Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 49: Bọn họ bằng mặt không bằng lòng



Bạch Thanh Dung đứng ở chỗ cũ nhìn bức tranh của mình. Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa của Lâm Thành Phong và Đinh Mẫn Ly, Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ thở dài.

Dường như cô có thể thấy được sau này khi Đinh Mẫn Ly vào sống ở nhà họ Lâm thì cuộc sống của mình sẽ không còn những tháng ngày bình yên nữa. Nhất là sau chuyện ngày hôm nay cô được chứng kiến kỹ năng diễn xuất cao siêu, lật mặt nhanh như trở bàn tay của Đinh Mẫn Ly. Đúng là không hổ danh người mẫu quốc tế, chắc chắn cô ta phải có bản lĩnh thì mới có thể leo lên vị trí hiện tại.

Nghe lời của Lâm Thành Phong, có vẻ tối nay anh không về phòng ngủ. Xem ra sau khi người phụ nữ có thai thì tâm tư người đàn ông cũng từ từ thay đổi.

Như vậy cũng tốt, tốt nhất về sau Lâm Thành Phong đừng đến nữa, hai người cũng đỡ phải tiếp xúc với nhau. Đợi sau khi hợp đồng kết thúc thì cô cũng có thể vui vẻ rời khỏi đó không chút vướng bận.

Nhìn bức tranh mà Đinh Mẫn Ly cố tình xóa nhòe, Bạch Thanh Dung thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của cô ta. Vốn dĩ ngày mai cô định gửi bức tranh này cho khách hàng, không ngờ Đinh Mẫn Ly vừa ra tay, thành quả cả buổi chiều của cô đã tan thành mây khói.

Bạch Thanh Dung đành lấy bức tranh xuống, vo viên thành một cục rồi ném vào trong thùng rác. Cô ngẫm nghĩ: Dù sao thì Lâm Thành Phong cũng không về phòng ngủ, hay là mình cứ vẽ cho xong rồi ngủ, vẽ xong bức tranh sớm thì ngày mai có thể giao cho khách hàng. Phòng tranh vừa mới mở, Bạch Thanh Dung không muốn bị khách hàng đánh giá kém vì vấn đề giao hàng.

Bạch Thanh Dung ngồi xuống trước giá vẽ tranh, nghiêm túc pha màu trong bảng pha màu. Cô nhìn chăm chú vào giấy vẽ, từng nét vẽ tinh tế dần dần hiện ra trên mặt giấy.

Sau khi Lâm Thành Phong đưa Đinh Mẫn Ly về phòng thì anh đến thẳng phòng sách. Đinh Mẫn Ly không thể giữ chân anh.

Nhìn bóng lưng đang dần xa của Lâm Thành Phong, Đinh Mẫn Ly thầm hạ quyết tâm: “Chỉ cần em có thể từ từ gần gũi anh, rồi một ngày nào đó anh sẽ là của em thôi!”

Lâm Thành Phong ngồi trong phòng sách, rút một điếu thuốc trong hộp ra, châm lửa, rít mạnh một hơi rồi bắt đầu nhả từng vòng khói. Cường đã điều tra chuyện Đinh Mẫn Ly mang thai nhưng không tìm được manh mối, mà thời gian mang thai của Đinh Mẫn Ly lại trùng khớp với “cuộc vui” ở trong khách sạn lần trước.

Thực ra tối hôm đó anh tỉnh dậy trên giường trong khách sạn, Đinh Mẫn Ly và anh đều không một mảnh vải che thân. Nhìn dáng vẻ của Đinh Mẫn Ly không giống đang lừa anh, đứa bé trong bụng cô ta đúng là con của anh.

Nghĩ đến đứa con đến một cách bất ngờ này, lòng Lâm Thành Phong có một nỗi buồn bực không thể thốt lên lời, nhắm mắt suy tư thì bóng dáng của Bạch Thanh Dung lại hiện lên trong tâm trí. Lâm Thành Phong lại châm một điếu thuốc, anh không muốn quản chuyện của người phụ nữ kia nữa, cũng không muốn phí hoài tâm tư vì cô.

Vì vậy, ở trên bàn cơm và trong phòng ngủ vừa rồi Lâm Thành Phong chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng, không đoái hoài gì đến cô. Trước giờ Đinh Mẫn Ly cũng không phải dạng vừa, Lâm Thành Phong cũng để mặc cho cô ta đi. Coi như là giúp anh dạy cho người phụ nữ kia một bài học.

