Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 57: Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ xuất hiện bên cạnh em



Trên màn hình di động xuất hiện khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng mà cô không thể quen thuộc hơn nữa. Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu cao cấp màu xám bạc, áo sơ mi trắng kết hợp cùng cà vạt hồng nâu đan xen lẫn nhau.

Cho dù là bất kỳ lúc nào, người đàn ông này cũng mặc âu phục, đi giày da, tao nhã đến mê người. Ánh đèn flash từ trong máy ảnh của đám phóng viên không ngừng lóe sáng, vẻ mặt anh nghiêm chỉnh, lạnh lùng lên tiếng:

“Lúc trước trên mạng lan truyền tin tức cô Đinh Mẫn Ly mang thai con của Lâm Thành Phong tôi chỉ là giả, còn chuyện bao nuôi sinh viên lại càng không có khả năng. Tôi sẽ sử dụng luật pháp để truy cứu các đơn vị truyền thông đã đăng tải những tin tức không phải sự thật này.”

Nghe anh nói muốn truy cứu, đám phóng viên có mặt ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh, nhiếp ảnh gia đang chụp hình làm tài liệu đều dừng lại động tác trong tay. Hầu như tất cả các trang web và các đơn vị truyền thông đều tham gia đưa tin.

Trước đây, bọn họ đã rất nhiều lần đăng tải những tin tức như vậy rồi, quan hệ không rõ ràng giữa Đinh Mẫn Ly và Lâm Thành Phong không phải bây giờ mọi người mới biết.

Mấy lần trước anh cũng không hề lên tiếng, vậy mà bây giờ lại chính thức tổ chức họp báo để làm sáng tỏ mọi chuyện. Hơn nữa còn muốn truy cứu trách nhiệm của tất cả các đơn vị truyền thông.

Mọi người đứng ở dưới bục không thể tin được mà ngước lên nhìn anh, ai cũng biết anh không phải là người dễ trêu chọc. Nếu anh nói muốn truy cứu vậy thì khẳng định sau này bọn họ sẽ không thể tồn tại trong giới truyền thông nữa rồi.

Tin tức phát ra làm cả căn phòng yên tĩnh một lúc lâu, bỗng giọng nói lạnh lùng đầy thu hút của Lâm Thành Phong lại vang lên lần nữa:

“Các đơn vị truyền thông này đã không có trách nhiệm đưa ra thông tin sai sự thật gây ra những thiệt hại vô cùng to lớn cả về vật chất lẫn tinh thần cho tôi cùng những người khác. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trên tòa! Mong rằng về sau các vị đừng tung những tin đồn nhảm như vậy nữa.”

Chỉ mấy câu ngắn ngủi mang đầy sức mạnh. Nói xong anh cũng không quay lại, nhanh chóng rời khỏi hiện trường buổi họp báo. Một đám phóng viên vội vàng ùa lên cố gắng muốn hỏi chút chuyện gì đó từ trong miệng anh:

“Chủ tịch Lâm, nếu đứa bé trong bụng cô Đinh không phải của anh, vậy nó là của ai?”

“Vì sao tới tận bây giờ anh mới đứng ra tổ chức họp báo? Nếu anh không bao nuôi nữ sinh viên kia vậy tại sao cô ấy lại xuất hiện trong biệt thự của anh?”

“Chủ tịch Lâm, xin hãy trả lời vấn đề của chúng tôi.”

Mặc dù những vệ sĩ ở xung quanh anh đã ngăn cảm đám phóng viên kia tới gần, nhưng những câu hỏi sắc bén của bọn họ đều chui vào tai anh không sót một chữ. anh khẽ nhíu mày, băng giá trên khuôn mặt ngày càng đông lại, sau đó biến mất khỏi ống kính.

Bạch Thanh Dung không dám tin vào hai mắt cùng tai mình, anh vừa mới nói đứa bé trong bụng Đinh Mẫn Ly không phải là của anh sao? Vậy nó là của ai?

