Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 7: Người tình của chủ tịch



Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị.

Lâm Thành Phong có dáng vóc cường tráng đứng trước cửa sổ, thu toàn bộ thành phố phồn hoa này vào tầm mắt, phía sau lưng, Cường vẫn đứng cung kính: “Chủ tịch, chuyện đã điều tra rõ rồi.”

“Rốt cuộc lai lịch cô gái này ra sao, có dính líu gì tới Mộ Duy Thiên?” Cường đi tới bên cạnh Lâm Thành Phong, đưa cho anh một tập tài liệu: “Cô Bạch là con gái của Bạch Chính Đường ở thành phố Y, năm năm trước cổ phiếu tập đoàn Bạch Thị rơi vào khủng hoảng.

Trong trận khủng hoảng đó, cơ tim Bạch Chính Đường tắc nghẽn, bất ngờ bỏ mạng, nhà họ Bạch cũng vì vậy mà tụt dốc không phanh, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bạch Thị cũng biến thành Mộ Duy Thiên, Mộ Duy Thiên bán tập đoàn Bạch Thị cho nhà buôn lớn và giàu có của UAE rồi sang châu Âu.”

Lâm Thành Phong lẳng lặng nghe Cường trình bày, nghĩ đến lúc gặp cô gái kia, cho rằng chỉ là một cô gái ham tiền không tiếc bán đứng cơ thể mình, sau đó mới biết được là vì chữa bệnh cho mẹ, sau khi từ châu Âu trở về lại biết hóa ra cô gái này lại chính là con gái của Bạch Thị bị sa cơ lỡ vận.

“Cô gái này thật đúng là khiến người ta không ngừng bất ngờ.”

Lâm Thành Phong xoay người vỗ vỗ vai Cường: “Cậu về nhà đưa cô ấy đến phòng làm việc gặp tôi.” Cường đi rồi, Lâm Thành Phong ngồi trên ghế da thật mềm mại sau bàn làm việc, chuẩn bị xử lý mấy chuyện bị trễ nải mấy hôm nay.

“Cô Đinh, chủ tịch Lâm đang làm việc, không tiện quấy rầy.” Giọng nói của thư ký Lý ngoài cửa kéo lại suy nghĩ Lâm Thành Phong: “Để cô ta vào đi.” Chỉ chớp mắt, một cô gái có nhan sắc xinh đẹp, thân hình nóng bỏng xông vào, mái tóc quăn cuộn sóng lớn, mặc một chiếc váy đen dài mỏng, nét đẹp trên ngực như ẩn như hiện.

Chiếc vòng cổ làm từ chuỗi kim cương dài chứng tỏ sự cao quý của cô gái này.

“Lâm Phong, anh đi đâu mà chẳng gọi điện cho người ta.” Giọng nữ ngọt ngào khiến xương cốt người ta nhũn ra truyền tới, Lâm Thành Phong chỉ cười nói: “Mẫn Ly.”

“Nhưng em có hấp dẫn, quyến rũ đến mấy cũng không giữ được trái tim Thành Phong, nghe nói mấy hôm nay anh ra nước ngoài, đi làm gì thế Thành Phong?” Đinh Mẫn Ly ngồi trên bàn làm việc của Lâm Thành Phong, ánh mắt quyến rũ ngây dại nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong.

“À, không có gì, ra nước ngoài làm việc.” Lâm Thành Phong nắm lấy cằm Đinh Mẫn Ly, trêu đùa nhìn người mẫu nổi tiếng này: “Nhớ anh?”

“Chứ còn gì nữa, một ngày không gặp như ba năm.” Sóng mắt Đinh Mẫn Ly chuyển động nhìn Lâm Thành Phong, kéo bàn tay đang đặt trên cằm mình xuống phía dưới, Lâm Thành Phong không cản lại hành động của Đinh Mẫn Ly, chỉ cười nhạt nhìn Đinh Mẫn Ly.

Nhìn chủ tịch Lâm Thị Lâm Thành Phong đẹp trai, cao ngạo cười nhìn mình như vậy, Đinh Mẫn Ly không khỏi xốn xang trong lòng, đây chính là Lâm Thành Phong, ông trùm kinh doanh hô mưa gọi gió ở thành phố X, cũng là người mình ngày nhớ đêm mong, cảm nhận được bàn tay to mang nhiệt độ ấm áp của Lâm Thành Phong xẹt qua cổ và xương quai xanh của mình.

Ánh mắt Đinh Mẫn Ly nhìn Lâm Thành Phong càng thêm mấy phần mê ly và ham muốn: “Thành Phong, tối nay anh ăn cơm với em nhé?” Đinh Mẫn Ly nhẹ nhàng hỏi.

“Sao vậy? Đinh Mẫn Ly lại không có ai ăn cơm cùng.” Lâm Thành Phong nghiêng đầu sang, đôi tay lớn đặt trên hai ngọn núi kiêu ngạo.

“Thành Phong…” Đinh Mẫn Ly không nhịn được khẽ nói một tiếng, gương mặt đỏ ửng nhìn Lâm Thành Phong, vừa từ từ kéo vai áo xuống, cảnh tượng nóng bỏng thu hết vào mắt Lâm Thành Phong: “Mẫn Ly, về sớm một chút, anh còn phải làm việc.” Lâm Thành Phong đột nhiên chêm một câu khiến chân tay Đinh Mẫn Ly luống cuống, ban nãy anh đâu có như vậy.

Ngoài cửa truyền đến giọng Cường: “Chủ tịch, cô Bạch tới rồi.” Lâm Thành Phong giúp Đinh Mẫn Ly mặc lại quần áo vừa kéo xuống, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc lúc trước: “Vào đi.”