Nghĩ đến Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong lại rít mạnh một hơi thuốc. Anh ngồi trong bóng tối, lặng lẽ nhả ra từng vòng khói.

Lâm Thành Phong ngồi trong phòng sách hút thuốc cả đêm.

Bạch Thanh Dung vẽ tranh cả đêm ở trong phòng ngủ.

Đinh Mẫn Ly trằn trọc trên giường, cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, lúc mọi người cùng ăn sáng.

Đinh Mẫn Ly ngáp liên hồi, Bạch Thanh Dung mang cặp mắt gấu trúc. Ông cụ Lâm và bà Lâm chỉ cho rằng hai người đều nghỉ ngơi không đủ. Nhất là Bạch Thanh Dung, ông bà Lâm rất hiểu nguyên nhân cô mất ngủ, nên họ cũng không nói gì nhiều.

Lúc ăn sáng, ông cụ Lâm nói phải ra ngoài mấy ngày để gặp gỡ mấy chiến hữu cũ ngày xưa. Bà Lâm cũng muốn đi du lịch, bà ôn hòa dặn dò Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung à, sau khi mẹ và ông đi vắng, con phải quan tâm chuyện trong nhà nhiều hơn nhé!”

Bạch Thanh Dung hiền hòa gật đầu. Ăn cơm xong, sau khi Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đứng ở cửa tiễn bà Lâm và ông cụ Lâm đi, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người.

Hôm nay Lâm Thành Phong phải đến công ty xử lý công chuyện, có lẽ sẽ về khá muộn. Nói đúng ra chỉ có Bạch Thanh Dung và Đinh Mẫn Ly ở trong biệt thự.

Sau khi Lâm Thành Phong đi làm, Bạch Thanh Dung và Đinh Mẫn Ly đi vào phòng khách. Bạch Thanh Dung vừa ngồi xuống thì người giúp việc Tiểu Lan chạy đến khóc lóc nói: “Cô chủ, cô chủ, mẹ em mất rồi. Em muốn xin nghỉ về nhà một chuyến.”

Bạch Thanh Dung đứng lên an ủi Tiểu Lan rồi cho cô ấy nghỉ, Tiểu Lan vô cùng cảm kích quay về phòng thu dọn đồ đạc về nhà. Cúc và bà Lâm đã ra ngoài, bây giờ Tiểu Lan cũng xin nghỉ nốt.

Người làm trong trong biệt thự chỉ còn lại thím Trương. Bạch Thanh Dung đến phòng bếp dặn dò thím Trương nấu những món gì vào buổi tối, rồi quay người lên phòng ngủ vẽ tranh.

Bây giờ trong biệt thự chỉ còn mỗi cô và Đinh Mẫn Ly, cô không muốn tiếp xúc với cô ta nên dứt khoát đóng cửa không ra ngoài. Nhưng cô không đi tìm Đinh Mẫn Ly không có nghĩa cô ta sẽ không tìm cô.

Tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Thanh Dung không cần nghĩ cũng biết là ai. Thím Trương sẽ không gõ cửa mạnh một cách vô lễ như vậy, ngoài Đinh Mẫn Ly ra thì còn có ai chứ.

Bạch Thanh Dung nhẫn nhịn gập máy tính lại, mở cửa lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

Sau khi người nhà họ Lâm đi hết, Đinh Mẫn Ly cũng thu lại vẻ mặt giả tạo: “Bạch Thanh Dung, cô mặt dày thật! Tôi đã mang thai con của Lâm Thành Phong rồi, thế mà cô vẫn cứ bám riết ở nhà họ Lâm.”

Bạch Thanh Dung cười khổ nhìn Đinh Mẫn Ly, có nhầm không vậy? Người phụ nữ này lại bảo cô mặt dày. Trên danh nghĩa, Đinh Mẫn Ly mới là kẻ thứ ba, dù cô ta có mang thai đi chăng nữa thì cô ta cũng đang phá hoại gia đình người khác.

Vậy mà cô ta còn ngạo mạn đứng ở trước mặt vợ người ta nói đối phương mặt dày. Bạch Thanh Dung càng thấy khinh thường người phụ nữ Đinh Mẫn Ly này hơn. Người ta nói phụ nữ trong giới giải trí chẳng tốt đẹp gì, quả đúng là như vậy.

“Tôi là người vợ mà Lâm Thành Phong lấy về, không phải người tùy tiện ngủ một đêm rồi về đây. Tôi có ở nhà họ Lâm hay không thì cũng không đến lượt cô quyết định.” Bạch Thanh Dung chậm rãi nói từng chữ rồi đóng cửa phòng lại. Cô không muốn lãng phí thời gian và tâm tư với Đinh Mẫn Ly, không đáng!

