Bạch Thanh Dung và Đinh Mẫn Ly đều bình tĩnh nhìn Lâm Thành Phong, trong đôi mắt u ám của Lâm Thành Phong thản nhiên nhìn lướt qua cái bụng hơi nhô lên của Đinh Mẫn Ly, hai cánh môi mỏng thản nhiên nói: “Chỉ cần đứa trẻ là của nhà họ Lâm thì sinh nó ra thôi.”
Đinh Mẫn Ly vui mừng quá đỗi, cười nói: “Thành Phong, em biết anh không phải là người nhẫn tâm mà.” Lúc này, Đinh Mẫn Ly khó có thể kiềm chế được hưng phấn trong lòng, cô ta cười đến run rẩy hết cả người.
Bàn tay nhỏ bé của Bạch Thanh Dung nắm chặt làn váy của mình, cô cầm một ly trà lên lẳng lặng uống để cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình và lộ ra bộ dạng thản nhiên như chuyện này không liên quan mình.
Thật ra, trong lòng Bạch Thanh Dung đã sớm rối loạn giống như trời long đất lở. Cô không ngừng thầm tự nói với mình: “Chẳng qua chỉ là giao dịch thôi, cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi, Bạch Thanh Dung, mày ngàn vạn lần không thể tức giận, không nên nghiêm túc, một khi nghiêm túc thì mày lại thua rồi.”
Ông cụ Lâm nhìn Lâm Thành Phong nói: “Vớ vẩn, đứa trẻ nhất định phải sinh ra được. Ông hỏi cháu, cháu định thu xếp cho cô Đinh đây thế nào?” Mẹ Lâm ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, Thành Phong, đứa trẻ sinh ra dù sao cũng cần có mẹ!”
“Đứa trẻ là của cháu thì cháu nhận, sau khi đứa trẻ sinh ra, cháu sẽ cho cô Đinh đây một khoản tiền có thể dùng cả đời cũng không dùng hết.” Lâm Thành Phong trầm giọng nói. Những lời này vang lên bên tai của Đinh Mẫn Ly không khác gì một vụ nổ lớn hình mây nấm, Đinh Mẫn Ly đau khổ nhìn Lâm Thành Phong.
“Em sẽ không rời xa con mình đâu, con em phải ở lại với em.” Đinh Mẫn Ly nói như chém đinh chặt sắt, ngụ ý là Đinh Mẫn Ly cần Lâm Thành Phong cho một danh phận, xã hội bây giờ đều là chế độ một vợ một chồng, nếu Lâm Thành Phong cho cô ta danh phận thì chỉ có thể ly hôn với Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung nhìn Đinh Mẫn Ly, gương mặt như vẽ của Đinh Mẫn Ly nhìn Lâm Thành Phong. Bạch Thanh Dung đặt ly trà xuống, trong lòng không nhịn được cười thầm: Xem ra lần này Đinh Mẫn Ly nhất định sẽ ngồi lên vị trí cô chủ Lâm rồi.
Bà Lâm ngồi ở bên cạnh vẫn luôn để ý tới Bạch Thanh Dung, thấy Bạch Thanh Dung vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy thì tảng đá trong lòng mẹ Lâm cũng rơi xuống, bà còn tưởng rằng Bạch Thanh Dung sẽ khóc lóc làm ầm ĩ lên, lại không nghĩ tới Bạch Thanh Dung sẽ bình tĩnh như vậy.
Có người vợ mới cưới nào gặp phải chồng của mình quan hệ lăng nhăng tới làm ra đứa trẻ ở bên ngoài mà còn có thể biết kiềm chế được như Bạch Thanh Dung chứ? Trong lòng bà Lâm không nhịn được lại cảm thấy bội phục người con dâu này của mình luôn nhớ đạo lý bình tình trước mọi việc.
“Thanh Dung, chuyện này là do Thành Phong không đúng. Nhưng chuyện đã xảy ra thì chúng ta dù sao cũng phải giải quyết. Con xem thế nào.” Bà Lâm dịu dàng nói với Bạch Thanh Dung nói.