Cho dù cô ta khoe khoang ngang ngược thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu không chắc chắn trăm phần trăm xác định đứa bé ấy chính là con của anh, sao cô ta dám xuất hiện ở nhà họ Lâm, thậm chí còn tự tin có thể cưới anh chứ?

Đứa bé trong bụng cô ta không phải của anh thì là của ai? Cô không tin lá gan của cô ta lớn đến như vậy, dám để cho anh mừng hụt.

Thấy cô như có điều suy nghĩ, Hạ Dũng bảo Tề Vũ lui ra ngoài. Anh ngồi đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

“Thanh Dung, ngay cả Lâm Thành Phong cũng đã giải thích giúp em. Em đừng lo lắng nữa.”

“Hạ Dũng, em…” Cô ngập ngừng mở miệng muốn giải thích tất cả mọi chuyện cho anh. Cô biết chắc chắn anh rất tò mò vì sao cô lại đi cùng Lâm Thành Phong, hơn nữa còn ở trong căn biệt thự đó.

“Thanh Dung, em không cần nói. Anh tin tưởng em.” Anh nhìn ra khó xử trong lòng cô, quả thật anh có rất nhiều thắc mắc về cô, dường như anh chỉ biết cô tên là Bạch Thanh Dung, còn tất cả những thứ khác anh đều không biết gì hết.

Anh muốn hiểu rõ tất cả về cô, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ. Còn có tất cả những người có liên quan đến cô trong tin tức này là ai, rốt cuộc cô có quan hệ thế nào với Lâm Thành Phong. Vốn dĩ anh chỉ cần sai Tề Vũ âm thầm đi điều tra thì có thể biết rõ mọi chuyện, nhưng anh đã không làm vậy mà lựa chọn chờ đợi.

Anh đợi cô tự mình nói cho anh biết. Chỉ có như vậy mới có ý nghĩa, bởi vì khi đó, anh mới chính là người cô tin tưởng nhất.

“Hạ Dũng, cảm ơn anh.” Cô biết anh quan tâm đến cảm nhận của mình, trong lòng càng thêm cảm kích anh nhiều hơn. Mỗi khi cô gặp khó khăn, anh luôn là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô, suy nghĩ cho cô, giống như anh trai thân thiết nhà bên vậy.

Khác hoàn toàn với Lâm Thành Phong. Người đàn ông tự xưng là chồng của cô đó, không những cảm xúc thường xuyên thay đổi thất thường mà còn rất ngang ngược, vô lý, thậm chí có khi còn không thèm để ý tới cảm nhận của cô.

Nhìn qua thức ăn trên bàn, cô híp mắt cười nói: “Con thỏ nhỏ, bây giờ đói bụng rồi đúng không? Mau ăn đi.”

Cô mỉm cười khẽ gật đầu: “Hạ Dũng, anh cũng ăn đi. Hôm nay lại làm phiền anh rồi.”

Nghe cô nói vậy, nụ cười dịu dàng bên môi anh tắt lịm, không vui nói: “Thanh Dung, lúc nào em cũng khách sáo như vậy. Anh đã nói rồi, chúng ta chính là bạn bè.”

“Quan hệ có tốt hơn nữa, đôi khi vẫn phải nói lời cảm ơn. Nếu không, hóa ra chẳng phải em biến thành loại người không tim không phổi đáng khinh thường rồi sao? Một người đàn ông như anh còn tức gì chứ?”

“Sao? Chẳng lẽ đàn ông không thể tức giận ư? Anh cũng là người, cũng có vui buồn đó. Thanh Dung, em làm anh mất hứng rồi.”

Cô buồn cười nhìn dáng vẻ giận dỗi giống như đứa bé của anh, bèn gắp cho anh một cái đùi gà, “Nào, ngoan, không được cáu kỉnh. Gắp cho anh cái đùi gà nhé.”

“Thanh Dung, em coi anh là con nít ư? Một cái đùi gà là có thể đuổi được anh đi?”

Cô khẽ cười nói: “Chẳng lẽ vừa rồi anh không giống con nít sao? Ha ha.”

Đột nhiên từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Sắc mặt Tề Vũ vô cùng nặng nề đi tới: “Cậu chủ, có một đám người xông đến nói rằng muốn dẫn cô Bạch đi.”