Đinh Mẫn Ly sững sờ đứng ở bên ngoài, nhất thời chưa kịp phản ứng. Cô ta ném mạnh ly nước xuống đất, rồi ngồi bệt xuống đất kêu gào.

“Cứu tôi với, đau quá!” Đinh Mẫn Ly giả bộ đau đớn ngồi trên mặt đất rên rỉ. Bạch Thanh Dung ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ và tiếng gào khóc của Đinh Mẫn Ly.

Mở cửa phòng ra, nhìn thấy Đinh Mẫn Ly đang ngã nhào trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó rên rỉ. Lúc Bạch Thanh Dung đến đỡ cô ta, thì cô ta gào lên: “Đừng đẩy tôi, đừng có đẩy tôi. Cô Bạch, cô đẩy tôi làm gì!”

Thím Trương nghe thấy tiếng ồn ào trên lầu, chạy lên thì thấy Bạch Thanh Dung đang đứng đó, còn Đinh Mẫn Ly thì nằm rạp trên đất cùng với mảnh thủy tinh vỡ tung tóe. Tim bà như hẫng một nhịp, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Đinh Mẫn Ly càng khóc lóc thảm thiết hơn: “Đau quá, mau gọi cậu Lâm!” Thím Trương thấy vẻ mặt đau đớn của Đinh Mẫn Ly thì hoảng loạn nói: “Cô Đinh, sao cô lại ngã vậy!”

Thím Trương đi lên dìu Đinh Mẫn Ly, nhưng lại bị Đinh Mạn Lễ đẩy ra, cô ta gào lên: “Bụng tôi đau quá, mau gọi điện cho cậu Lâm.”

Bạch Thanh Dung đến dìu Đinh Mẫn Ly cũng bị cô ta đẩy ra, Đinh Mẫn Ly vẫn nằm trên đất kêu la: “Bụng tôi đau quá, Thành Phong! Mau gọi Thành Phong!”

Thím Trương vô cùng sợ hãi, ông cụ và bà Lâm vừa mới đi vắng, nếu đứa bé trong bụng Đinh Mẫn Ly có chuyện gì thì bà không thể gánh nổi. Thế là bà vội vã chạy xuống lấy điện thoại, run rẩy gọi điện cho Cường: “Cậu Cường, cô Đinh bị ngã rồi, đang gào khóc đòi cậu Lâm.”

“Ôi, tôi lập tức gọi bác sĩ.” Sau khi cúp điện thoại, thím Trương nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ riêng của nhà họ Lâm, rồi lại hoảng hốt chạy lên lầu.

“Trên đất vừa lạnh vừa cứng, cô đang mang thai, mau đứng đứng lên đi!” Bạch Thanh Dung lạnh lùng nói với Đinh Mẫn Ly, vươn tay định kéo cô ta một lần nữa.

“Cô tránh ra, chính cô đẩy tôi.” Đinh Mẫn Ly gào khóc đẩy Bạch Thanh Dung ra.

Bạch Thanh Dung nhất thời không đứng vững, ngã nhào xuống đống thủy tinh bên cạnh. Vì trên người mặc quần áo dày nên chỉ bị trày xước, còn chỗ cổ tay thì bị mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào.

Thấy tay Bạch Thanh Dung chảy máu, thím Trương càng cuống hơn. Đi qua đỡ Bạch Thanh Dung, lo lắng hỏi: “Cô chủ, cô không sao chứ?”

Bạch Thanh Dung cảm thấy cổ tay có một dòng nước ấm, nhưng cô không thấy đau, chỉ nhìn thấy một mảnh thủy tinh găm vào cổ tay mình. Thím Trương thấy vậy liền vô cùng sợ hãi: “Tôi lập tức gọi bác sĩ.”

Thím Trương vội vàng dìu Bạch Thanh Dung xuống ngồi dưới cầu thang, rồi gọi điện giục bác sĩ gia đình đến, bà lại tìm hòm thuốc, lấy bông lau máu trên tay Bạch Thanh Dung. Nhìn thấy mảnh thủy tinh sắc nhọn găm vào cổ tay Bạch Thanh Dung, lòng bà càng thêm kinh hãi.

Chắc hẳn là đau lắm đây, nhưng dường như cô chủ Lâm nhà bà giống như không cảm thấy đau đớn vậy, cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn tay mình. Không phải Bạch Thanh Dung không cảm thấy đau, mà có lẽ vì máu vẫn còn ấm, nên cô cảm thấy không đau lắm.