Bạch Thanh Dung cười khẽ nói: “Mẹ, con hiểu, trong chuyện này con tôn trọng quyết định của Thành Phong.” Bạch Thanh Dung phản ứng như thế càng làm cho ông cụ Lâm tán thưởng người cháu dâu này, gặp chuyện lại bình tĩnh, nếu là những cô gái khác thì chỉ sợ sớm đã làm ầm ĩ loạn hết cả lên rồi.
Quả nhiên là người cháu mình coi trọng thì không giống với đám con gái tầm thường kia. Nhưng bọn họ sao có thể ngờ được, cuộc hôn nhân của Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong thật ra chỉ là hôn nhân hợp đồng, dù sao người phụ nữ nào gặp phải chuyện như vậy sao có thể bình tĩnh được chứ?
“Thành Phong, Thanh Dung vợ cháu cũng tôn trọng quyết định của cháu. Ông và mẹ cháu cũng tôn trọng quyết định của cháu, cháu quyết định thế nào thì tự mình xử lý đi.” Ông cụ Lâm nói với ẩn ý sâu xa.
Sau khi nghe được lời ông cụ Lâm nói, Lâm Thành Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Thanh Dung rồi lạnh lùng nói với Đinh Mẫn Ly: “Trước khi đứa trẻ sinh ra, cô sẽ ở lại nhà họ Lâm, sau khi đứa trẻ sinh ra, tôi sẽ làm DNA để kiểm tra. Nếu đứa trẻ là con của tôi, cả đời này cô không cần lo chuyện ăn uống, nếu không phải, hậu quả cô tự chịu.” Lâm Thành Phong nói tới hai câu cuối cùng lại lạnh lùng tới mức khác thường.
“Thành Phong, anh nói vậy là có ý gì? Em cũng không phải là cái máy sinh con.” Đinh Mẫn Ly ai oán nói: “Em mang thai con của anh, đứa trẻ này là đứa con đầu lòng của em và anh, em muốn kết hôn với anh.”
“Cô Đinh, cô cũng đừng quên, dưới tình huống không được tôi đồng ý mà cô dám leo lên giường của tôi.” Lâm Thành Phong không chút nể nang ngạo nghễ nói: “Đàn ông nhà họ Lâm chúng tôi sẽ không cưới người phụ nữ có quan hệ hỗn loạn như vậy.”
“Cái gì? Người phụ nữ có quan hệ hỗn loạn? Thành Phong anh!” Đinh Mẫn Ly khóc không thành tiếng, bộ dạng khiến ai nhìn thấy cũng phải thương xót. Nhưng người đẹp khiến người đàn ông nào nhìn thấy thì trong lòng cũng sẽ thương tiếc như vậy ở trước mặt Lâm Thành Phong - người đàn ông đứng đầu trong giới kinh doanh lại chẳng có cảm xúc gì cả.
“Đủ rồi, Đinh Mẫn Ly cô muốn khóc thì về nhà mà khóc. Nơi này là nhà họ Lâm chúng tôi. Cô muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì làm phẫu thuật đi.” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói.
Đinh Mẫn Ly thấy Lâm Thành Phong hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của mình, đứng dậy chạy đến bên cạnh ông cụ Lâm rồi nhào xuống dưới đất khóc sướt mướt nói: “Ông cụ Lâm, trong bụng cháu chính là đứa trẻ của nhà họ Lâm, Thành Phong không thể đối xử với cháu như vậy được. Hơn nữa sau khi đứa trẻ sinh ra, không thể không có mẹ được!”
“Cô Đinh, cô mau đứng lên đi. Trên mặt đất lạnh không tốt cho cơ thể.” Lúc này, ông cụ Lâm đứng dậy cúi người đỡ Đinh Mẫn Ly dậy, nhưng dù thế nào Đinh Mẫn Ly cũng không chịu đứng dậy.