Bạch Thanh Dung chuẩn bị dọn dẹp phòng trong biệt thự nhà họ Lâm, Cường vội vã chạy tới đưa cô đến đây, nhìn Lâm Thành Phong ngồi nghiêm chỉnh trong phòng làm việc và người đẹp váy đen vô cùng quyến rũ ngồi trên bàn.

Bạch Thanh Dung càng không rõ, cho nên cô lịch sự hỏi: “Anh Lâm, có chuyện gì không?”

“Cường, đưa cô Đinh ra ngoài.” Lâm Thành Phong sửa sang lại vest trên người nhìn Bạch Thanh Dung: “Ngồi đi.” Bạch Thanh Dung ngồi trên ghế da đối diện Lâm Thành Phong, lẳng lặng nhìn Lâm Thành Phong, anh đứng dậy đi tới bên cạnh Bạch Thanh Dung, cúi người đè cô xuống ghế sofa.

“Không ngờ tôi lại cưới được con gái lớn của nhà họ Bạch.” Bạch Thanh Dung chấn động trong lòng, người đàn ông này lại thăm dò lai lịch của cô, Bạch Thanh Dung không biết làm sao nhìn Lâm Thành Phong: “Anh Lâm, tôi…”

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của người đẹp bé nhỏ trong ngực mình khi bị mình nhìn thấu thân phận, giọng điệu Lâm Thành Phong dịu lại hơn nhiều: “Ở bên cạnh tôi có thể bảo đảm an toàn cho cô, không cần lo lắng chuyện xảy ra lần trước ở châu Âu nữa.”

“Hả? Anh Lâm, anh đang bảo vệ tôi sao?” Bạch Thanh Dung không thể tin nhìn Lâm Thành Phong.

“Bây giờ cô là vợ trên danh nghĩa của tôi, để cuộc hợp tác hoàn thành thuận lợi, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô, cô yên tâm ở nhà họ Lâm làm tốt vai trò cô Lâm là được.” Tuy Lâm Thành Phong chỉ bình thản nói ra vài lời, nhưng Bạch Thanh Dung lại thật sự thấy ấm lòng.

Trong lòng Bạch Thanh Dung rung động, có một chút cảm kích với Lâm Thành Phong, tuy người đàn ông này chỉ có quan hệ hợp tác với mình, nhưng lại nhiều lần giải cứu mình khỏi hiểm nguy, Bạch Thanh Dung từng trải qua nhiều khó khăn nghĩ tới đây mà thấy ấm áp trong lòng…

Trong vô thức, một giọt nước Tắt chảy xuống, Lâm Thành Phong nhìn dáng vẻ rơi lệ của Bạch Thanh Dung, đưa tay ra lau đi nước Tắt trên môi cô, giọng nói đột nhiên dịu dàng hơn nhiều: “Không sao đâu.” anh từ từ ôm Bạch Thanh Dung vào lòng, khe khẽ vuốt tóc Bạch Thanh Dung, cô cũng không ngăn cản hành động của Lâm Thành Phong.

Cô đột nhiên có chút tham lam với Lâm Thành Phong này, không phải ông trùm kinh doanh lạnh lùng ngang ngược, mà giống một người anh dịu dàng ấm áp hơn, thật không ngờ lúc riêng tư Lâm Thành Phong lại hiền hòa như vậy.

Đột nhiên vang lên giọng nói chói tai của con gái: “Á… Thành Phong, cô ta là ai vậy?” Đinh Mẫn Ly khó hiểu nhìn Bạch Thanh Dung, vừa mới ra cửa liền nghĩ cô gái này một mình trong phòng làm việc với Lâm Thành Phong, cô ta có chút không yên lòng, không quan tâm đến sự ngăn cản của thư ký Lý, vọt vào phòng làm việc của Lâm Thành Phong.

Nhìn thấy một cô gái có dáng người thanh nhã được Lâm Thành Phong ôm vào lòng, Đinh Mẫn Ly ghen tuông quá độ, đưa tay kéo Bạch Thanh Dung ra khỏi lòng Lâm Thành Phong.

Cô ta lo lắng kiểm tra quần áo Lâm Thành Phong có nguyên vẹn hay không: “Thành Phong, anh không sao chứ, sao anh có thể bị con ranh này chiếm lợi chứ?”

Vì lúc Đinh Mẫn Ly nhất thời kích động kéo Bạch Thanh Dung bằng lực quá lớn khiến cánh tay Bạch Thanh Dung bị thương, Bạch Thanh Dung vừa xoa cánh tay vừa không vui nói: “Người mẫu nổi tiếng mà không có tí phép lịch sự nào.”

“Tôi không có phép lịch sự? Tôi là người trong lòng chủ tịch Lâm, cô đừng quyến rũ bạn trai tôi được không?” Đinh Mẫn Ly tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn Bạch Thanh Dung, chỉ dựa vào cô mà cũng muốn giành Lâm Thành Phong với tôi? Không có cửa!

Bạch Thanh Dung nhìn Đinh Mẫn Ly xinh đẹp quyến rũ, người trong lòng? Hóa ra là người tình bé nhỏ của Lâm Thành Phong à.

“Làm phiền anh Lâm rồi, tôi về trước.” Bạch Thanh Dung biết tuy mình là vợ Lâm Thành Phong, nhưng bọn họ cưới giả.

Đối mặt với người tình của Lâm Thành Phong, đương nhiên mình tránh xa chừng nào tốt chừng đó rồi, nhìn bóng lưng Bạch Thanh Dung rời đi, Lâm Thành Phong muốn nói gì đó lại thôi, quay người lại lạnh lùng nhìn Đinh Mẫn Ly…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.