Cửa lớn bị mở toang ra, bóng dáng Lâm Thành Phong mặc bộ vest đen cao cấp và Cường xuất hiện ở cửa, phía sau là ánh nắng chói mắt. Bạch Thanh Dung chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen cao lớn đứng ở ngoài cửa, không nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Thành Phong.

Nhưng hơi thở lạnh lẽo toát ra từ người anh vẫn đáng sợ như vậy. Đinh Mẫn Ly nghe thấy tiếng mở cửa liền gào khóc to hơn: “Bụng của em đau quá!”

Lâm Thành Phong bước nhanh lên trên lầu, thấy Đinh Mẫn Ly nằm nhoài trên đất vô cùng đáng thương, cùng với mảnh thủy tinh dính máu trong đống thủy tinh bên cạnh, lông mày anh nhíu chặt lại.

Anh lạnh lùng nói: “Bác sĩ Lý chưa đến sao?” Lâm Thành Phong vừa bế Đinh Mẫn Ly vào phòng thì bác sĩ Lý cũng xách theo hòm thuốc, thở không ra hơi chạy vào nhà họ Lâm.

Thím Trương vội vàng dẫn bác sĩ Lý đến phòng Đinh Mẫn Ly. Bác sĩ Lý nhanh chóng lấy dụng cụ ra kiểm tra cho Đinh Mẫn Ly. Lâm Thành Phong ngồi đợi trên sofa, vẻ mặt vô cảm.

Một lúc sau, bác sĩ Lý kiểm tra xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Cô Đinh, cơ thể không có việc gì. Cô đã mang thai rồi thì phải chú ý hơn mới phải!”

“Đứa bé trong bụng không sao chứ? Sao trên mặt đất lại có vết máu.” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói. Bác sĩ Lý mỉm cười nói với Lâm Thành Phong: “Tuy cô Đinh bị ngã nhưng cơ thể khỏe mạnh không có gì đáng ngại, cũng không có hiện tượng ra máu.”

Thím Trương thấy cậu chủ nhà mình hiểu lầm thì vội nói: “Lúc cô chủ đến dìu cô Đinh, không cẩn thận ngã vào đống thủy tinh, tay bị thủy tinh đâm chảy máu. Bác sĩ Lý mau đến khám cho cô chủ nhà tôi.”

Thím Trương vừa dứt lời, Đinh Mẫn Ly khóc thút thít, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Thành Phong, có lẽ vì cô Bạch không vui vì chuyện hôm qua, nên hôm nay mới không cẩn thận đẩy em ngã. Chỉ cần con không sao là tốt rồi.”

Lâm Thành Phong lạnh lùng nhìn Đinh Mẫn Ly: “Em đến phòng ngủ của cô ấy làm gì?” Đinh Mẫn Ly khẽ lau nước Tắt, nghẹn ngào: “Em ở trong phòng buồn chán quá, chỉ muốn tìm cô Bạch nói chuyện một chút. Cô ấy không muốn thì thôi, ai ngờ hu hu hu...”

Chưa nói hết câu cô ta đã bật khóc nức nở, khiến Lâm Thành Phong cảm thấy rất buồn bực. Anh quay người nói với thím Trương: “Dẫn bác sĩ Lý đến kiểm tra cho cô Bạch.”

Thím Trương vội vàng gật đầu, dẫn bác sĩ xuống lầu, Lâm Thành Phong cũng quay người rời khỏi phòng Đinh Mẫn Ly. Sau khi mọi người đi hết, Đinh Mẫn Ly nở một nụ cười rạng rỡ, vừa nãy cô ta nghe thấy Lâm Thành Phong gọi Bạch Thanh Dung là cô Bạch.

Điều này chứng tỏ hai người không còn thân mật như vậy nữa, cũng có nghĩa là khả năng cô thay thế vị trí của Bạch Thanh Dung ngày càng lớn. Không uổng cho màn kịch cô ta diễn hôm nay, cô ta cũng thu được hiệu quả không tồi.

Tâm trạng của Đinh Mẫn Ly bắt đầu trở nên vui vẻ. Nhất định tình cảm giữa vợ chồng bọn họ không tốt như vậy, thậm chí còn có chút xa cách, nếu không Lâm Thành Phong sẽ không gọi cô ta là cô Bạch. Nghĩ đến cơ hội mình thay thế Bạch Thanh Dung càng lúc càng lớn, Đinh Mẫn Ly cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ánh mắt cô ta hiện lên những toan tính đang nảy nở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.