Bà Lâm bên cạnh khuyên nhủ: “Cô Đinh, cô không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho đứa trẻ một chút. Ba tháng đầu, đứa trẻ lại rất yếu ớt, trên mặt đất lạnh cô làm sao chịu được chứ? Đừng để bất cẩn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bà Lâm nói một câu làm cho Đinh Mẫn Ly giật mình tỉnh lại, đúng vậy, đứa trẻ này là do cô ta trăm cay nghìn đắng mới có được thì không thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cô ta cuống quít bò dậy, tới ngồi bên cạnh bà Lâm và khẽ khóc thút thít.
Ông cụ Lâm liếc nhìn Đinh Mẫn Ly khóc giống như một người làm bằng nước Tắt thì bất đắc dĩ thở dài. Ông biết người phụ nữ này muốn gả cho Lâm Thành Phong, nếu không phải nể tình trong bụng cô ta có đứa trẻ của Thành Phong thì ông đã sớm gọi vệ sĩ đuổi cô ta ra ngoài rồi.
Nhưng ngại vì danh dự của nhà họ Lâm nên ông cụ không thể làm gì khác hơn là lại đá quả bóng tới cho Lâm Thành Phong: “Ông già rồi, chuyện của đám tuổi trẻ các cháu thì các cháu tự mình giải quyết đi!”
Lâm Thành Phong nhìn ông cụ Lâm cười và nói: “Ông nội, cháu và Thanh Dung đều còn trẻ. Ông muốn bao nhiêu đứa cháu mà không có chứ? Hơn nữa còn là của cô chủ nhà họ Lâm.”
Ông cụ Lâm tán thành gật đầu. Đinh Mẫn Ly thấy hai ông cháu nhà họ Lâm hình như muốn mặc kệ sự sống chết của mình thì trong lòng bắt đầu khiếp sợ. Cô ta quen biết với Lâm Thành Phong lâu như vậy nên biết Lâm Thành Phong nhất định có thể làm ra chuyện không quan tâm gì tới hai mẹ con cô ta.
Lại nói, chuyện này đúng là do cô ta lừa Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong không bóp chết cô ta đã là nhớ tới tình xưa rồi. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng mình có thể dựa vào đứa trẻ để thay thế Bạch Thanh Dung tiếp nhận vị trí cô chủ nhà họ Lâm, nhưng cô ta nghĩ sai rồi.
“Đừng tưởng rằng mang thai đứa trẻ thì cô có thể nói xấu người của nhà họ Lâm.” Lâm Thành Phong nhìn Đinh Mẫn Ly, trầm giọng nói: “Nếu ở lại nhà họ Lâm sinh con, sau khi đứa trẻ sinh ra, cả đời cô không lo ăn uống. Kết quả xử lý như vậy đối với cô cũng là rất tốt rồi.”
Lâm Thành Phong nói chuyện kiên quyết như vậy làm cho Đinh Mẫn Ly không có lựa chọn nào khác chỉ đành phải nghe theo, Đinh Mẫn Ly nhìn toàn thân Lâm Thành Phong đầy lạnh lùng, cô ta thật sự yêu sâu đậm người đàn ông này, ngay cả tức giận anh cũng có thể đẹp trai tới mê người như vậy. Đinh Mẫn Ly nhìn Lâm Thành Phong, trong lòng lại thầm nghĩ kế. Cô ta chỉ có thể tạm thời ở lại nhà họ Lâm. Chỉ cần có thể ở gần Lâm Thành Phong thì mới tính được chuyện lâu dài.
“Được, em biết. Em ở phòng nào?” Đinh Mẫn Ly thay đổi sự cố chấp trước đó, thoáng qua lại trở nên nũng nịu. Bạch Thanh Dung và người nhà họ Lâm thấy vậy thì nhất thời không kịp phản ứng, một giây trước còn như hoa lê trong mưa, mà giờ phút này lại lập tức tươi cười như hoa.