Anh đã từng ra lệnh cho Tề Vũ sau này không được kêu mình là chủ tịch, phải gọi là cậu chủ. anh cảm thấy như vậy rất êm tai.

Bạch Thanh Dung nhíu mày nghi hoặc nhìn Tề Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Dẫn tôi đi?”

“Đúng vậy cô Bạch.” Tề Vũ cẩn thận trả lời.

Nặng nề đặt đôi đũa trong tay lên bàn, anh không vui nói: “Có nhầm không vậy? Dám cướp người trong tay tôi.” Anh quay sang nhìn cô an ủi: “Thanh Dung đừng sợ, còn có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất kỳ ai đưa em đi.”

Trong lòng cô không ngừng suy đoán, vì sao bọn họ lại biết cô đang ở đây? Rốt cuộc là người của Đinh Mẫn Ly hay Lâm Thành Phong? Có khi nào là những người khác không? Cô cũng không thể đưa ra kết luận.

Từ sau khi gặp gỡ Lâm Thành Phong ở Thiên Đường Nhân Gian, cuộc đời của cô chẳng khác gì phim truyền hình Hàn Quốc dài tập, không bao giờ có thể biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

“Hạ Dũng, em ra ngoài xem một chút.” Cô nhẹ giọng nói, Hạ Dũng tán thành gật đầu. Ba người lần lượt nối đuôi nhau ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa biệt thự cô đã trông thấy một chiếc xe đậu cách đó không xa, xung quanh có vài người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen tựa như binh sĩ đang đứng. Dáng vẻ kia rất giống điệp viên 007.

Dẫn đầu là một người đàn ông mặc âu phục màu cà phê đang vẫy tay chào hỏi với cô. Vừa liếc nhìn qua cô đã nhận ra cậu ta.

Đó không phải là Cường sao? Hóa ra là Lâm Thành Phong đến tìm cô. Bạch Thanh Dung lịch sự vẫy tay đáp lại, sau đó xoay người nhìn Hạ Dũng: “Hạ Dũng, em phải về rồi.”

Vẻ mặt anh phức tạp nhìn cô. Gió lạnh ven biển thật to, không ngừng lay động làn váy cô, mái tóc dài đen nhánh tùy ý tung bay trong gió.

“Thanh Dung, nếu như em không muốn về có thể ở lại chỗ anh. Anh sẽ bảo vệ em.”

Cô nâng tay vén lại mấy sợi tóc mai bị gió thổi tung trên trán, bất đắc dĩ cười nói: “Hạ Dũng, em biết anh tốt với em. Anh yên tâm, em không sao đâu.”

“Chỉ là bây giờ em phải quay về rồi.” Cô dịu dàng cười, đôi mắt vô cùng trong suốt tựa như những ngôi sao sáng trên bầu trời. Gió biển tùy ý thổi tung tóc cô, thể hiện ra vẻ đẹp khác của cô.

Cô tựa như con bướm đang nhảy múa trong gió, vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không thể nắm bắt. Giờ phút này, mỗi một cử động của cô đều chạm vào lòng anh.

“Thanh Dung, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh. Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ xuất hiện bên cạnh em.” Anh nhìn cô chân thành tha thiết, Bạch Thanh Dung mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu.

“Những lời anh nói đều là thật, Thanh Dung, em phải ghi nhớ trong lòng.” Anh lại nhấn mạnh lần nữa, rất sợ cô chỉ lừa gạt mình.

“Được, em sẽ nhớ kỹ.” Cô khẽ cười, nghiêm túc gật đầu.

Hai người nhìn nhau ba giây, sau đó cô nhẹ nhàng nói:

“Hạ Dũng, em đi trước.”

“Ừ.” Anh bình tĩnh trả lời.

“Liên lạc sau.” Nói xong, cô lập tức xoay người đi về phía Cường. Hạ Dũng không rời mắt khỏi bóng dáng của cô, trong lòng vô cùng phức tạp. Không biết vì sao anh luôn có cảm giác, lần này cô đi, anh sẽ không bao giờ còn được gặp lại cô nữa.

