có chuyện gì cả, anh tin hay không thì tùy!”

Lâm Thành Phong dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn Bạch Thanh Dung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có quan hệ gì thì sao em lại trân trọng đồng hồ anh ta tặng như vậy? Không có quan hệ gì mà em lại nửa đêm ra ngoài liếc mắt đưa tình với anh ta sao?”

“Bạch Thanh Dung, em cảm thấy anh ta có tiền thì sẽ có thể cho em được tất cả những điều em muốn sao? Báo đăng rất đúng, quả nhiên em là loại nguời vì lợi ích mà không tiếc lấy thân mình dụ dỗ đàn ông!”

Lâm Thành Phong càng nói càng đau lòng, anh không muốn tin trong lòng Bạch Thanh Dung có người khác, cũng không tiếp nhận được sự thật Bạch Thanh Dung dụ dỗ Hạ Dũng. Sức lực của anh tăng thêm mấy phần, gương mặt nhỏ của Bạch Thanh Dung suýt nữa thì bị bóp nát.

Bạch Thanh Dung nghe thấy Lâm Thành Phong nói cô như vậy, nước Tắt không nhịn được mà trào ra, tí tách rơi xuống. Cổ họng cô đau nhức, không thể nói ra thành lời...

“Thứ Hạ Dũng có thể cho em thì tôi cũng có thể cho em gấp mười lần! Bạch Thanh Dung, em có biết xấu hổ hay không? Đã kết hôn rồi mà còn dám làm chuyện bậy bạ với anh ta sao? Bình thường tôi đã quá nuông chiều em rồi!” Lâm Thành Phong không khống chế được cảm xúc của mình, mạnh mẽ hôn lên môi Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung không giãy giụa, chỉ im lặng thuận theo Lâm Thành Phong. Một lát sau, cảm giác đau xót từ môi truyền tới, máu trào ra khỏi miệng...

Lâm Thành Phong tức giận nhìn dáng vẻ khóc lóc của Bạch Thanh Dung, anh cười lạnh: “Nếu anh ta đối xử với em như vậy thì chắc em không khóc đâu đúng không?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không có quan hệ gì với anh ấy. Chỉ là bạn bè mà thôi, anh không tin thì tôi cũng không còn cách nào cả!” Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nhìn Lâm Thành Phong, khẽ nói: “Lâm Thành Phong, tôi không phải nô lệ của anh! Sau khi kết thúc hợp đồng này tôi vẫn phải lập gia đình!”

Nghe được lời nói của Bạch Thanh Dung, sắc mặt Lâm Thành Phong càng khó coi hơn, hít thở không thông. Người phụ nữ này luôn tính đến việc rời khỏi anh, còn dám ở ngay trước mặt anh nói về chuyện sau này phải lập gia đình.

“Bạch Thanh Dung, em cảm thấy tôi không thỏa mãn được em sao?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói. Sau đó bắt đầu xé rách quần áo của Bạch Thanh Dung, nhìn đến bắp chân trơn bóng của Bạch Thanh Dung, không thấy những vết sẹo bỏng kia đâu nữa.

Đôi mắt Lâm Thành Phong càng thêm u ám, giận dữ hét lên: “Anh ta bôi thuốc cho em sao? Em có biết xấu hổ không vậy? Có phải chỗ nào trên người em anh ta cũng sờ cả rồi không hả?”

Lâm Thành Phong càng lúc càng mất kiểm soát, chỉ cần nghĩ đến việc Hạ Dũng bôi thuốc cho Bạch Thanh Dung, anh lại hận không thể đánh Hạ Dũng một trận. Người phụ nữ của anh anh còn chưa được sờ mà lại bị người đàn ông khác sờ trước!

Dưới bàn tay của Lâm Thành Phong, quần áo của Bạch Thanh Dung đều bị xé nát, ném dưới đất. Cô gần như trần truồng trước mặt Lâm Thành Phong. Trong lòng Bạch Thanh Dung bắt đầu run sợ, cô sợ Lâm Thành Phong cưỡng ép cô làm chuyện đó.

Lâm Thành Phong thô bạo xoa nắn thân thể Bạch Thanh Dung, đôi môi mỏng không chút thương tiếc cưỡng hôn cô, hôn rất mạnh, rất gấp gáp...

Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong hôn đến mức suýt nữa ngất đi, cũng may khi cô muốn ngất đi thì môi Lâm Thành Phong rời khỏi cô. Lâm Thành Phong nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ, nước Tắt giàn giụa, thân thể run rẩy của Bạch Thanh Dung...

“Em muốn vinh hoa phú quý thì có thể bò lên giường của tôi! Tôi có thể thỏa mãn em! Em có biết có bao nhiêu người muốn được ngủ cùng tôi không?”

Bạch Thanh Dung nghẹn ngào nói: “Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi!”

Lâm Thành Phong cười lạnh: “Đúng vậy, em là con gái lớn của nhà họ Bạch, không giống bọn họ. Em thanh cao hơn bọn họ gấp mười lần, luôn tạo cho người khác cảm giác không nhiễm bụi trần, đã có chồng còn muốn đi cặp bồ với người đàn ông khác...”

Bàn tay to lớn mạnh mẽ xoa nắn trên cơ thể trần truồng của Bạch Thanh Dung. Nước Tắt Bạch Thanh Dung rơi xuống như mưa: “Lâm Thành Phong, tôi nói rồi, tôi không như vậy!”

“Tôi xin anh, đừng...” Bạch Thanh Dung nghẹn ngào cầu xin Lâm Thành Phong. Nhìn thấy Bạch Thanh Dung như vậy, động tác của Lâm Thành Phong dừng lại, thấy Bạch Thanh Dung khóc lóc thảm thương, anh có chút không đành lòng.

Câu nói “tôi xin anh” của Bạch Thanh Dung mang theo giọng điệu nghẹn ngào, ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong ngừng lại một lúc, sau đó rời khỏi Bạch Thanh Dung, ngồi ở đầu giường châm một điếu thuốc.

Khói thuốc dày đặc, suy nghĩ ngổn ngang. Sau khi hút thuốc, Lâm Thành Phong bình tĩnh lại, anh nhớ lại mọi chuyện vừa rồi, không ngờ anh lại mất kiểm soát vì Bạch Thanh Dung, lúc đầu anh cưới cô vốn là vì lí do khác...

Mà bây giờ, anh nhận ra, Bạch Thanh Dung đã chiếm một vị trí rất lớn trong lòng anh. Anh làm tổn thương Bạch Thanh Dung một phần thì trong lòng anh lại đau đớn gấp mười...

Lâm Thành Phong dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Khi đi tới cửa, anh lạnh lùng nói với Bạch Thanh Dung: “Sau này em sẽ ở trong căn phòng này! Còn người đàn ông kia... tôi sẽ khiến anh ta phải trả giá đắt!”

Nói xong, Lâm Thành Phong đóng cửa lại, Bạch Thanh Dung nằm trên giường, nước Tắt không ngừng chảy ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.