“Tiểu Lan, dẫn cô Đinh đi tới gian phòng của cô ấy.” Bà Lâm xoay người về một chỗ khác và kêu lên. Rất nhanh lại có một người mặc trang phục của người giúp việc đi tới cung kính nói: “Cô Đinh, mời cô đi theo tôi!”
Đinh Mẫn Ly lau nước Tắt và mascara bị lem ra rồi đi theo phía sau Tiểu Lan ra khỏi phòng khách, Đinh Mẫn Ly đi rồi, mọi người trong phòng khách đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Bạch Thanh Dung lại nặng nề, ban đầu cô còn tưởng rằng Đinh Mẫn Ly theo Lâm Thành Phong lâu như vậy thì Lâm Thành Phong sẽ niệm tình đối với cô ta nhiều hơn, chuyện xấu của hai người bọn họ đã được truyền trên mạng nhiều năm, ngày hôm qua Bạch Thanh Dung điều tra tài liệu có liên quan tới bọn họ mới biết, dường như từ bốn năm trước, chuyện xấu giữa Lâm Thành Phong và Đinh Mẫn Ly đã bắt đầu được truyền ra rồi.
Nhiều năm như vậy, đối với người mẫu quốc tế như Đinh Mẫn Ly thì quả thật có thể nói là đã dùng tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mình để làm bạn với Lâm Thành Phong. Ban đầu cô còn tưởng rằng sau khi cô ta mang thai có thể đi tới bên cạnh Lâm Thành Phong, lại không nghĩ đến Lâm Thành Phong bạc tình như vậy.
Lâm Thành Phong bạc tình với Đinh Mẫn Ly cũng không làm cho Bạch Thanh Dung cảm thấy vui hơn, một người đàn ông có thể tuyệt tình đối với người tình cũ theo mình nhiều năm như vậy, hơn nữa cô gái kia còn mang thai con của anh, có thể thấy được anh bạc tình tới mức nào.
Bạch Thanh Dung không khỏi liên tưởng đến mình, Lâm Thành Phong thỉnh thoảng sẽ dịu dàng với cô thì hẳn cũng sẽ làm vậy với những người khác. Người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm, mình không thể trêu chọc nổi đâu.
Ánh mắt ông cụ Lâm sáng ngời nhìn Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung trước mặt và nói những lời ẩn ý sâu xa: “Cháu xem bọn cháu đi, mới dọn ra ngoài bao lâu lại gây ra chuyện lớn như vậy, đặc biệt là Thành Phong cháu, về chuyện này cháu nên xin lỗi Thanh Dung đi.”
“Thanh Dung là cô gái tốt như vậy, các cháu mới kết hôn không bao lâu mà cháu lại gây ra chuyện này, lại còn để mọi người đều biết tới.” Ông cụ Lâm đứng dậy và nghiêm khắc nói: “Các cháu chuyển về đây đi, sau này Thành Phong phải về nhà mỗi ngày. Chuyện của Đinh Mẫn Ly, sau này cũng không được xảy ra nữa.”
Ông cụ Lâm nói xong thì xoay người rời đi.
“Con trai, sau này con phải chú ý nhiều hơn. Thật may là Thanh Dung biết điều, không ầm ĩ với con, nếu là đám con gái khác thì sợ là đã sớm ầm ĩ muốn lật trời rồi.” Sau khi bà Lâm răn dạy Lâm Thành Phong thì quay đầu lại trấn an Bạch Thanh Dung vài câu rồi đỡ ông cụ Lâm đi về phía vườn hoa.
Cả phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại có hai người Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung kinh ngạc ngồi đấy, lời của bà Lâm vừa rồi cũng chính là lời nói trong lòng của Lâm Thành Phong. Vì sao người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều bình tĩnh như vậy, cô ấy không có tim sao? Lâm Thành Phong biết chuyện Đinh Mẫn Ly mang thai chắc chắn có vấn đề, anh sẽ đi điều tra rõ ràng.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy được tin tức này, anh cũng muốn xem thử Bạch Thanh Dung rốt cuộc có phản ứng gì, nhưng thái độ của Bạch Thanh Dung từ hôm qua cho tới bây giờ lại làm anh thất vọng.