“Thanh Dung.” Anh vội vàng gọi tên cô. Bạch Thanh Dung quay lại nhìn anh, gió biển thổi tung mái tóc đen bóng che lấp gương mặt cô, nhưng vẫn có thể thấy rõ đôi mắt sáng rực như sao của cô.

“Sao vậy?” Cô hỏi.

“Không có gì, nhớ nhắn tin cho anh nhé.”

“Được.”

Cô bước lên xe ngồi vào vị trí kế bên tài xế, mấy người đàn ông đứng xung quanh đều nhanh chóng vào trong. Cường đạp mạnh chân ga, để lại một vệt cát bụi, nghênh ngang rời đi.

Nhìn theo chiếc xe Mercedes-Benz càng lúc càng xa, lòng anh cũng ngổn ngang trăm mối.

“Cậu chủ, cô Bạch đã đi rồi, chúng ta mau vào nhà thôi, bên ngoài gió lớn lắm.” Nghe Tề Vũ nhẹ giọng nhắc nhở, anh khẽ thở dài một hơi gật đầu, xoay người quay về biệt thự.

Sau khi xuống xe, cô mới nhận ra Cường đã đưa mình tới nhà họ Lâm. Không biết vì sao lúc này cô không hề muốn nhìn thấy Lâm Thành Phong, mặc dù cô biết mấy tin đồn kia không hề liên quan đến anh, hơn nữa anh cũng đã mở họp báo giải thích tất cả.

Nhưng mọi chuyện đều vì anh mà ra, nếu không phải tại anh, sao cô có thể gặp nhiều chuyện như vậy. Quả thực cô cảm thấy rất tức giận.

Vừa rồi ở trước mặt Hạ Dũng cô không tiện biểu lộ ra, bởi vì anh đã giúp đỡ cô quá nhiều. Cô không muốn để anh thấy mình không vui.

Sau khi vào nhà, cô trông thấy Lâm Thành Phong đang vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa đọc một quyển sách thật dày, ánh mắt vô cùng tập trung thật giống như không hề nhận ra cô vừa bước vào vậy.

Cô vô cùng tức giận nhìn anh. Cô bị người ta xem như kẻ xấu mà đánh đập, chửi bới ở bên ngoài, vậy mà người đàn ông này lại làm như không có chuyện gì, nhàn nhã ngồi nhà đọc sách.

“Hừ.” Cô không vui hừ một tiếng, xoay người lên lầu.

“Đứng lại.” Phía sau truyền đến giọng nói ngang ngược của anh. Cô dừng bước chân, không quay đầu lại, lẳng lặng chờ anh nói tiếp.

Anh đặt quyển sách trên tay xuống bàn, khẽ day day sống mũi. Sau khi buổi họp báo kết thúc, anh bảo Cường dùng hệ thống định vị tìm ra vị trí của cô. Biết cô đang ở biệt thự ven biển của Hạ Dũng, anh đã tức đến bể phổi.

Rốt cuộc người phụ nữ này có để anh vào mắt không chứ? Vừa nghĩ tới việc hôm nay Hạ Dũng xuất hiện ở biệt thự bên hồ Thiên Đàng cứu cô, anh lại tức giận đến phát hỏa.

Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô, anh đứng dậy chậm rãi đi tới bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Em không sao chứ?”

“Không sao.” Cô thờ ơ trả lời.

“Sau này không được gặp người đàn ông kia nữa.” Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cô, anh ngang ngược nói.

“Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào em là vợ của tôi.”

“Cũng chỉ vì anh mà tôi mới biến thành kẻ xấu bị người ta mắng chửi. Sau này mỗi khi ra ngoài đều sẽ bị mọi người soi mói, không thể nào sống thoải mái được nữa.” Cô tức giận nói.

Lâm Thành Phong bình tĩnh nhìn cô: “Tôi muốn công bố quan hệ của chúng ta, em có đồng ý không? Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết em chính là vợ của tôi, cũng sẽ không còn ai dám chỉ trỏ, nói xấu sau lưng em nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.