Đôi mắt u ám của Lâm Thành Phong bình tĩnh nhìn Bạch Thanh Dung, giống như muốn nhìn thấu cô vậy, Bạch Thanh Dung bị anh nhìn chằm chằm thì có chút khó chịu khẽ nói: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi lại không mang thai.”
“Thế nào? Em đang trách tôi không làm cho em mang thai sao? Tôi cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực!” Lâm Thành Phong nhíu mày và thản nhiên nói. Bạch Thanh Dung trừng mắt nhìn anh rồi đứng dậy chuẩn bị trở về biệt thự thu dọn hành lý của cô để trở lại nhà họ Lâm.
“Em đi đâu?”
“Quay về thu dọn đồ đạc mang qua đây.”
“Cường sẽ làm chuyện đó, em đi với tôi ra ngoài một lát.”
Trong rừng trúc tươi tốt, trên đường nhỏ yên tĩnh.
Bạch Thanh Dung mặc chiếc váy màu xanh lam cùng Lâm Thành Phong với dáng vẻ thẳng tắp đang chậm rãi bước đi, Bạch Thanh Dung bước nhanh ở bên cạnh Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong quan sát từng biểu cảm trên mặt của Bạch Thanh Dung, bọn họ đã lặng lẽ đi không nói chuyện như vậy suốt một giờ. Lâm Thành Phong phá vỡ sự im lặng, nói: “Đến dưới cái cây lớn phía trước kia thì ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Bạch Thanh Dung gật đầu đã hiểu, hai người ngồi xuống rễ cây lớn. Gió mát thổi qua, bóng cây trong rừng lắc lư. Ánh sáng mặt trời xuyên qua từng tầng lá cây chiếu xuống trên thân của hai người.
Dưới ánh sáng, vẻ mặt Bạch Thanh Dung điềm tĩnh như đóa hoa sen lặng lẽ nở rộ trong gió mát. Bạch Thanh Dung khiến người ta có cảm giác như thấm vào ruột gan và còn khiến Lâm Thành Phong cảm thấy rất thoải mái và lưu luyến.
“Em cứ như một người không có việc gì vậy.” Lâm Thành Phong mở miệng và thản nhiên nói.
“Tôi vốn cũng không phải là người trong cuộc. Lâm Thành Phong, nếu không có hợp đồng kia, chúng ta chẳng qua chỉ là người xa lạ lướt qua nhau thôi.” Bạch Thanh Dung nói lời này cũng là đang nhắc nhở mình.
Quả nhiên người phụ nữ này sẽ không nói ra lời mình thích nghe, Lâm Thành Phong khẽ nhíu mày và kiên định nói: “Thế giới của tôi không có nếu như, chỉ có kết quả.”
Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nhìn Lâm Thành Phong, bất kể lúc nào người đàn ông này đều mặc vest và đi giày da, cho dù ngồi ở rừng cây nhỏ như vậy, toàn thân anh mặc vest cũng không có vẻ gì khác biệt, quả nhiên người đẹp trai thì đi tới chỗ nào cũng thoải mái.
“Anh thích con trai hay con gái?” Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong khẽ nói. Chân mày Lâm Thành Phong nhíu lại, người phụ nữ này không để ý thì thôi, lại còn giống như người không liên quan hỏi anh thích con trai hay con gái. Đây là tâm lý gì chứ?
Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Dung: “Em hỏi điều này làm gì? “
Bạch Thanh Dung dựa vào thân cây lớn và ngẩng đầu nhìn đám mây trắng đang trôi nhẹ trên bầu trời, lại không trả lời câu hỏi của anh mà nói: “Lâm Thành Phong, anh sắp làm cha rồi, anh có cảm thấy hạnh phúc không?”